Thái Tử Thì Sao?
Chương 245
Trong đêm tối, người gác cổng phải dậy để mở cửa thành cho Chiêu Phong, ánh lửa chiếu cho bước chân ngựa của chàng nhanh chóng, chàng thúc ngựa chạy không biết trời đất gì, lính canh nhìn theo bóng ngựa và người liền cảm thán.
" Điện hạ đi ngựa nhanh thật."
Lính gác cổng vừa dứt câu xong thì một người nữa lại cưỡi ngựa chạy vụt qua, Khanh Bình cũng là máu mặt bất hảo, làm liều cũng không hề kém ai, bởi tính tình thiếu niên nóng nảy là thế.
Chiêu Phong khoác trên người là chiếc áo khoác lông, thời tiết gần đây đã se lạnh, hơn nữa Nhị Quốc là nơi lạnh hơn so với hai nước còn lại, phải chú ý sức khỏe chút.
Chiêu Phong chạy từ khuya muộn đến sáng sớm cũng không đuổi kịp Mặc Vương, chạy đến chỗ hôm qua mà Mặc Vương đã nán lại thì chỉ thấy đống lửa đã tàn trên nền đất, chàng thở dài nhìn con đường phía trước.
Lúc này Đàm Nhu đã biết chuyện, nàng với ánh mắt vô hồn nhìn thẳng con đường mà chạy, con ngựa hoảng loạn với trận thúc giục liên hồi của nàng.
Sáng sớm nàng đã không chịu nghỉ mà đòi đi trước, sư phụ và mọi người đành phải phi ngựa chạy theo sau nàng, đến khi trời chợp tối thì đến được chân núi Nguyệt,
Đàm Nhu đã dừng lại, nàng dắt ngựa đi vào bên trong, trên tay nàng là thanh kiếm quen, dưới chân đồi là một viện thự bằng trúc, ở sân có ao, có vườn, có chuồng gà.
Đàm Nhu dắt ngựa đi vào, ánh lửa sáng trong phòng, Đàm Nhu lớn tiếng hỏi.
" Hàn Nhi huynh?"
Bên trong phòng có tiếng động, nhưng không có lời đáp lại, Đàm Nhu lại gọi.
"Có ai không?"
Không gian yên tĩnh hơn hết, Đàm Nhu vẫn giữ thói quen, nàng đi đến gõ cửa.
" Ta vào được không?"
Sư phụ và mọi người đi phía sau vẫn chưa đuổi kịp nàng, đúng lúc nàng định đẩy cửa đi vào thì ở bên ngoài có tiếng bước chân, Hàn Nhi từ bên ngoài đi vào, tay ôm bó củi vui vẻ nhìn nàng.
" Muội về rồi sao."
Đàm Nhu tay cầm chắc kiếm của mình, nàng quay ra nhìn Hàn Nhi, vô cùng cảnh giác với thứ gì đó trong phòng.
Chưa kịp đẩy cửa vào thì cánh cửa đã tự mở ra, từ trong xông ra một bóng người to lớn, cầm đao như muốn quyết chiến với nàng, Đàm Nhu vội né ra, nàng rút kiếm định không nhân nhượng với hắn thì Hàn Nhi hét lên.
"Đừng có đánh, đều là người quen mà."
Tên đó còn bị thương, nhưng có vẻ hắn rất cảnh giác với nàng, Đàm Nhu cũng với hắn múa vài đường đao kiếm lại thấy hắn có chút quen, hình như nàng đã thấy ở đâu đó rồi.
Đàm Nhu nhào lộn tung một cú đá vào ngực hắn, thân thể hắn cường tráng chỉ mất thăng bằng lùi ra xa, Hàn Nhi chạy lên giữa chắn trước mặt nàng.
" Ta nói là thôi, hai người đừng có đánh nữa."
Hàn Nhi kéo tay đang cầm đao của hắn đưa cho nàng, Đàm Nhu cũng thuận theo mà cầm lấy.
Hàn Nhi quay qua chỗ tên cao to đó mà bỏ mặc nàng, Đàm Nhu bất mãn quay người đi, nhìn ra cổng thì sư phụ cũng đã tới, nàng cười trừ nhìn Hàn Nhi.
"Bọn muội chỉ nghỉ ngơi một chút thôi, gà vừa gáy là bọn muội sẽ đi ngay."
Hàn Nhi đẩy tên cao to đó đi vào phòng, còn huynh ấy thì hoang mang nhăn mặt.
"Nhà ta nhỏ như vậy, không chứa nổi đâu, sao mọi người lại không lên đồi đào?"
Mặc Vương đi lên trước tay đưa kiếm cho Đàm Nhu giữ, người đáp.
" Có việc gấp, chỉ nghỉ lại ăn cơm ngủ vài ngủ canh giờ rồi đi thôi."
Đàm Nhu nhìn Hàn Nhi mỉm cười gật đầu.
Tuệ Liên buộc lại hết bốn con ngựa ở ngoài, sau đó chủ động hỏi Hàn Nhi.
" Ta có thể nấu cơm, huynh chỉ ta chỗ để đồ ăn được không."
