Thái Tử Thì Sao?
Chương 242
Ở biên cương Bắc - Nhị, nhị hoàng tử luôn ở đó túc trực, người mỗi tháng vẫn đều đặn trở về thăm người tình của mình.
Hôm nay là ngày đầu tiên nhị hoàng tử về lại kinh thành, lính canh vẫn như thường ngày tuần tra ở cạnh ranh giới hai nước, toán lính tuần tra đi đều xung quanh trại.
Người thì thấy bóng đen vụt qua, người thì cho rằng hoa mắt.
Quả nhiên nhân lúc doanh trại không có Nhị Nhiên thì có người đã lẻn vào, hắn đến bên cạnh giếng nước, nhanh tay lấy lọ thuốc của mình ra rồi đổ vào trong giếng, thật sự hèn hạ.
Sáng sớm ra có nhiều người đã la ó vì bị đau bụng, thái y ở đây không tìm ra được nguyên nhân, chỉ cho rằng là thức ăn nước uống chưa được sạch sẽ nên binh lính mới bị đau bụng, dặn dò người dưới bếp nấu cơm cẩn thận một chút.
Đêm thứ hai, vẫn xuất hiện bóng đen, người đó vẫn lấy lọ thuốc ra đổ vào giếng nước.
Lần này triệu chứng nặng hơn, có những người đã lăn đùng ra co giật sủi bọt mép rồi tắt thở ngay, thái y thấy nghiêm trọng như vậy liền viết thư xin cứu trợ, báo cáo tình hình.
Đến khi mặt trời vừa lên thì từ phía xa xa kia đã có toán lính kéo nhau chạy tới đây, doanh trại đón lấy từng đợt mũi tên lửa, không một ai biết được những gì sẽ xảy ra, thái y viết thư xin cứu viện chỉ kịp thêm rằng doanh trại đang nguy, bồ câu ở bên ngoài đã bị toán lính kia bắn chết hết, mọi hy vọng đành phải đặt lên vai một chàng lính mới.
Hắn vừa trèo lên ngựa thì đã bị phát hiện, lính bên kia vừa dơ cung lên thì tướng quân của họ đã dơ tay ngăn lại.
" Để hắn về báo tin đi, đến lúc nhận được tin thì chúng ta cũng đánh đến kinh thành rồi."
Sau đó toán quân của hắn kéo vào doanh trại, nơi mà hắn vừa cho một trận tên lửa.
Người hắn mặc áo giáp, đầu đội mũ sắt, mặt được che đi, có vẻ hắn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, cả binh lính của hắn cũng được trang bị rất đầy đủ.
Hắn cưỡi bạch mã đi vào, lửa cháy lan ra thật nhanh, dưới nền đất là tất cả toán lính của doanh trại đang đau đớn ôm bụng la ó, thái y ở trong phòng thuốc của mình bị kệ thuốc ngã xuống rơi trúng, vị thái y đó liền chết ngay tức khắc.
Tên tướng quân xuống ngựa, hắn gỡ mũ sắt của mình ra, khuôn mặt cũng lộ diện, hắn chính là hoàng thượng của Bắc Quốc.
Hoàng quý phi của hắn ở trong tẩm điện đang ngồi vẽ tranh, tì nữ chạy vào báo.
"Nương nương, hoàng thượng đã xuất trận rồi."
Nhạc Phi Nhã bất ngờ đến run tay, nét vẽ cành hoa của nàng ta đứt đoạn, đến bây giờ nàng ta mới biết đây là ý định của hoàng thượng.
" Chàng ấy lại muốn như vậy."
Nhạc Phi Nhã đã nghĩ được đến cảnh sau, ai mà có thể bình tĩnh khi quốc mẫu mình bị người khác xâm lược, hơn nữa vì sao mà Tứ Vương lại làm vậy nàng ta như biết rõ.
" Chàng ấy nhất quyết phải làm vậy sao, để dằn mặt nàng ta ư."
Bút trên tay nàng ta rơi xuống.
Tứ Vương vẫn đang vui vẻ với chiến tích của mình, hắn vừa cướp được doanh trại cố thủ biên cương mà không tốn sức gì, giờ hắn đang rất vui.
"Còn nhiều thời gian, chúng ta đánh đi tiếp, nhuộm đỏ Nhị Quốc xong chính là mở rộng Bắc Quốc."
Toán quân của hắn hào hứng, hơn thế nữa chỉ có tiếng la hét của người Nhị Quốc, những quân lính của hắn thì phấn khích.
Bàn dân thiên hạ nào loạn, ban ngày bị người ta kéo quân đến phá, chạy vào rừng trốn hết, có những người xấu số bị những mũi tên tham vọng của hắn bắn trúng, thì ra hắn liên tục cho bồi dưỡng binh lính là vì chuyện này, mà cũng không biết từ bao giờ hắn lại có ý định như vậy.
Những chuyện quá khứ của hắn đáng thương vô cùng, đây là hắn đang chút giận lên người khác để xoa dịu tâm hồn của hắn ư.
Đến khi trời tối hắn đã chiếm lĩnh được cả một châu, đi đến đâu máu chảy đến đó, những người không chạy thoát thân được đều bị người của hắn bắt lại hết, người dân của Nhị Quốc vô tội, ngay cả trên dưới những người Nhị Quốc đều không hề đắc tội với hắn, lòng ham của hắn chỉ là trỗi dậy, thấy người dân Nhị Quốc bị hành hạ, hắn vô cùng vui vẻ.
Những người bị bắt phải làm nô lệ cho họ, phụ nữ thì nấu cơm, giặt giũ, thậm chí là hầu hạ bọn cầm thú đó, nam nhân thì bị lôi vào rừng ép chặt cây, làm nỏ, vũ khí để đánh lại người của mình, không những thế, Tứ Vương, hắn dự định xây một pháp đài thật kiên cố ở đây, hắn ra lệnh cho họ đào hào, làm rào gai.
Sau đó được hai ngày thì hắn kéo quân đi tiếp, như những vết tích cũ, hắn làm lại những trò hèn hạ cũ, dùng những mũi tên đang cháy phừng phừng bắn cháy hết cả một ngôi làng, từ nhà cửa cho đến nha phủ, đây chính là tâm địa của hắn.
Đi đến được kinh thành phải mất bốn ngày đêm, khi toán quân của hắn theo gần đến nữa, vào ngày thứ tư, cũng vừa tròn bốn ngày hắn đặt chân vào Nhị Quốc, bức thư gửi từ biên cương xa xôi mới đến được cổng thành.
Đi thẳng về phía cổng kinh thành, một con ngựa cõng trên lưng một người còn hơi thở tàn chậm rãi đi tới, lính canh thấy lạ liền đến kiểm tra, hắn mặc y phục của quân lính, trên thắt lưng hắn có lệnh bài của Nhị Nhiên hoàng tử, trên tay trái hắn có một vết mũi tên bắn trượt qua, miệng hắn khô khốc, mặt tái mét, dường như hắn đã mấy ngày liền không nghỉ ngơi, không ăn uống, dùng hết sức để chạy về đến đây, mọi người đều kéo hắn xuống ngựa, chút hơi tàn về đến đây, hắn đã dùng hết sức để lấy bức thư của thái y từ trong tay áo ra, sau đó cố gắng nói.
" Biên... cương..."
Chủ quản đi tới kéo mấy binh lính đang vây quanh hắn ra, giọng cao quát.
" Dạt ra ngoài hết để hắn còn thở."
Chủ quản đỡ hắn ngồi dậy, người áp sát tai vào nghe hắn nói.
"Biên.. cương...thất thủ rồi.."
Chủ quản vừa nghe hai chữ thất thủ đã vội buông hắn xuống, giật lấy bức thư trên tay hắn rồi vội vã gọi người.
"Người đâu, mau đưa bức thư này cho đại nhân, cấp báo."
Hôm nay là ngày đầu tiên nhị hoàng tử về lại kinh thành, lính canh vẫn như thường ngày tuần tra ở cạnh ranh giới hai nước, toán lính tuần tra đi đều xung quanh trại.
Người thì thấy bóng đen vụt qua, người thì cho rằng hoa mắt.
Quả nhiên nhân lúc doanh trại không có Nhị Nhiên thì có người đã lẻn vào, hắn đến bên cạnh giếng nước, nhanh tay lấy lọ thuốc của mình ra rồi đổ vào trong giếng, thật sự hèn hạ.
Sáng sớm ra có nhiều người đã la ó vì bị đau bụng, thái y ở đây không tìm ra được nguyên nhân, chỉ cho rằng là thức ăn nước uống chưa được sạch sẽ nên binh lính mới bị đau bụng, dặn dò người dưới bếp nấu cơm cẩn thận một chút.
Đêm thứ hai, vẫn xuất hiện bóng đen, người đó vẫn lấy lọ thuốc ra đổ vào giếng nước.
Lần này triệu chứng nặng hơn, có những người đã lăn đùng ra co giật sủi bọt mép rồi tắt thở ngay, thái y thấy nghiêm trọng như vậy liền viết thư xin cứu trợ, báo cáo tình hình.
Đến khi mặt trời vừa lên thì từ phía xa xa kia đã có toán lính kéo nhau chạy tới đây, doanh trại đón lấy từng đợt mũi tên lửa, không một ai biết được những gì sẽ xảy ra, thái y viết thư xin cứu viện chỉ kịp thêm rằng doanh trại đang nguy, bồ câu ở bên ngoài đã bị toán lính kia bắn chết hết, mọi hy vọng đành phải đặt lên vai một chàng lính mới.
Hắn vừa trèo lên ngựa thì đã bị phát hiện, lính bên kia vừa dơ cung lên thì tướng quân của họ đã dơ tay ngăn lại.
" Để hắn về báo tin đi, đến lúc nhận được tin thì chúng ta cũng đánh đến kinh thành rồi."
Sau đó toán quân của hắn kéo vào doanh trại, nơi mà hắn vừa cho một trận tên lửa.
Người hắn mặc áo giáp, đầu đội mũ sắt, mặt được che đi, có vẻ hắn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, cả binh lính của hắn cũng được trang bị rất đầy đủ.
Hắn cưỡi bạch mã đi vào, lửa cháy lan ra thật nhanh, dưới nền đất là tất cả toán lính của doanh trại đang đau đớn ôm bụng la ó, thái y ở trong phòng thuốc của mình bị kệ thuốc ngã xuống rơi trúng, vị thái y đó liền chết ngay tức khắc.
Tên tướng quân xuống ngựa, hắn gỡ mũ sắt của mình ra, khuôn mặt cũng lộ diện, hắn chính là hoàng thượng của Bắc Quốc.
Hoàng quý phi của hắn ở trong tẩm điện đang ngồi vẽ tranh, tì nữ chạy vào báo.
"Nương nương, hoàng thượng đã xuất trận rồi."
Nhạc Phi Nhã bất ngờ đến run tay, nét vẽ cành hoa của nàng ta đứt đoạn, đến bây giờ nàng ta mới biết đây là ý định của hoàng thượng.
" Chàng ấy lại muốn như vậy."
Nhạc Phi Nhã đã nghĩ được đến cảnh sau, ai mà có thể bình tĩnh khi quốc mẫu mình bị người khác xâm lược, hơn nữa vì sao mà Tứ Vương lại làm vậy nàng ta như biết rõ.
" Chàng ấy nhất quyết phải làm vậy sao, để dằn mặt nàng ta ư."
Bút trên tay nàng ta rơi xuống.
Tứ Vương vẫn đang vui vẻ với chiến tích của mình, hắn vừa cướp được doanh trại cố thủ biên cương mà không tốn sức gì, giờ hắn đang rất vui.
"Còn nhiều thời gian, chúng ta đánh đi tiếp, nhuộm đỏ Nhị Quốc xong chính là mở rộng Bắc Quốc."
Toán quân của hắn hào hứng, hơn thế nữa chỉ có tiếng la hét của người Nhị Quốc, những quân lính của hắn thì phấn khích.
Bàn dân thiên hạ nào loạn, ban ngày bị người ta kéo quân đến phá, chạy vào rừng trốn hết, có những người xấu số bị những mũi tên tham vọng của hắn bắn trúng, thì ra hắn liên tục cho bồi dưỡng binh lính là vì chuyện này, mà cũng không biết từ bao giờ hắn lại có ý định như vậy.
Những chuyện quá khứ của hắn đáng thương vô cùng, đây là hắn đang chút giận lên người khác để xoa dịu tâm hồn của hắn ư.
Đến khi trời tối hắn đã chiếm lĩnh được cả một châu, đi đến đâu máu chảy đến đó, những người không chạy thoát thân được đều bị người của hắn bắt lại hết, người dân của Nhị Quốc vô tội, ngay cả trên dưới những người Nhị Quốc đều không hề đắc tội với hắn, lòng ham của hắn chỉ là trỗi dậy, thấy người dân Nhị Quốc bị hành hạ, hắn vô cùng vui vẻ.
Những người bị bắt phải làm nô lệ cho họ, phụ nữ thì nấu cơm, giặt giũ, thậm chí là hầu hạ bọn cầm thú đó, nam nhân thì bị lôi vào rừng ép chặt cây, làm nỏ, vũ khí để đánh lại người của mình, không những thế, Tứ Vương, hắn dự định xây một pháp đài thật kiên cố ở đây, hắn ra lệnh cho họ đào hào, làm rào gai.
Sau đó được hai ngày thì hắn kéo quân đi tiếp, như những vết tích cũ, hắn làm lại những trò hèn hạ cũ, dùng những mũi tên đang cháy phừng phừng bắn cháy hết cả một ngôi làng, từ nhà cửa cho đến nha phủ, đây chính là tâm địa của hắn.
Đi đến được kinh thành phải mất bốn ngày đêm, khi toán quân của hắn theo gần đến nữa, vào ngày thứ tư, cũng vừa tròn bốn ngày hắn đặt chân vào Nhị Quốc, bức thư gửi từ biên cương xa xôi mới đến được cổng thành.
Đi thẳng về phía cổng kinh thành, một con ngựa cõng trên lưng một người còn hơi thở tàn chậm rãi đi tới, lính canh thấy lạ liền đến kiểm tra, hắn mặc y phục của quân lính, trên thắt lưng hắn có lệnh bài của Nhị Nhiên hoàng tử, trên tay trái hắn có một vết mũi tên bắn trượt qua, miệng hắn khô khốc, mặt tái mét, dường như hắn đã mấy ngày liền không nghỉ ngơi, không ăn uống, dùng hết sức để chạy về đến đây, mọi người đều kéo hắn xuống ngựa, chút hơi tàn về đến đây, hắn đã dùng hết sức để lấy bức thư của thái y từ trong tay áo ra, sau đó cố gắng nói.
" Biên... cương..."
Chủ quản đi tới kéo mấy binh lính đang vây quanh hắn ra, giọng cao quát.
" Dạt ra ngoài hết để hắn còn thở."
Chủ quản đỡ hắn ngồi dậy, người áp sát tai vào nghe hắn nói.
"Biên.. cương...thất thủ rồi.."
Chủ quản vừa nghe hai chữ thất thủ đã vội buông hắn xuống, giật lấy bức thư trên tay hắn rồi vội vã gọi người.
"Người đâu, mau đưa bức thư này cho đại nhân, cấp báo."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương