Thái Tử Thì Sao?

Chương 226



Đàm Nhu cười tươi tắn, Chiêu Phong gọi người dọn bát đi, sau đó chàng đứng lên đi về phía kệ sách trong phòng ngủ mình, lục lọi một hồi thì lấy ra một lọ kẹo đường, Chiêu Phong đổ ra tay một viên, chàng đưa cho Đàm Nhu.

Đàm Nhu cầm lấy ăn rồi vẫn thắc mắc hỏi.

" Sao chàng lại cho ta ăn kẹo vậy."

Chiêu Phong đóng nắp kẹo lại, cũng bình thản nói.

" Thuốc đắng sẽ có kẹo ngọt thôi."

Đàm Nhu bật cười, Chiêu Phong sau khi ngồi xuống đã kể cho nàng nghe.

" Vừa rồi nàng cũng không kể trước đây ở núi Nguyệt, ngoại tổ mẫu dụ nàng uống thuốc phải có kẹo ngọt mới dụ được, ta vẫn còn nhớ chứ, hồi còn nhỏ nàng đã bướng bỉnh không chịu uống thuốc rồi, ngoại tổ mẫu có khi phải đổ thêm chút mật ong nàng mới miễn cưỡng uống nửa bát."

Chiêu Phong kể xong đã cốc vào đầu Đàm Nhu một cái.

" Thật là bướng bỉnh."

Đàm Nhu xoa đầu mình cười, sau đó đưa tay ra xoa đầu Chiêu Phong, nàng vừa cười vừa hỏi.

" Vậy ta bướng bỉnh, chàng có yêu ta không."

Chiêu Phong kéo tay đang xoa đầu của nàng xuống.

"Đương nhiên yêu, ta sẽ chiều chuộng nàng, nàng cứ vui vẻ như bây giờ là được rồi."

Đàm Nhu chỉ biết cười, nàng cứ nhìn Chiêu Phong rồi bật cười mấy hồi, sau đó giật mình vì tiếng đẩy cửa gấp gáp của người ở ngoài, cậu gọi quen thuộc của người yêu thương mình cất lên.

"Đàm Nhu, công chúa..."

Tuệ Liên gấp gáp đi vào, đi theo sau đó là Khanh Bình gượng gịu nhìn Chiêu Phong gãi đầu nói nhỏ.

"Thần không cản được tỷ ấy."

Đàm Nhu vui mừng ôm lấy Tuệ Liên, giọng Tuệ Liên mếu, hai mắt rưng rưng, Chiêu Phong thấy Tuệ Liên kích động quá liền đi ra đứng đằng sau Đàm Nhu, nhẹ nhàng đẩy vai Tuệ Liên ra, chàng hất mặt ra hiệu với Khánh Bình.

Khanh Bình nhận được tín hiệu liền đi lên kéo Tuệ Liên ra

" Tuệ Liên tỷ, Đàm Nhu chắc là đi đường mệt mỏi lắm, tỷ đừng kích động quá."

Tuệ Liên theo lực kéo của Khanh Bình mà lùi ra sau, Đàm Nhu chỉ biết cười, nàng nhìn dáng vẻ lo lắng của Tuệ Liên lại thấy xót xa.

Đàm Nhu mỉm cười.

" Hai người, trông có vẻ thân thiết hơn trước nhiều."



Tuệ Liên gỡ tay Khanh Bình đang để trên vai mình xuống, thấy họ gượng gạo, Chiêu Phong liền đổi chủ đề.

" Đàm Nhu, nàng có muốn đi gặp mẫu hậu không, chiều nay có thể đi luôn."

Đàm Nhu lo lắng nhìn lại mình hiện tại.

"Ta như vậy có thể gặp hoàng hậu nương nương sao, chuyện này..."

Tuệ Liên lại lên tiếng.

"Tỷ có nghe nói, lúc trước Chiêu Phong vào cung hoàng hậu nương nương cũng đã hỏi về muội mấy lần, hay muội cũng đi đi."

Chiêu Phong lập tức cười tươi nhìn Tuệ Liên và Khanh Bình, Chiêu Phong định quay ra năn nỉ nàng, Đàm Nhu đã nói.

" Hay là thôi đi, bộ dạng ta đã thành cái gì rồi chứ, để khi khác đi."

Chiêu Phong vì để chứng minh rằng không ai chê trách nàng ấy hết liền kể với nàng ấy chuyện hồi sáng.

"Lúc sáng khi ta tiễn Ngưu thái y về, thì đại huynh và đích nữ nhà Ngưu thái y có đứng đó đợi, nói muốn được gặp nàng, ta đã từ chối rồi, nhưng trong lời nói cũng như thái độ của hai người họ hoàn toàn không có gì chê trách nàng cả, ta tin không ai ở đây ghét nàng đâu."

Đàm Nhu nghe đến đại hoàng tử cũng không buồn phản ứng, nhưng nghe đến tên lạ nên đã tò mò.

"Đích nữ nhà Ngưu thái y, ta không có quen nàng ấy, sao nàng ấy lại muốn gặp ta?"

Chiêu Phong cũng không rõ chuyện này.

" Hình như nghe nói quê ngoại của Ngưu đại tiểu thư đó cũng là Nhị Quốc nên có chút chuyện muốn hỏi."

Đàm Nhu nghi hoặc.

"Đơn giản như vậy thôi sao."

Nàng lại nhìn mọi người xung quanh, cũng cười trừ.

" Sao vậy, trông mọi người căng thẳng quá."

Tuệ Liên do dự lên tiếng.

"Chuyện đó, lúc trước đại hoàng tử có theo đuổi Ngưu tiểu thư, bị Ngưu tiểu thư phớt lờ rất nhiều lần, sau đó thì bị truyền ra tin, Ngưu phu nhân là người Nhị Quốc, lúc đó hình như đai hoàng tử đã ngưng đến tìm Ngưu tiểu thư môt khoảng thời gian dài, sau cùng thì đai hoàng tử vẫn theo đuổi Ngưu tiểu thư, đã xin hoàng thương ban hôn rồi, chỉ cần chờ ngày lành tháng tốt để thành thân thôi."

Đàm Nhu thấy kỳ lạ nhưng cũng không biết kỳ lạ ở đâu, nàng đành cười để cho qua.

"Chuyện có chút lạ, nhưng mà chắc là cũng không liên quan đến chúng ta đâu."

Chiêu Phong vẫn cứng đầu.

"Đàm Nhu, đi gặp mẫu hậu đi."



Đàm Nhu rụt tay khỏi Chiêu Phong, nàng lắc đầu.

" Không không, không đi."

Ở bên ngoài lại có tiếng trò chuyện, Đàm Nhu đang cố gắng nghe ngóng thì Tuệ Liên đã nhảy dựng lên chạy ra.

"Là lục công chúa đó."

Đàm Nhu nghe đến Lục Nguyệt hai mắt liền sáng lên, nàng vừa bước đi được ba bước thì đã có một người nhanh nhảu chạy vào, mấy người đi sau cố gắng cản.

" Đừng có chạy, Lục Nguyệt."

Lục Nguyệt chạy vào, Đàm Nhu liền giật mình với cái bụng lớn của muội ấy, Lục Nguyệt thấy Đàm Nhu đã vội muốn ôm lấy, Chiêu Phong đứng đằng sau liền đưa tay đẩy trán của Lục Nguyệt, chàng nhắc nhở.

"Chú ý đi đứng."

Đi theo sau đó là Mã Bằng, Tuệ Liên và Khanh Bình cũng quay lại, Mã Bằng lo lắng đi lên kéo Lục Nguyệt lại, tiện thể trách mắng.

"Nàng đi đứng phải cẩn thật chút, xảy một chút là nguy hiểm lắm đó."

Lục Nguyệt cũng gật đầu, muội ấy cười tươi hơn hết, cuộc sống trông vô cùng hạnh phúc.

Lục Nguyệt vui mừng dang tay ra với Đàm Nhu.

"Tứ tỷ."

Đàm Nhu nhìn muội ấy bụng đã lớn rồi không tiện ôm, nàng nắm lấy tay muội ấy mỉm cười hỏi han.

" Coi vui chưa kìa, tiểu bảo bảo này đã được mấy tháng rồi vậy?"

Mã Bằng nhanh nhảu lên tiếng.

"Đã gần bốn tháng rồi."

Đàm Nhu và Chiêu Phong nhìn nhau mà không tin nổi, cái thai này ít nhất cũng đã phải năm tháng rồi, vậy mà mới chỉ gần bốn tháng, nàng cười hỏi lại.

" Chưa tròn bốn tháng mà đã to như vậy, không phải là thai quá to sao?"

Lục Nguyệt nhìn Đàm Nhu đang sờ bụng mình thì cũng vui vẻ nói.

"Thái y nói là song thai."

Đàm Nhu cười tươi hơn.

" Thảo nào lại lớn như vậy, chúc mừng muội, chúc mừng Bằng huynh."
Chương trước Chương tiếp