Hàn Nhi vui vẻ đáp, chàng chỉ về phía đối diện mình.
"Mọi đồ ăn đều ở trong đó, có nhiều người quá cô không nấu kịp đâu, để ta phụ cô một tay ha."
Sư phụ và sư nương ngồi ở phòng khách uống trà, Đàm Nhu đi vào đặt thanh kiếm lên trên bàn, sư phụ thấy hai thanh kiếm và một cây đao to thì nhăn mày.
" Con chuyển sang dùng đao rồi sao?"
Đàm Nhu nhìn cây đao trên bàn cũng giật mình, nàng cầm cây đao lên nói.
" Cây đao này là của tên hồi nãy, hắn đã dùng nó để đấu với con đó, để con đem trả hắn."
Nói xong Đàm Nhu đi sang phòng ngủ bên cạnh, nàng gõ nhẹ cửa nhưng không nghe thấy nói gì, nàng liền đẩy cửa đi vào, tên cao to trên người có nhiều vết bầm và sẹo, lưng hắn còn cuốn vải, trông có vẻ bị thương rất nặng, hắn quay lưng lại phía cửa, một mình ngồi ở bàn trà, nàng khách sáo gọi hắn.
"Vị sư huynh này, ta trả đao cho huynh."
Khi đến gần hắn cũng lầm lì, Đàm Nhu chỉ thấy được đầu tóc rối bù của hắn, nàng đặt cây đao lên bàn, sau đó quay người đi.
Cuối cùng thì hắn cũng mở lời.
"Xin lỗi vì đã động thủ với cô nương."
Giọng nói có hơi khàn và yếu ớt, Đàm Nhu cũng không thể so đo với hắn, nàng mỉm cười cho qua chuyện.
" Không sao, ta không để bụng đâu."
Nàng vừa bước đi vài bước thì đột nhiên nhớ ra vài thứ quen thuộc, chiêu thức mà hắn dùng với nàng rất quen, nàng bắt đầu tò mò về hắn.
" Vị huynh đài này, ta thấy rất quen, ta có thể xem mặt của huynh được không?"
Đàm Nhu chưa kịp để hắn trả lời nàng đã đi tới, hắn đứng lên quay người lại phía nàng thì cũng bất ngờ, hắn còn vui vẻ hơn.
" Muội là Đàm Nhu."
Đàm Nhu đang muốn nhớ nhưng chưa thể nhớ ra, mặc dù khuôn mặt của hắn ta rất quen, Đàm Nhu vẫn chưa nhớ ra tên hắn, nàng bất giác cười rồi hỏi.
" Huynh là..?"
Hắn vui vẻ vỗ vào ngực mình mà nói.
"Ta là Tiêu Bạch Đường đây."
" Điện hạ đi ngựa nhanh thật."
Lính gác cổng vừa dứt câu xong thì một người nữa lại cưỡi ngựa chạy vụt qua, Khanh Bình cũng là máu mặt bất hảo, làm liều cũng không hề kém ai, bởi tính tình thiếu niên nóng nảy là thế.
Chiêu Phong khoác trên người là chiếc áo khoác lông, thời tiết gần đây đã se lạnh, hơn nữa Nhị Quốc là nơi lạnh hơn so với hai nước còn lại, phải chú ý sức khỏe chút.
Chiêu Phong chạy từ khuya muộn đến sáng sớm cũng không đuổi kịp Mặc Vương, chạy đến chỗ hôm qua mà Mặc Vương đã nán lại thì chỉ thấy đống lửa đã tàn trên nền đất, chàng thở dài nhìn con đường phía trước.
Lúc này Đàm Nhu đã biết chuyện, nàng với ánh mắt vô hồn nhìn thẳng con đường mà chạy, con ngựa hoảng loạn với trận thúc giục liên hồi của nàng.
Sáng sớm nàng đã không chịu nghỉ mà đòi đi trước, sư phụ và mọi người đành phải phi ngựa chạy theo sau nàng, đến khi trời chợp tối thì đến được chân núi Nguyệt,
Đàm Nhu đã dừng lại, nàng dắt ngựa đi vào bên trong, trên tay nàng là thanh kiếm quen, dưới chân đồi là một viện thự bằng trúc, ở sân có ao, có vườn, có chuồng gà.
Đàm Nhu dắt ngựa đi vào, ánh lửa sáng trong phòng, Đàm Nhu lớn tiếng hỏi.
" Hàn Nhi huynh?"
Bên trong phòng có tiếng động, nhưng không có lời đáp lại, Đàm Nhu lại gọi.
"Có ai không?"
Không gian yên tĩnh hơn hết, Đàm Nhu vẫn giữ thói quen, nàng đi đến gõ cửa.
" Ta vào được không?"
Sư phụ và mọi người đi phía sau vẫn chưa đuổi kịp nàng, đúng lúc nàng định đẩy cửa đi vào thì ở bên ngoài có tiếng bước chân, Hàn Nhi từ bên ngoài đi vào, tay ôm bó củi vui vẻ nhìn nàng.
" Muội về rồi sao."
Đàm Nhu tay cầm chắc kiếm của mình, nàng quay ra nhìn Hàn Nhi, vô cùng cảnh giác với thứ gì đó trong phòng.
Chưa kịp đẩy cửa vào thì cánh cửa đã tự mở ra, từ trong xông ra một bóng người to lớn, cầm đao như muốn quyết chiến với nàng, Đàm Nhu vội né ra, nàng rút kiếm định không nhân nhượng với hắn thì Hàn Nhi hét lên.
"Đừng có đánh, đều là người quen mà."
Tên đó còn bị thương, nhưng có vẻ hắn rất cảnh giác với nàng, Đàm Nhu cũng với hắn múa vài đường đao kiếm lại thấy hắn có chút quen, hình như nàng đã thấy ở đâu đó rồi.
Đàm Nhu nhào lộn tung một cú đá vào ngực hắn, thân thể hắn cường tráng chỉ mất thăng bằng lùi ra xa, Hàn Nhi chạy lên giữa chắn trước mặt nàng.
" Ta nói là thôi, hai người đừng có đánh nữa."
Hàn Nhi kéo tay đang cầm đao của hắn đưa cho nàng, Đàm Nhu cũng thuận theo mà cầm lấy.
Hàn Nhi quay qua chỗ tên cao to đó mà bỏ mặc nàng, Đàm Nhu bất mãn quay người đi, nhìn ra cổng thì sư phụ cũng đã tới, nàng cười trừ nhìn Hàn Nhi.
"Bọn muội chỉ nghỉ ngơi một chút thôi, gà vừa gáy là bọn muội sẽ đi ngay."
Hàn Nhi đẩy tên cao to đó đi vào phòng, còn huynh ấy thì hoang mang nhăn mặt.
"Nhà ta nhỏ như vậy, không chứa nổi đâu, sao mọi người lại không lên đồi đào?"
Mặc Vương đi lên trước tay đưa kiếm cho Đàm Nhu giữ, người đáp.
" Có việc gấp, chỉ nghỉ lại ăn cơm ngủ vài ngủ canh giờ rồi đi thôi."
Đàm Nhu nhìn Hàn Nhi mỉm cười gật đầu.
Tuệ Liên buộc lại hết bốn con ngựa ở ngoài, sau đó chủ động hỏi Hàn Nhi.
" Ta có thể nấu cơm, huynh chỉ ta chỗ để đồ ăn được không."
Hàn Nhi vui vẻ đáp, chàng chỉ về phía đối diện mình.
"Mọi đồ ăn đều ở trong đó, có nhiều người quá cô không nấu kịp đâu, để ta phụ cô một tay ha."
Sư phụ và sư nương ngồi ở phòng khách uống trà, Đàm Nhu đi vào đặt thanh kiếm lên trên bàn, sư phụ thấy hai thanh kiếm và một cây đao to thì nhăn mày.
" Con chuyển sang dùng đao rồi sao?"
Đàm Nhu nhìn cây đao trên bàn cũng giật mình, nàng cầm cây đao lên nói.
" Cây đao này là của tên hồi nãy, hắn đã dùng nó để đấu với con đó, để con đem trả hắn."
Nói xong Đàm Nhu đi sang phòng ngủ bên cạnh, nàng gõ nhẹ cửa nhưng không nghe thấy nói gì, nàng liền đẩy cửa đi vào, tên cao to trên người có nhiều vết bầm và sẹo, lưng hắn còn cuốn vải, trông có vẻ bị thương rất nặng, hắn quay lưng lại phía cửa, một mình ngồi ở bàn trà, nàng khách sáo gọi hắn.
"Vị sư huynh này, ta trả đao cho huynh."
Khi đến gần hắn cũng lầm lì, Đàm Nhu chỉ thấy được đầu tóc rối bù của hắn, nàng đặt cây đao lên bàn, sau đó quay người đi.
Cuối cùng thì hắn cũng mở lời.
"Xin lỗi vì đã động thủ với cô nương."
Giọng nói có hơi khàn và yếu ớt, Đàm Nhu cũng không thể so đo với hắn, nàng mỉm cười cho qua chuyện.
" Không sao, ta không để bụng đâu."
Nàng vừa bước đi vài bước thì đột nhiên nhớ ra vài thứ quen thuộc, chiêu thức mà hắn dùng với nàng rất quen, nàng bắt đầu tò mò về hắn.
" Vị huynh đài này, ta thấy rất quen, ta có thể xem mặt của huynh được không?"
Đàm Nhu chưa kịp để hắn trả lời nàng đã đi tới, hắn đứng lên quay người lại phía nàng thì cũng bất ngờ, hắn còn vui vẻ hơn.
" Muội là Đàm Nhu."
Đàm Nhu đang muốn nhớ nhưng chưa thể nhớ ra, mặc dù khuôn mặt của hắn ta rất quen, Đàm Nhu vẫn chưa nhớ ra tên hắn, nàng bất giác cười rồi hỏi.
" Huynh là..?"
Hắn vui vẻ vỗ vào ngực mình mà nói.
"Ta là Tiêu Bạch Đường đây."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương