Thái Tử Thì Sao?
Chương 246
Đàm Nhu và Tiêu Bạch Đường gặp lại nhau, trước đó nàng và Tuệ Liên đã nhận hắn làm đại huynh, còn đi theo hầu như tì nữ, hơn hết, sau khi được nhận vào thì lại tách nhau ra, từ đó ba huynh từ biệt nhau.
Tiêu Bạch Đường vui hơn hết, huynh ấy là người bộp chộp, có gì nói đó, gặp lại Đàm Nhu huynh ấy thổ lộ hết tâm tư mình ra.
" Từ khi vào đó không gặp lại muội, ta còn tưởng muội bị họ giết rồi chứ."
Đàm Nhu cười đáp, dường như cũng không bất ngờ với câu nói của huynh ấy lắm.
"Không có, muội thoát ra được mà, sao huynh lại ở đây vậy?"
Đàm Nhu ngồi vào chỗ, Tiêu Bạch Đường cũng ngồi xuống, huynh ấy nhăn mặt kể lại.
"Ta đã nhặt được một lọ gỗ nhỏ, trong đó một viên ngọc trai rất đẹp, theo lời của bọn họ ta phải nộp lại đồ đó cho quản giáo, ta cũng đã nộp rồi, nhưng sau đó thì quản giáo lại nói ta chưa nộp, nghi ta có ý đồ xấu, đuổi ta ra khỏi Huyết Giáo, ta lang thang suốt một đêm thì bị bọn họ đuổi giết."
Đàm Nhu cười khẩy, quả thực bọn họ vì chuyện tốt của mình mà bất kể thủ đoạn nào cũng có thể làm, Đàm Nhu đoán bọn họ muốn giết Tiêu Bạch Đường để bịt miệng chuyện viên ngọc trai, Đàm Nhu lại sực nhớ ra, viên ngọc trai gây náo loạn đó, nàng cũng vỗ vai hắn an ủi.
" May mắn huynh thoát được, lần sau nên cảnh giác hơn."
Tiêu Bạch Đường phấn khởi, hắn vừa đập bàn vừa đáp.
Đàm Nhu đi sang phòng bên cạnh được một lúc lâu vẫn chưa quay lại, phòng bên còn chuyền đến tiếng đập bàn bụp bụp, sư phụ vừa cầm chén trà lên vừa nhăn măt.
" Tiếng gì vậy?"
Sư nương rất bình tĩnh.
" Ta nghe tiếng đập bàn, vừa nãy còn có tiếng cười mà, ta nghĩ là không có gì nghiêm trọng đâu."
Sư phụ trực tiếp đi sang bên đó, sư nương vẫn ở lại lắc đầu ngao ngán, đi đến cửa phòng vẫn còn nghe tiếng đập bàn, Mặc Vương bực mình đẩy cửa đi vào, cuối cùng chỉ thấy Đàm Nhu và Tiêu Bạch Đường cùng ngồi lại với nhau trò chuyện.
Đàm Nhu nhìn thấy sư phụ liền hớn hở chạy tới.
"Sư phụ, sư phụ, đây là Tiêu Bạch Đường, là một vị sư huynh con quen từ trước đó đó."
Thấy đồ nhi vui vẻ như vậy sư phụ cũng tò mò tên cao to lực lưỡng này, Mặc Vương nhìn hắn chằm chằm ý muốn hắn mở miệng ra nói chuyện.
Nhưng Tiêu Bạch Đường lầm lì, cũng không hiểu ý của Mặc Vương, chỉ cho rằng Mặc Vương đang khó chịu với mình.
Đàm Nhu thấy cả hai đều không phản ứng, nàng gọi Tiêu Bạch Đường.
"Đường huynh, huynh mau qua đây nói chuyện với sư phụ của muội đi, người chính là tiên sư Mặc Vương sống ở núi Nguyệt này đó."
Tiêu Bạch Đường cũng đi tới, giọng nói vang khắp gian phòng.
"Tiên sư, con là Tiêu Bạch Đường, là nghĩa huynh của Đàm Nhu."
Cả hai sư đồ sững sờ nhìn hắn đứng trước mặt, giọng nói vừa rồi như hổ gầm lên, sư phụ thở dài.
"Được rồi, ta đi nghỉ ngơi chút, con ở lại nói chuyện đi."
Mặc Vương quay người đi về, Đàm Nhu gãi đầu ngây ngô.
"Muội cũng đi trước, huynh nghỉ ngơi đi."
Những lúc mọi người đang trò chuyện, ở phòng khách náo nhiệt vô cùng thì Đàm Nhu một mình ngồi ở ngoài sân, trên bờ ao có một mỏm đá nhỏ, Đàm Nhu ngồi ở đó suy tư, tiếng trò chuyện hội ngộ vui đùa của mọi người trong nhà cũng phần nào xoa dịu tâm tư của nàng, ít nhất bọn họ không nặng tâm trí, mọi người đều cố gắng thoải mái hết mức có thể.
Đàm Nhu lúc nãy đã cầm từ trong phòng ra một cây sáo trúc, cây sáo này treo ở góc phòng thuốc của Hàn Nhi đã rất lâu, mùi thảo dược trên đó rất nồng, nàng đặt miệng sáo lên môi, mùi thảo dược xộc vào mũi nàng.
Có lẽ nàng đã quen với mùi thuốc, nên cảm thấy những thứ mùi đắng ngắt này lại thơm.
Tiếng sáo bên ngoài vang lên, một nốt trầm kéo dài đầu tiên, sau đó tiếng bổng chỉ lướt qua, nghe tiếng sáo như tiếng hét buồn bã, sư phụ cũng dặn.
"Để nó thổi hết tiếng sáo đấy rồi ra, đang có chút tâm sự đấy."
Tiếng sáo ấy cứ kéo dài mãi, mọi người lấy làm tiếng ru mà ngủ thiếp đi, Tiêu Bạch Đường ngồi trong phòng trông ra, thấy nàng thổi mãi nên ra ngoài xem, Hàn Nhi ở dưới bếp sắc thuốc cho hắn đến ngủ gật, đến khi bưng bát thuốc lên thì không thấy hắn ở trong phòng, Hàn Nhi nhìn qua cửa sổ thì thấy hắn đang đứng đằng sau
Đàm Nhu.
Nhưng hắn im lặng, đợi cho đến khi Đàm Nhu thôi thổi thì mới bước lên tiếp.
Đàm Nhu quay ra thấy Tiêu Bạch Đường cũng mỉm cười.
Tiêu Bạch Đường thấy nàng có tâm tư nên muốn an ủi.
"Muội có chuyện buồn sao?"
Đàm Nhu quay ra thấy Tiêu Bạch Đường đứng đằng sau cũng cười trừ, mỏm đá có thể ngồi được hai người, Đàm Nhu dịch đi một chút cho huynh ấy ngồi.
Nàng ngước lên nhìn ánh trăng.
" Huynh đã từng có chuyện buồn nào chưa?"
Vì nàng thấy Tiêu Bạch Đường trước giờ ngây ngô, tính tình lại phóng khoáng, dường như chẳng có chuyện gì làm huynh ấy buồn vậy.
Tiêu Bạch Đường gật đầu.
"Có, đương nhiên là có."
Quả thực làm gì có ai lại không có chuyện buồn bao giờ, Đàm Nhu lại cười, nàng hỏi.
" Chuyện buồn gì vậy?"
Tiêu Bạch Đường thản nhiên đáp.
" Là khi thấy ai cũng có nhà để về, còn ta thì không."
Đàm Nhu gật đầu, nàng cũng đã nghe huynh ấy nói qua, thật ra ban đầu chỉ muốn lợi dụng huynh ấy để đi vào Huyết Giáo thôi, còn chuyện này thì nàng chỉ nghe cho qua, chẳng thực là để ý gì.
"Huynh từ nhỏ đã một thân một mình, thật sự không có người thân nào sao?"
Tiêu Bạch Đường ngước lên nhìn ánh trăng sáng, huynh ấy mỉm cười.
" Có chứ, ta có bà, không phải bà ngoại, không phải bà nội, là một người già tuổi cao sức yếu, khi ta được năm tuổi, thì bà cũng bỏ đi mất."
Đàm Nhu cười trừ.
"Đó là người thân duy nhất của huynh sao, vậy sau đó huynh sống thế nào?"
Tiêu Bạch Đường kể từ khi bà mất đã lang thang khắp chợ, bị những đứa trẻ lang thang khác bắt nạt, về lâu dần thì bọn họ thấy Tiêu Bạch Đường to lớn đã nạp huynh ấy vào nhóm, nhưng cũng chỉ được một thời gian, những đứa trẻ lang thang dần được ổn định, huynh ấy cũng có cuộc sống riêng, huynh ấy ngày ngày làm việc đẩy hàng xe cho các gian chợ hàng quán mà sống.
Đàm Nhu nghe xong lại kinh ngạc, những chiêu thức của Tiêu Bạch Đường nàng thấy giống như là một bài học được dạy rất bài bản, tuyệt nhiên trong câu chuyện
Tiêu Bạch Đường không nhắc gì đến vị sư phụ của mình hay hành trình mà mình đã học võ, luyện công như thế nào, làm thế nào mà một đứa trẻ tứ cố vô thân, lớn lên rất khổ sở lại có một cây đao như vậy.
Đàm Nhu mạnh dạn hỏi.
" Vậy sư phụ của huynh là ai?"
Tiêu Bạch Đường vui hơn hết, huynh ấy là người bộp chộp, có gì nói đó, gặp lại Đàm Nhu huynh ấy thổ lộ hết tâm tư mình ra.
" Từ khi vào đó không gặp lại muội, ta còn tưởng muội bị họ giết rồi chứ."
Đàm Nhu cười đáp, dường như cũng không bất ngờ với câu nói của huynh ấy lắm.
"Không có, muội thoát ra được mà, sao huynh lại ở đây vậy?"
Đàm Nhu ngồi vào chỗ, Tiêu Bạch Đường cũng ngồi xuống, huynh ấy nhăn mặt kể lại.
"Ta đã nhặt được một lọ gỗ nhỏ, trong đó một viên ngọc trai rất đẹp, theo lời của bọn họ ta phải nộp lại đồ đó cho quản giáo, ta cũng đã nộp rồi, nhưng sau đó thì quản giáo lại nói ta chưa nộp, nghi ta có ý đồ xấu, đuổi ta ra khỏi Huyết Giáo, ta lang thang suốt một đêm thì bị bọn họ đuổi giết."
Đàm Nhu cười khẩy, quả thực bọn họ vì chuyện tốt của mình mà bất kể thủ đoạn nào cũng có thể làm, Đàm Nhu đoán bọn họ muốn giết Tiêu Bạch Đường để bịt miệng chuyện viên ngọc trai, Đàm Nhu lại sực nhớ ra, viên ngọc trai gây náo loạn đó, nàng cũng vỗ vai hắn an ủi.
" May mắn huynh thoát được, lần sau nên cảnh giác hơn."
Tiêu Bạch Đường phấn khởi, hắn vừa đập bàn vừa đáp.
Đàm Nhu đi sang phòng bên cạnh được một lúc lâu vẫn chưa quay lại, phòng bên còn chuyền đến tiếng đập bàn bụp bụp, sư phụ vừa cầm chén trà lên vừa nhăn măt.
" Tiếng gì vậy?"
Sư nương rất bình tĩnh.
" Ta nghe tiếng đập bàn, vừa nãy còn có tiếng cười mà, ta nghĩ là không có gì nghiêm trọng đâu."
Sư phụ trực tiếp đi sang bên đó, sư nương vẫn ở lại lắc đầu ngao ngán, đi đến cửa phòng vẫn còn nghe tiếng đập bàn, Mặc Vương bực mình đẩy cửa đi vào, cuối cùng chỉ thấy Đàm Nhu và Tiêu Bạch Đường cùng ngồi lại với nhau trò chuyện.
Đàm Nhu nhìn thấy sư phụ liền hớn hở chạy tới.
"Sư phụ, sư phụ, đây là Tiêu Bạch Đường, là một vị sư huynh con quen từ trước đó đó."
Thấy đồ nhi vui vẻ như vậy sư phụ cũng tò mò tên cao to lực lưỡng này, Mặc Vương nhìn hắn chằm chằm ý muốn hắn mở miệng ra nói chuyện.
Nhưng Tiêu Bạch Đường lầm lì, cũng không hiểu ý của Mặc Vương, chỉ cho rằng Mặc Vương đang khó chịu với mình.
Đàm Nhu thấy cả hai đều không phản ứng, nàng gọi Tiêu Bạch Đường.
"Đường huynh, huynh mau qua đây nói chuyện với sư phụ của muội đi, người chính là tiên sư Mặc Vương sống ở núi Nguyệt này đó."
Tiêu Bạch Đường cũng đi tới, giọng nói vang khắp gian phòng.
"Tiên sư, con là Tiêu Bạch Đường, là nghĩa huynh của Đàm Nhu."
Cả hai sư đồ sững sờ nhìn hắn đứng trước mặt, giọng nói vừa rồi như hổ gầm lên, sư phụ thở dài.
"Được rồi, ta đi nghỉ ngơi chút, con ở lại nói chuyện đi."
Mặc Vương quay người đi về, Đàm Nhu gãi đầu ngây ngô.
"Muội cũng đi trước, huynh nghỉ ngơi đi."
Những lúc mọi người đang trò chuyện, ở phòng khách náo nhiệt vô cùng thì Đàm Nhu một mình ngồi ở ngoài sân, trên bờ ao có một mỏm đá nhỏ, Đàm Nhu ngồi ở đó suy tư, tiếng trò chuyện hội ngộ vui đùa của mọi người trong nhà cũng phần nào xoa dịu tâm tư của nàng, ít nhất bọn họ không nặng tâm trí, mọi người đều cố gắng thoải mái hết mức có thể.
Đàm Nhu lúc nãy đã cầm từ trong phòng ra một cây sáo trúc, cây sáo này treo ở góc phòng thuốc của Hàn Nhi đã rất lâu, mùi thảo dược trên đó rất nồng, nàng đặt miệng sáo lên môi, mùi thảo dược xộc vào mũi nàng.
Có lẽ nàng đã quen với mùi thuốc, nên cảm thấy những thứ mùi đắng ngắt này lại thơm.
Tiếng sáo bên ngoài vang lên, một nốt trầm kéo dài đầu tiên, sau đó tiếng bổng chỉ lướt qua, nghe tiếng sáo như tiếng hét buồn bã, sư phụ cũng dặn.
"Để nó thổi hết tiếng sáo đấy rồi ra, đang có chút tâm sự đấy."
Tiếng sáo ấy cứ kéo dài mãi, mọi người lấy làm tiếng ru mà ngủ thiếp đi, Tiêu Bạch Đường ngồi trong phòng trông ra, thấy nàng thổi mãi nên ra ngoài xem, Hàn Nhi ở dưới bếp sắc thuốc cho hắn đến ngủ gật, đến khi bưng bát thuốc lên thì không thấy hắn ở trong phòng, Hàn Nhi nhìn qua cửa sổ thì thấy hắn đang đứng đằng sau
Đàm Nhu.
Nhưng hắn im lặng, đợi cho đến khi Đàm Nhu thôi thổi thì mới bước lên tiếp.
Đàm Nhu quay ra thấy Tiêu Bạch Đường cũng mỉm cười.
Tiêu Bạch Đường thấy nàng có tâm tư nên muốn an ủi.
"Muội có chuyện buồn sao?"
Đàm Nhu quay ra thấy Tiêu Bạch Đường đứng đằng sau cũng cười trừ, mỏm đá có thể ngồi được hai người, Đàm Nhu dịch đi một chút cho huynh ấy ngồi.
Nàng ngước lên nhìn ánh trăng.
" Huynh đã từng có chuyện buồn nào chưa?"
Vì nàng thấy Tiêu Bạch Đường trước giờ ngây ngô, tính tình lại phóng khoáng, dường như chẳng có chuyện gì làm huynh ấy buồn vậy.
Tiêu Bạch Đường gật đầu.
"Có, đương nhiên là có."
Quả thực làm gì có ai lại không có chuyện buồn bao giờ, Đàm Nhu lại cười, nàng hỏi.
" Chuyện buồn gì vậy?"
Tiêu Bạch Đường thản nhiên đáp.
" Là khi thấy ai cũng có nhà để về, còn ta thì không."
Đàm Nhu gật đầu, nàng cũng đã nghe huynh ấy nói qua, thật ra ban đầu chỉ muốn lợi dụng huynh ấy để đi vào Huyết Giáo thôi, còn chuyện này thì nàng chỉ nghe cho qua, chẳng thực là để ý gì.
"Huynh từ nhỏ đã một thân một mình, thật sự không có người thân nào sao?"
Tiêu Bạch Đường ngước lên nhìn ánh trăng sáng, huynh ấy mỉm cười.
" Có chứ, ta có bà, không phải bà ngoại, không phải bà nội, là một người già tuổi cao sức yếu, khi ta được năm tuổi, thì bà cũng bỏ đi mất."
Đàm Nhu cười trừ.
"Đó là người thân duy nhất của huynh sao, vậy sau đó huynh sống thế nào?"
Tiêu Bạch Đường kể từ khi bà mất đã lang thang khắp chợ, bị những đứa trẻ lang thang khác bắt nạt, về lâu dần thì bọn họ thấy Tiêu Bạch Đường to lớn đã nạp huynh ấy vào nhóm, nhưng cũng chỉ được một thời gian, những đứa trẻ lang thang dần được ổn định, huynh ấy cũng có cuộc sống riêng, huynh ấy ngày ngày làm việc đẩy hàng xe cho các gian chợ hàng quán mà sống.
Đàm Nhu nghe xong lại kinh ngạc, những chiêu thức của Tiêu Bạch Đường nàng thấy giống như là một bài học được dạy rất bài bản, tuyệt nhiên trong câu chuyện
Tiêu Bạch Đường không nhắc gì đến vị sư phụ của mình hay hành trình mà mình đã học võ, luyện công như thế nào, làm thế nào mà một đứa trẻ tứ cố vô thân, lớn lên rất khổ sở lại có một cây đao như vậy.
Đàm Nhu mạnh dạn hỏi.
" Vậy sư phụ của huynh là ai?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương