Thái Tử Thì Sao?
Chương 243
Trước cổng kinh thành nhiều người đi qua đi lại, không thể nói ra là biên cương thất thủ, như vậy người dân sẽ bỏ chạy tán loạn khó mà bình ổn được.
Thái hòa điện đang là buổi thiết triều, lính canh xông vào giữa đại điện hô lớn.
" Cấp báo."
Bức thư trên tay lính canh nhăn nhún, vẻ mặt hớt hải cũng làm cho người ta thấy chuyện nghiêm trọng.
Hoàng thượng cầm bức thư, người cầm thư tay run, lính canh chưa chịu rời đi, hắn vẫn quỳ ở đó như có chuyện muốn nói.
" Hoàng thượng."
Hoàng thượng đọc thư xong cũng tò mò hắn muốn nói gì.
" Hoàng thượng, một tên linh mới cưỡi ngựa đến đây không ngừng nghỉ, trước khi ngất đi, hắn có nói biên cương thất thủ rồi."
Hoàng thượng giận dữ, bao nhiêu năm cố gắng lấy lòng bọn họ để có cuộc sống êm đềm, đến nay lại phá bỏ quy tắc mà lấn tới, hoàng thượng lập tức cho người đi loan tin, cho bách tính ở kinh thành trang bị.
Không biết sao Tứ Vương lại có tham vọng lớn vậy, hắn có thể điên đến mức lập mưu giết phụ hoàng, có thể điên đến độ lấy một nữ nhân mà chẳng có chút tình cảm nào, chung quy lại thì vẫn rất khó hiểu.
Đàm Nhu và sư phụ ở Vong Quốc khó chịu với nhau, Chiêu Phong và sư nương chỉ có thể đứng ngoài lề.
Sư phụ thấy Đàm Nhu và Chiêu Phong cứ bám lấy nhau là không vui, người đã nhắc nhiều lần rồi nhưng Đàm Nhu cũng không thể vì mấy lời đó mà lạnh lùng với
Chiêu Phong.
"Sư phụ, người cũng đang ở bên cạnh người mình yêu, sao người có thể dặn con rằng phải cư xử lạnh lùng với Chiêu Phong."
Vẻ mặt sư phụ không vui, người đương nhiên biết hai đứa trẻ này đang độ mặn nồng, muốn tách cũng không được.
" Về sau thì cũng sẽ phải tách nhau ra, ta muốn hai đứa có khoảng cách một chút, buông tay cũng sẽ dễ dàng hơn."
Đàm Nhu lắc đầu.
" Con là người đang làm liều, con sẽ dùng thời gian ít ỏi này để ở bên chàng ấy."
Nói xong Đàm Nhu cũng khó xử đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vọng lại, Mặc Vương chỉ biết thở dài.
Đàm Nhu đi ra thấy Chiêu Phong và sư nương đều đứng ở ngoài chờ cũng không biết phải nói sao, nàng cúi đầu với sư nương rồi kéo Chiêu Phong đi.
Sư nương đi vào trong phòng cũng đã hiểu được ý của Mặc Vương, người ngồi xuống đối diện, sư nương mỉm cười nói.
" Hồi còn trẻ, chúng ta cũng từng như vậy mà."
Sư nương cầm chén trà nóng nhẹ nhàng lắc, Mặc Vương nhìn người mà mình yêu từ lúc niên thiếu đến bây giờ, nhớ lại quá khứ bản thân cũng vô cùng nổi loạn.
Mặc Vương vừa cười vừa gật đầu.
" Ta hiểu, làm sao có thể ép hai đứa nó được chứ."
Như thường lệ thì Mặc Vương đến chiều sẽ lên tàng thư các gặp hoàng thượng, còn Ngọc Nhiên sẽ đến gặp hoàng hậu ở hậu hoa viên.
Hai người đi hai ngã rẽ khác nhau, hôm nay Mặc Vương vừa đặt chân đến tàng thư các đã bắt gặp vẻ mặt hoảng sợ của hoàng thượng chạy ra.
Mặc Vương cúi người.
"Huynh."
Hoàng thượng nhìn xung quanh lo lắng kéo Mặc Vương đi vào, người hầu trong đó đều bị đuổi hết ra.
Mặc Vương đang tò mò có chuyện gì lại kiến huynh của mình mất bình tĩnh như vậy.
Hoàng thượng liền đưa cho Mặc Vương một tờ giấy, trên góc phải có đóng dấu mật báo, người đọc xong cũng kinh ngạc.
"Tình hình nước bên rất lạ, những bách tính của họ đều đang chạy nạn tới kinh thành, có một toán quân của Bắc Quốc kéo quân tới, đi qua đâu là nơi đó bốc khói đen ngùn ngụt, thần e là Nhị Quốc đã bị Bắc Quốc xâm lấn, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Mặc Vương sốt sắng lên.
"Đệ phải mau chóng tới đó xem tình hình."
Hoàng thượng kéo Mặc Vương lại, người cũng rất rối.
" Đê đinh làm như thế nào?"
Mặc Vương lắc đầu.
"Chuyện này đột ngột thế đệ cũng không biết phải làm sao, huynh thấy thế nào? Bắc Quốc thật sự chạy tới Nhị Quốc thì Vong Quốc chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa lão hoàng đế nhà đó đâu phải Diễm Vương Vương, tân đế là đứa con thứ tư kia kìa."
Hoàng thượng thở dài đáp.
"Ta đương nhiên biết, nhưng một tên hoàng đế mới thật sự lại có dã tâm như thế sao?"
Mặc Vương cười khẩy.
" Vậy huynh đã quên nhị ca của chúng ta rồi sao, người trẻ sung sức, ngông cuồng là điều bình thường."
Mặc Vương quay người bước đi miệng vừa nói.
" Đệ phải đi trước đây, bọn trẻ con sẽ không có đứa nào bình tĩnh được hết, đệ phải làm sao đây."
Bước đi vài bước Mặc Vương đã quay lại nói.
" Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, Đàm Nhu chính là đứa sẽ phát điên lên, huynh đó, quản tốt tên tiểu tử nhà huynh đi, đừng để nó đi theo nữ nhi nhà ta nữa."
Hoàng thượng đã chạy qua.
" Ta phải làm sao chứ, Chiêu Phong mới về mà đã định đi rồi sao, dù sao thì ta cũng không ngăn được nó."
Mặc Vương bước đi lại ngừng, người quay ra trách móc hoàng thượng.
"Ta xin huynh đấy, đó là con của huynh, nhốt nó lại đi, đừng để nó chạy lung tung."
Hoàng thượng bất lực nhìn Mặc Vương rời đi, người thở dài than vãn.
" Là con trai ta, nhưng nó cũng đã lớn rồi quản thế nào được chứ."
Đàm Nhu ở đông cung vẫn đang vui vẻ, còn sư phụ và sư nương thì hớt hải chạy về.
Nàng ngồi trong thư phòng đọc sách cùng Chiêu Phong, chàng ấy đang ngồi vẽ tranh, Đàm Nhu đang chuyên tâm thì nghĩ lại chuyện tối qua.
" Tối qua ta đã mơ một giấc mơ rất lạ."
Đàm Nhu kể lại với vẻ rất thoải mái, Chiêu Phong mỉm cười vừa đưa bút vừa nhìn về phía nàng.
" Vậy sao, giấc mơ đó như nào vậy?"
Đàm Nhu cười kể lại.
" Ta đã mơ ta nằm trong một đống lửa, hình như là một căn nhà đang cháy, đám lửa lan đến đốt cháy da thịt ta, nhưng ta chỉ cảm nhận được hơi lạnh, kỳ lạ."
Chiêu Phong dừng bút, chàng nghiêm túc nói với nàng.
"Đó là ác mộng, nàng thường xuyên mơ thấy giấc mơ như vậy sao?"
Đàm Nhu gập sách lại, nàng ngồi thẳng người cười đáp.
" Ta ít khi mơ thấy mấy thứ kỳ quái như vậy, cảm giác lạnh lạnh hôm qua chắc do ta đi ngủ hay đạp chăn."
Chiêu Phong buông bút, hôm qua vì có sư phụ ở đây nên Đàm Nhu và chàng tạm thời tách nhau ra, nếu như bình thường ngủ với Chiêu Phong thì Đàm Nhu không thể đạp chăn ra được.
Ở bên ngoài có tiếng của sư phụ khá lớn, Đàm Nhu giật mình nhìn ra phía cửa.
" Đàm Nhu đâu?"
Nàng và Chiêu Phong hoang mang.
Cánh cửa bị Mặc Vương đạp xông vào, thấy Đàm Nhu và Chiêu Phong ngồi cách xa nhau, một người đang vẽ tranh ở bàn trong kia, một người đang cầm sách ngồi ở bàn trà ngoài này, Mặc Vương cũng thở phào.
Người tiến đến phía Đàm Nhu, nàng chỉ kịp hỏi.
"Sư phụ có chuyện gì vậy?"
Mặc Vương đã vội vã kéo nàng đi.
"Có chuyện gấp, chúng ta nên đi ngay trong đêm."
Đàm Nhu vừa kịp đặt sách xuống thì đã bị sư phụ nhanh nhanh kéo đi, Chiêu Phong thấy thế cũng đi theo ra sau, nhưng ra đến ngoài thì Mặc Vương đã kéo Đàm Nhu đi ra xa.
Chiêu Phong đứng chờ trồng ở đó nhìn theo sư đồ họ.
Thái hòa điện đang là buổi thiết triều, lính canh xông vào giữa đại điện hô lớn.
" Cấp báo."
Bức thư trên tay lính canh nhăn nhún, vẻ mặt hớt hải cũng làm cho người ta thấy chuyện nghiêm trọng.
Hoàng thượng cầm bức thư, người cầm thư tay run, lính canh chưa chịu rời đi, hắn vẫn quỳ ở đó như có chuyện muốn nói.
" Hoàng thượng."
Hoàng thượng đọc thư xong cũng tò mò hắn muốn nói gì.
" Hoàng thượng, một tên linh mới cưỡi ngựa đến đây không ngừng nghỉ, trước khi ngất đi, hắn có nói biên cương thất thủ rồi."
Hoàng thượng giận dữ, bao nhiêu năm cố gắng lấy lòng bọn họ để có cuộc sống êm đềm, đến nay lại phá bỏ quy tắc mà lấn tới, hoàng thượng lập tức cho người đi loan tin, cho bách tính ở kinh thành trang bị.
Không biết sao Tứ Vương lại có tham vọng lớn vậy, hắn có thể điên đến mức lập mưu giết phụ hoàng, có thể điên đến độ lấy một nữ nhân mà chẳng có chút tình cảm nào, chung quy lại thì vẫn rất khó hiểu.
Đàm Nhu và sư phụ ở Vong Quốc khó chịu với nhau, Chiêu Phong và sư nương chỉ có thể đứng ngoài lề.
Sư phụ thấy Đàm Nhu và Chiêu Phong cứ bám lấy nhau là không vui, người đã nhắc nhiều lần rồi nhưng Đàm Nhu cũng không thể vì mấy lời đó mà lạnh lùng với
Chiêu Phong.
"Sư phụ, người cũng đang ở bên cạnh người mình yêu, sao người có thể dặn con rằng phải cư xử lạnh lùng với Chiêu Phong."
Vẻ mặt sư phụ không vui, người đương nhiên biết hai đứa trẻ này đang độ mặn nồng, muốn tách cũng không được.
" Về sau thì cũng sẽ phải tách nhau ra, ta muốn hai đứa có khoảng cách một chút, buông tay cũng sẽ dễ dàng hơn."
Đàm Nhu lắc đầu.
" Con là người đang làm liều, con sẽ dùng thời gian ít ỏi này để ở bên chàng ấy."
Nói xong Đàm Nhu cũng khó xử đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vọng lại, Mặc Vương chỉ biết thở dài.
Đàm Nhu đi ra thấy Chiêu Phong và sư nương đều đứng ở ngoài chờ cũng không biết phải nói sao, nàng cúi đầu với sư nương rồi kéo Chiêu Phong đi.
Sư nương đi vào trong phòng cũng đã hiểu được ý của Mặc Vương, người ngồi xuống đối diện, sư nương mỉm cười nói.
" Hồi còn trẻ, chúng ta cũng từng như vậy mà."
Sư nương cầm chén trà nóng nhẹ nhàng lắc, Mặc Vương nhìn người mà mình yêu từ lúc niên thiếu đến bây giờ, nhớ lại quá khứ bản thân cũng vô cùng nổi loạn.
Mặc Vương vừa cười vừa gật đầu.
" Ta hiểu, làm sao có thể ép hai đứa nó được chứ."
Như thường lệ thì Mặc Vương đến chiều sẽ lên tàng thư các gặp hoàng thượng, còn Ngọc Nhiên sẽ đến gặp hoàng hậu ở hậu hoa viên.
Hai người đi hai ngã rẽ khác nhau, hôm nay Mặc Vương vừa đặt chân đến tàng thư các đã bắt gặp vẻ mặt hoảng sợ của hoàng thượng chạy ra.
Mặc Vương cúi người.
"Huynh."
Hoàng thượng nhìn xung quanh lo lắng kéo Mặc Vương đi vào, người hầu trong đó đều bị đuổi hết ra.
Mặc Vương đang tò mò có chuyện gì lại kiến huynh của mình mất bình tĩnh như vậy.
Hoàng thượng liền đưa cho Mặc Vương một tờ giấy, trên góc phải có đóng dấu mật báo, người đọc xong cũng kinh ngạc.
"Tình hình nước bên rất lạ, những bách tính của họ đều đang chạy nạn tới kinh thành, có một toán quân của Bắc Quốc kéo quân tới, đi qua đâu là nơi đó bốc khói đen ngùn ngụt, thần e là Nhị Quốc đã bị Bắc Quốc xâm lấn, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Mặc Vương sốt sắng lên.
"Đệ phải mau chóng tới đó xem tình hình."
Hoàng thượng kéo Mặc Vương lại, người cũng rất rối.
" Đê đinh làm như thế nào?"
Mặc Vương lắc đầu.
"Chuyện này đột ngột thế đệ cũng không biết phải làm sao, huynh thấy thế nào? Bắc Quốc thật sự chạy tới Nhị Quốc thì Vong Quốc chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa lão hoàng đế nhà đó đâu phải Diễm Vương Vương, tân đế là đứa con thứ tư kia kìa."
Hoàng thượng thở dài đáp.
"Ta đương nhiên biết, nhưng một tên hoàng đế mới thật sự lại có dã tâm như thế sao?"
Mặc Vương cười khẩy.
" Vậy huynh đã quên nhị ca của chúng ta rồi sao, người trẻ sung sức, ngông cuồng là điều bình thường."
Mặc Vương quay người bước đi miệng vừa nói.
" Đệ phải đi trước đây, bọn trẻ con sẽ không có đứa nào bình tĩnh được hết, đệ phải làm sao đây."
Bước đi vài bước Mặc Vương đã quay lại nói.
" Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, Đàm Nhu chính là đứa sẽ phát điên lên, huynh đó, quản tốt tên tiểu tử nhà huynh đi, đừng để nó đi theo nữ nhi nhà ta nữa."
Hoàng thượng đã chạy qua.
" Ta phải làm sao chứ, Chiêu Phong mới về mà đã định đi rồi sao, dù sao thì ta cũng không ngăn được nó."
Mặc Vương bước đi lại ngừng, người quay ra trách móc hoàng thượng.
"Ta xin huynh đấy, đó là con của huynh, nhốt nó lại đi, đừng để nó chạy lung tung."
Hoàng thượng bất lực nhìn Mặc Vương rời đi, người thở dài than vãn.
" Là con trai ta, nhưng nó cũng đã lớn rồi quản thế nào được chứ."
Đàm Nhu ở đông cung vẫn đang vui vẻ, còn sư phụ và sư nương thì hớt hải chạy về.
Nàng ngồi trong thư phòng đọc sách cùng Chiêu Phong, chàng ấy đang ngồi vẽ tranh, Đàm Nhu đang chuyên tâm thì nghĩ lại chuyện tối qua.
" Tối qua ta đã mơ một giấc mơ rất lạ."
Đàm Nhu kể lại với vẻ rất thoải mái, Chiêu Phong mỉm cười vừa đưa bút vừa nhìn về phía nàng.
" Vậy sao, giấc mơ đó như nào vậy?"
Đàm Nhu cười kể lại.
" Ta đã mơ ta nằm trong một đống lửa, hình như là một căn nhà đang cháy, đám lửa lan đến đốt cháy da thịt ta, nhưng ta chỉ cảm nhận được hơi lạnh, kỳ lạ."
Chiêu Phong dừng bút, chàng nghiêm túc nói với nàng.
"Đó là ác mộng, nàng thường xuyên mơ thấy giấc mơ như vậy sao?"
Đàm Nhu gập sách lại, nàng ngồi thẳng người cười đáp.
" Ta ít khi mơ thấy mấy thứ kỳ quái như vậy, cảm giác lạnh lạnh hôm qua chắc do ta đi ngủ hay đạp chăn."
Chiêu Phong buông bút, hôm qua vì có sư phụ ở đây nên Đàm Nhu và chàng tạm thời tách nhau ra, nếu như bình thường ngủ với Chiêu Phong thì Đàm Nhu không thể đạp chăn ra được.
Ở bên ngoài có tiếng của sư phụ khá lớn, Đàm Nhu giật mình nhìn ra phía cửa.
" Đàm Nhu đâu?"
Nàng và Chiêu Phong hoang mang.
Cánh cửa bị Mặc Vương đạp xông vào, thấy Đàm Nhu và Chiêu Phong ngồi cách xa nhau, một người đang vẽ tranh ở bàn trong kia, một người đang cầm sách ngồi ở bàn trà ngoài này, Mặc Vương cũng thở phào.
Người tiến đến phía Đàm Nhu, nàng chỉ kịp hỏi.
"Sư phụ có chuyện gì vậy?"
Mặc Vương đã vội vã kéo nàng đi.
"Có chuyện gấp, chúng ta nên đi ngay trong đêm."
Đàm Nhu vừa kịp đặt sách xuống thì đã bị sư phụ nhanh nhanh kéo đi, Chiêu Phong thấy thế cũng đi theo ra sau, nhưng ra đến ngoài thì Mặc Vương đã kéo Đàm Nhu đi ra xa.
Chiêu Phong đứng chờ trồng ở đó nhìn theo sư đồ họ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương