Thái Tử Thì Sao?
Chương 277
Trong một chốc im lặng, Đàm Nhu liền nói lảng sang chuyện khác, nàng hỏi.
" Vậy Nhạc Phi Nhã có được trở về Bắc Quốc không?"
Tính ra thì chẳng có quan hệ gì, nhưng bỏ lại nàng ta thì lại không phải lễ, hơn nữa bây giờ để nàng ta về lại quê nhà cũng không hay, chưa biết chừng nàng ta về quê nhà sẽ bị hắt hủi, trong bụng lại đang mang thai nữa thì để nàng ta về quê nhà lại càng hại nàng ta hơn, Nhạc thường thư trọng mặt mũi như vậy, nuôi đứa con gái có mang trong nhà sao mà chấp nhận được.
Tam Diễm Vương không biết phải làm sao, chỉ đáp nàng cho qua chuyện trước.
"Chuyện đó ta sẽ tính sau."
Lúc này Nhạc Phi Nhã mới chính là vấn đề, dù người ta có vạch ra mọi chuyện để cứu sống nàng ta thì nàng ta cũng nhất quyết đòi về quê nhà cho bằng được, lúc nàng ta van xin Chiêu Phong đưa nàng ta về lại quê nhà thì Chiêu Phong đã lắc đầu, vì sợ đem nàng ta về thì hại nàng ta.
Tam Diễm Vương nhìn thập nhất rồi nhìn Đàm Nhu đang suy tư, huynh ấy lấy cớ đuổi thập nhất ra ngoài.
" Thập nhất, đệ về phòng tìm bức tranh sơn thủy của đệ đến đây."
Bức tranh sơn thủy của thập nhất hắn vẽ để tặng cho Đàm Nhu, lấy cớ đuổi hắn đi, hắn cũng hiểu ca ca của mình đang định bàn chuyện về mình, hắn vui vẻ rời đi,
Đàm Nhu còn khó hiểu với vẻ hào hứng này của hắn.
" Có chuyện gì mà thập nhất lại trông vui vẻ như vậy."
Tam Diễm Vương vội vã đi vào chuyện chính.
" Thời gian qua thập nhất ở đây có lẽ đã làm phiền công chúa nhiều rồi."
Đàm Nhu vội hỏi chuyện khác.
" Có điều, người trước đó ở chỗ Hàn huynh mà, sao trước kia ta đến lại không thấy người."
Đàm Nhu lúc đó sốt ruột lo lắng cho quê nhà, quên béng mất, ngay cả hoàng hậu được Hàn Nhi dẫn đến cũng không thấy.
Tam Diễm Vương mới cười.
"Chuyện này, bọn ta không ở với nhị huynh, ta và mẫu hậu đều ở chỗ của Tiểu Hắc, khi mẫu hậu khỏi được chút rồi thì cùng nhau về quê ngoại, bọn ta ở quê ngoại rất là lâu, đến dạo gần đây hay tin mới trở về."
Đàm Nhu gật đầu tỏ ý hiểu rồi, Tam Diễm Vương lại hỏi lại.
" Công chúa có thấy thập nhất rất để ý đến người không?"
Câu này trực tiếp nói với nàng như là " Công chúa có nhận ra thập nhất thích nàng không?"
Đàm Nhu bật cười, chẳng phải chê cười hắn, nàng chỉ thấy buồn cười khi người ta lại hỏi thẳng nàng có nhận ra người ta thích nàng không, khi những hành động ngây ngô của hắn đã để lộ ra hết, những việc hắn làm và lời hắn nói như muốn nhảy về vào người nàng rồi, làm gì có ai mà không nhận ra chứ.
Đàm Nhu đáp.
" Đương nhiên là tiểu nữ biết."
Tam Diễm Vương cười như sắp tìm được cơ hội cho đệ đệ rồi, huynh ấy định hỏi thêm thì bị Đàm Nhu nói tiếp chặn đứng họng luôn.
"Tiểu nữ còn biết từ rất lâu rồi, nhưng cũng từ rất lâu trong lòng tiểu nữ đã có hình mẫu, đành để thập nhất thất vọng rồi."
Tam Diễm Vương không khỏi cảm thán.
" Hình mẫu của người là như thế nào?"
Huynh ấy muốn nghe xem, hình mẫu của Đàm Nhu thật sự như thế nào mà Đàm Nhu lại không để ý tới thập nhất.
Đàm Nhu vừa đáp câu đầu tiên thì đã bít cửa.
" Lớn tuổi hơn tiểu nữ, cao hơn tiểu nữ, thật sự yêu tiểu nữ, có thể bỏ mạng vì tiểu nữ, không ngần ngại chăm sóc tiểu nữ."
Tam Diễm Vương há hốc, huynh ấy là người lớn, chắc chắn hiểu được thật sự yêu một người sẽ dành hết tâm can cho người đó, huynh ấy lại thấy được, đệ đệ trẻ người non dạ của huynh ấy sẽ không hiểu được chuyện này.
Đàm Nhu thấy Tam Diễm Vương im lặng thì cũng bóc trẩn.
"Thập nhất đã nói với người những gì tiểu nữ cũng không thể biết được, nhưng Tam Diễm Vương, tiểu nữ hiện tại đã có người trong lòng rồi, chàng ấy tên là Chiêu Phong, tiểu nữ cảm thấy hình mẫu của mình sẽ không vượt quá người tên Chiêu Phong này."
Tam Diễm Vương nghe Đàm Nhu từ chối dồn dập như vậy cũng không muốn nói nữa, có nói nữa nói mãi thì cũng không thể nào lay chuyển được Đàm Nhu.
Đàm Nhu cũng buột bạch với Tam Diễm Vương luôn.
" Tuy là vậy, nhưng tiểu nữ thọ ngắn, không sống được lâu cả hai người yêu thương, tiểu nữ cũng không đáp lại được."
Nhìn mái tóc của nàng, Tam Diễm Vương dần hiểu ra, mái tóc này rất giống với Minh phi nước họ, từ lâu đã nghe được đây là biểu hiện trúng độc, loại độc ngấm dần vào cơ thể, từ từ ăn mòn thân thể và hút hết nội lực của người.
" Công chúa đã bị trúng tà dược không tên đó sao."
Đàm Nhu gật đầu, nàng bày ra vẻ tiếc nuối với Tam Diễm Vương.
" Thập nhất không biết chuyện, người chỉ nghĩ rằng ta bị bệnh vặt thôi, nếu như để thập nhất biết thì lại càng không hay."
Tam Diễm Vương cũng không dò hỏi nàng nữa, thập nhất thích nàng như vậy nhưng sự thật thì chẳng thể nào có cơ hội bên cạnh nàng, Tam Diễm Vương là ca ca, đã xuống nước để dò hỏi cũng không có kết quả.
Thập nhất còn nhỏ tuổi, suy nghĩ cũng ngáy thơ, đệ ấy quay lại với vẻ vui mừng vô cùng, nhìn thấy Đàm Nhu đang mỉm cười thì hắn cũng khựng lại vì chìm trong nụ cười ấy, hắn có những lúc chiêm bao thấy Đàm Nhu, có những lúc tình cảm hắn mãnh liệt như muốn nhảy đến bên cạnh nàng, ngay bây giờ hắn đang muốn chạy tới bên nàng, Đàm Nhu vội đứng lên, hành lễ rồi quay ra cúi người với hắn.
"Nếu không còn chuyện gì thì tiểu nữ xin phép lui trước."
Đi qua hẳn, Đàm Nhu mỉm cười nói nhỏ.
"Ta đi trước đây."
Hắn nhìn theo Đàm Nhu mà miệng bất giác cong lên, hắn vô cùng vui vẻ, Tam Diễm Vương nghiêm giọng gọi hắn.
" Qua đây."
Hắn đi tới ngồi đối diện ca ca, còn hí hửng hỏi chuyện.
"Huynh bàn với tỷ ấy như nào."
Vừa rồi Tam Diễm Vương cũng đã cố gắng cứu vãn lần cuối, lấy cớ Đàm Nhu trốn về lại quê nhà ra doạ nàng, nhưng Đàm Nhu lại hất tay.
" Vậy người có thể đền lại phồn thịnh cho Nhị Quốc không?"
Nàng còn nói thêm.
"Tiểu nữ ở Bắc Quốc dường như đã làm rất nhiều việc giúp đỡ, không những thế còn cứu mạng người, cách người trả ơn tiểu nữ là ép tiểu nữ về lại nơi đã giam lỏng tiều nữ sao."
Tam Diễm Vương cũng thấy hổ thẹn nên mới không bàn nữa, lúc sáng bàn chuyện thì đã phải chấp nhận hủy bỏ lễ hòa thân rồi, từ nay về sau Nhị Quốc không cần phải đi hoa thân.
Tam Diễm Vương buồn bã đáp thập nhất.
"Có rất nhiều chuyện không được, Tư Nhu bị bệnh cho nên không sống được lâu, có lẽ vì thế nên mới giữ trung lập với hai phía tránh làm tổn thương đệ và vị công tử kia, hơn nữa chúng ta cũng không có tư cách ra điều kiện với Tư Nhu, nàng ấy cứu mạng chúng ta cơ mà."
Thập nhất quay đi, tay cầm chén trà nóng, đôi mắt cụm xuống, hắn cũng không thể làm gì, tuổi trẻ non nớt và hiếu động của hắn cũng bị đả kích, không lấy được người mình thích, hắn kích động.
Thập nhất đứng lên.
"Tỷ ấy nói như vậy sao, hay là vì đệ không nói trực tiếp với tỷ ấy nên tỷ ấy mới qua loa như vậy."
Tam Diễm Vương lắc đầu giải thích.
" Không phải, Tư Nhu cũng có nỗi khổ riêng mà."
" Vậy Nhạc Phi Nhã có được trở về Bắc Quốc không?"
Tính ra thì chẳng có quan hệ gì, nhưng bỏ lại nàng ta thì lại không phải lễ, hơn nữa bây giờ để nàng ta về lại quê nhà cũng không hay, chưa biết chừng nàng ta về quê nhà sẽ bị hắt hủi, trong bụng lại đang mang thai nữa thì để nàng ta về quê nhà lại càng hại nàng ta hơn, Nhạc thường thư trọng mặt mũi như vậy, nuôi đứa con gái có mang trong nhà sao mà chấp nhận được.
Tam Diễm Vương không biết phải làm sao, chỉ đáp nàng cho qua chuyện trước.
"Chuyện đó ta sẽ tính sau."
Lúc này Nhạc Phi Nhã mới chính là vấn đề, dù người ta có vạch ra mọi chuyện để cứu sống nàng ta thì nàng ta cũng nhất quyết đòi về quê nhà cho bằng được, lúc nàng ta van xin Chiêu Phong đưa nàng ta về lại quê nhà thì Chiêu Phong đã lắc đầu, vì sợ đem nàng ta về thì hại nàng ta.
Tam Diễm Vương nhìn thập nhất rồi nhìn Đàm Nhu đang suy tư, huynh ấy lấy cớ đuổi thập nhất ra ngoài.
" Thập nhất, đệ về phòng tìm bức tranh sơn thủy của đệ đến đây."
Bức tranh sơn thủy của thập nhất hắn vẽ để tặng cho Đàm Nhu, lấy cớ đuổi hắn đi, hắn cũng hiểu ca ca của mình đang định bàn chuyện về mình, hắn vui vẻ rời đi,
Đàm Nhu còn khó hiểu với vẻ hào hứng này của hắn.
" Có chuyện gì mà thập nhất lại trông vui vẻ như vậy."
Tam Diễm Vương vội vã đi vào chuyện chính.
" Thời gian qua thập nhất ở đây có lẽ đã làm phiền công chúa nhiều rồi."
Đàm Nhu vội hỏi chuyện khác.
" Có điều, người trước đó ở chỗ Hàn huynh mà, sao trước kia ta đến lại không thấy người."
Đàm Nhu lúc đó sốt ruột lo lắng cho quê nhà, quên béng mất, ngay cả hoàng hậu được Hàn Nhi dẫn đến cũng không thấy.
Tam Diễm Vương mới cười.
"Chuyện này, bọn ta không ở với nhị huynh, ta và mẫu hậu đều ở chỗ của Tiểu Hắc, khi mẫu hậu khỏi được chút rồi thì cùng nhau về quê ngoại, bọn ta ở quê ngoại rất là lâu, đến dạo gần đây hay tin mới trở về."
Đàm Nhu gật đầu tỏ ý hiểu rồi, Tam Diễm Vương lại hỏi lại.
" Công chúa có thấy thập nhất rất để ý đến người không?"
Câu này trực tiếp nói với nàng như là " Công chúa có nhận ra thập nhất thích nàng không?"
Đàm Nhu bật cười, chẳng phải chê cười hắn, nàng chỉ thấy buồn cười khi người ta lại hỏi thẳng nàng có nhận ra người ta thích nàng không, khi những hành động ngây ngô của hắn đã để lộ ra hết, những việc hắn làm và lời hắn nói như muốn nhảy về vào người nàng rồi, làm gì có ai mà không nhận ra chứ.
Đàm Nhu đáp.
" Đương nhiên là tiểu nữ biết."
Tam Diễm Vương cười như sắp tìm được cơ hội cho đệ đệ rồi, huynh ấy định hỏi thêm thì bị Đàm Nhu nói tiếp chặn đứng họng luôn.
"Tiểu nữ còn biết từ rất lâu rồi, nhưng cũng từ rất lâu trong lòng tiểu nữ đã có hình mẫu, đành để thập nhất thất vọng rồi."
Tam Diễm Vương không khỏi cảm thán.
" Hình mẫu của người là như thế nào?"
Huynh ấy muốn nghe xem, hình mẫu của Đàm Nhu thật sự như thế nào mà Đàm Nhu lại không để ý tới thập nhất.
Đàm Nhu vừa đáp câu đầu tiên thì đã bít cửa.
" Lớn tuổi hơn tiểu nữ, cao hơn tiểu nữ, thật sự yêu tiểu nữ, có thể bỏ mạng vì tiểu nữ, không ngần ngại chăm sóc tiểu nữ."
Tam Diễm Vương há hốc, huynh ấy là người lớn, chắc chắn hiểu được thật sự yêu một người sẽ dành hết tâm can cho người đó, huynh ấy lại thấy được, đệ đệ trẻ người non dạ của huynh ấy sẽ không hiểu được chuyện này.
Đàm Nhu thấy Tam Diễm Vương im lặng thì cũng bóc trẩn.
"Thập nhất đã nói với người những gì tiểu nữ cũng không thể biết được, nhưng Tam Diễm Vương, tiểu nữ hiện tại đã có người trong lòng rồi, chàng ấy tên là Chiêu Phong, tiểu nữ cảm thấy hình mẫu của mình sẽ không vượt quá người tên Chiêu Phong này."
Tam Diễm Vương nghe Đàm Nhu từ chối dồn dập như vậy cũng không muốn nói nữa, có nói nữa nói mãi thì cũng không thể nào lay chuyển được Đàm Nhu.
Đàm Nhu cũng buột bạch với Tam Diễm Vương luôn.
" Tuy là vậy, nhưng tiểu nữ thọ ngắn, không sống được lâu cả hai người yêu thương, tiểu nữ cũng không đáp lại được."
Nhìn mái tóc của nàng, Tam Diễm Vương dần hiểu ra, mái tóc này rất giống với Minh phi nước họ, từ lâu đã nghe được đây là biểu hiện trúng độc, loại độc ngấm dần vào cơ thể, từ từ ăn mòn thân thể và hút hết nội lực của người.
" Công chúa đã bị trúng tà dược không tên đó sao."
Đàm Nhu gật đầu, nàng bày ra vẻ tiếc nuối với Tam Diễm Vương.
" Thập nhất không biết chuyện, người chỉ nghĩ rằng ta bị bệnh vặt thôi, nếu như để thập nhất biết thì lại càng không hay."
Tam Diễm Vương cũng không dò hỏi nàng nữa, thập nhất thích nàng như vậy nhưng sự thật thì chẳng thể nào có cơ hội bên cạnh nàng, Tam Diễm Vương là ca ca, đã xuống nước để dò hỏi cũng không có kết quả.
Thập nhất còn nhỏ tuổi, suy nghĩ cũng ngáy thơ, đệ ấy quay lại với vẻ vui mừng vô cùng, nhìn thấy Đàm Nhu đang mỉm cười thì hắn cũng khựng lại vì chìm trong nụ cười ấy, hắn có những lúc chiêm bao thấy Đàm Nhu, có những lúc tình cảm hắn mãnh liệt như muốn nhảy đến bên cạnh nàng, ngay bây giờ hắn đang muốn chạy tới bên nàng, Đàm Nhu vội đứng lên, hành lễ rồi quay ra cúi người với hắn.
"Nếu không còn chuyện gì thì tiểu nữ xin phép lui trước."
Đi qua hẳn, Đàm Nhu mỉm cười nói nhỏ.
"Ta đi trước đây."
Hắn nhìn theo Đàm Nhu mà miệng bất giác cong lên, hắn vô cùng vui vẻ, Tam Diễm Vương nghiêm giọng gọi hắn.
" Qua đây."
Hắn đi tới ngồi đối diện ca ca, còn hí hửng hỏi chuyện.
"Huynh bàn với tỷ ấy như nào."
Vừa rồi Tam Diễm Vương cũng đã cố gắng cứu vãn lần cuối, lấy cớ Đàm Nhu trốn về lại quê nhà ra doạ nàng, nhưng Đàm Nhu lại hất tay.
" Vậy người có thể đền lại phồn thịnh cho Nhị Quốc không?"
Nàng còn nói thêm.
"Tiểu nữ ở Bắc Quốc dường như đã làm rất nhiều việc giúp đỡ, không những thế còn cứu mạng người, cách người trả ơn tiểu nữ là ép tiểu nữ về lại nơi đã giam lỏng tiều nữ sao."
Tam Diễm Vương cũng thấy hổ thẹn nên mới không bàn nữa, lúc sáng bàn chuyện thì đã phải chấp nhận hủy bỏ lễ hòa thân rồi, từ nay về sau Nhị Quốc không cần phải đi hoa thân.
Tam Diễm Vương buồn bã đáp thập nhất.
"Có rất nhiều chuyện không được, Tư Nhu bị bệnh cho nên không sống được lâu, có lẽ vì thế nên mới giữ trung lập với hai phía tránh làm tổn thương đệ và vị công tử kia, hơn nữa chúng ta cũng không có tư cách ra điều kiện với Tư Nhu, nàng ấy cứu mạng chúng ta cơ mà."
Thập nhất quay đi, tay cầm chén trà nóng, đôi mắt cụm xuống, hắn cũng không thể làm gì, tuổi trẻ non nớt và hiếu động của hắn cũng bị đả kích, không lấy được người mình thích, hắn kích động.
Thập nhất đứng lên.
"Tỷ ấy nói như vậy sao, hay là vì đệ không nói trực tiếp với tỷ ấy nên tỷ ấy mới qua loa như vậy."
Tam Diễm Vương lắc đầu giải thích.
" Không phải, Tư Nhu cũng có nỗi khổ riêng mà."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương