Thái Tử Thì Sao?
Chương 278
Đàm Nhu hơn hở đi ra ngoài, khoé miệng cứ luôn cong lên từ lúc bước ra khỏi tầm mắt của hai huynh đệ đó.
Nàng nhảy chân sáo đi ra bỗng khựng lại, Chiêu Phong đang đứng ở cửa đợi nàng, hình như đã đợi được lúc lâu.
Nàng vui vẻ chạy tới dang tay ra đón chàng ấy, Chiêu Phong quay người ra thấy nàng chạy tới cũng dang tay ra đón.
Đàm Nhu xà vào lòng Chiêu Phong, thân nhiệt ấm áp và mùi thơm quen thuộc trên người chàng ấy làm Đàm Nhu cảm thấy rất an tâm.
Mùi của nam nhân nàng yêu, thật sự trên người nam nhân nào cũng có mùi giống nhau, người họ toát ra một mùi rất nam tính, Chiêu Phong cũng vậy, chỉ là có một loại mùi hương mà chỉ người yêu nhau mới cảm nhận được, cái mùi đó đem đến cho người ta cảm giác thơm và an tâm đến lạ.
Chiêu Phong có thói quen ôm và xoa đầu nàng, chàng vén tóc và xoa đầu Đàm Nhu rồi hỏi.
"Ở trong đó nói những chuyện gì vậy?"
Đàm Nhu mỉm cười.
" Sao chàng nói không đi theo ta mà lại quan tâm vậy."
Chiều Phong thành thật thú nhận.
" Nàng đi với đứa trẻ con đó ta thấy khó chịu."
Đàm Nhu thắc mắc.
" Đứa trẻ con?"
Chiêu Phong nói nhỏ.
" Là tên vừa rồi tới gọi nàng đó."
Đàm Nhu bật cười.
" Chàng nói nhỏ như vậy sợ người ta nghe thấy sao?"
Chiêu Phong lại nói nhỏ.
" Không thì để cho người ta biết ta nói xấu họ sao."
Đàm Nhu kéo Chiêu Phong đi về, vừa đi nàng vừa nói.
" Hắn là thập nhất, ta ở trong đó nói chuyện với tân hoàng đế, hắn kể lại mấy chuyện cũ rồi cảm kích vì ta đã cứu hắn."
Chiêu Phong chăm chú nghe, đi được một đoạn đã đến cung, đứng trước cửa là cung nữ chăm sóc cho hai đứa bé Hiệu Minh và Hương Nguyệt.
Lúc này lại thấy tì nữ đó đứng đây, còn đang sốt sắng lo lắng gì đó, Đàm Nhu đi tới hỏi.
"Ngươi đứng đây làm gì vậy?"
Tì nữ đó thấy nàng đã vội hành lễ, còn vộ vã nói.
" Công chúa, người mau đến tàng thư các đi, tam hoàng tử và tam hoàng phi bế theo hoàng tôn và nữ nhi đến đó rồi."
Đàm Nhu không hiểu ý nàng ta, sao đang yên đang lành nhà họ lại kéo nhau đến tàng thư các còn đem theo hai đứa bé kia, Chiêu Phong hất tay kêu tì nữ đó đứng dậy, chàng cũng không hiểu cho lắm, nhưng nhìn vẻ mặt này của tì nữ có lẽ là chuyện gì đó nghiêm trọng lắm.
Tì nữ đứng lên, Chiêu Phong hối nàng.
" Đến tàng thư các đi."
Đàm Nhu cũng không kịp bình tĩnh được nữa, nàng kéo váy lên bước đi thật nhanh cùng với Chiêu Phong.
Đi đến tàng thư các, ở bên ngoài đóng kín, đến gần có thể nghe được tiếng than khóc của một nữ tử, đẩy cửa đi vào, hình như tất cả mọi người đều ở đây, hoàng thượng, hoàng hậu, các vị hoàng tử, cả nhà trưởng công chúa, sư phụ, sư nương đều ở đây cả.
Nàng và Chiêu Phong đến sau, đẩy cửa đi vào đã cắt ngang chuyện.
Tam hoàng phi bế hoàng tôn trên tay quỳ dưới nền đất than khóc, tam hoàng tử cũng quỳ dưới đất nhưng chẳng biểu hiện gì.
Hương Nguyệt được sư nương bế lấy, Đàm Nhu kéo Chiêu Phong đi vào, Tinh Lạc Cơ thấy nàng liền đứng dậy đi tới như cầu khẩn.
"Tư Nhu, Tư Nhu, mau nói với chàng ấy đừng đi đi, chàng ấy muốn hưu ta."
Đàm Nhu lúng túng nhìn mọi người xung quanh, đối mặt với hoàng phi và hoàng tôn trên tay nàng ta, Đàm Nhu á khẩu.
Chiêu Phong kéo nàng lại, còn lên tiếng hỏi trước.
" Hoàng phi, có chuyện gì vậy?"
Hoàng phi khóc to hơn, nhưng chẳng đáp lại cầu nào, Đàm Nhu bước qua hoàng phi.
" Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Hoàng hậu nhìn thấy nàng liền hướng mắt về phía hoàng thượng, Đàm Nhu càng lúng túng hơn.
Tam Hiệu quỳ ở đó chìa bức hưu thư ra cho nàng xem, Đàm Nhu liền quay ra nhìn mọi người.
" Thât sao?"
Tinh Lạc Cơ than khóc.
" Nếu như chàng ấy muốn hưu, ta đồng ý, nhưng chàng ấy lại muốn quy y tam Bảo, muốn lên chùa cầu siêu cho Hương Lan, vì một nữ nhân là thần trí điên loạn."
Trong lời nàng ta nói có sự uất hận đay nghiến Hương Lan, tiểu thư khuê các lại không được đối xử bằng một tiện thiếp, Tam Hiệu nghe đến tên Hương Lan liền kích động đứng lên.
Huynh ấy đi tới bế lấy con của mình trên tay Tinh Lạc Cơ, phu thê nhà họ náo loạn cũng được một hồi rồi, hoàng thượng xem đến chán, chỉ biết thở dài.
Đàm Nhu bước đến, run run đưa hai tay ra muốn đón lấy cháu của mình.
Nàng đối mặt với Tam Hiệu liền hỏi nhỏ.
" Minh Hiệu thì sao?"
Tam Hiệu mỉm cười đáp.
" Ta vẫn sẽ chăm sóc dạy dỗ nó."
Đứa bé lớn lên từng ngày, chưa hiểu chuyện, chưa biết nói, hằng ngày chỉ khóc oe oe, ăn rồi ngủ, nó vẫn chưa nhận thức được bản thân nó là ai mà đã phải ở đây chịu tranh chấp giữa phụ thân và hoàng phi.
Hoàng thượng đau đầu không muốn nghe gì nữa liền hỏi con trai.
"Tam Hiệu, con muốn hưu thê sao?"
Tam Hiệu gật đầu, dù gì thì đó cũng là chuyện tốt nhất cho cả hai, có cố gắng thế nào thì mối quan hệ của hai người này vẫn không thể tiến xa hơn, Tam Hiệu chết tâm từ lúc Hương Lan mất, Tinh Lạc Cơ đã chán ngấy việc phải nhìn sắc mặt buồn bã của Tam Hiệu, càng không trông mong tình cảm gì từ huynh ấy dành cho mình.
Hoàng thượng lại hói Tinh Lạc Cơ.
"Hoàng tức, con muốn hưu không?"
Tinh Lạc Cơ liền gật đầu, nhưng vấn đề không nằm ở đó, vấn đề ở chỗ là Tam Hiệu muốn rũ bỏ hồng trần quy y cửa Phật, nàng ta có thể hưu người mình yêu, nhưng nhìn người mình yêu ngày ngày tụng kinh gõ mõ ở chùa thì lại không được, Tam Hiệu là hoàng tử, ít gì cũng có công lao, cũng có chức trách với triều đình, sao có thể nói đơn giản là quy y tam Bảo được.
Tinh Lạc Cơ khóc oà quỳ xuống dập đầu cầu xin hoàng thượng.
"Con có thể hưu, nhưng cầu xin người hãy làm chủ cho con ngay tại đây, chàng ấy không thể xuất gia được, chàng ấy là hoàng tử mà."
Hoàng thượng thở dài, trong lòng người đương nhiên cũng muốn con tránh xa nơi thị phi này, vị hoàng tức này vì nghĩ cho đại cục và nghĩ cho cả phu quân sắp hưu của mình mà không chịu cho chàng ấy xuất gia.
Đàm Nhu cũng thở dài, phải nói sao cho người ta hiểu nỗi lòng của Tam Hiệu, huynh ấy đã khổ sở chật vật để vượt qua nổi đau đó như nào, đến bây giờ vẫn còn người áp đặt huynh ấy.
Hiện tại, nếu muốn hưu thê thì Tam Hiệu không được xuất gia, bằng không thì Tinh Lạc Cơ sẽ không ký hưu thư.
Sao lại ép buộc người ta như vậy.
Nàng nhảy chân sáo đi ra bỗng khựng lại, Chiêu Phong đang đứng ở cửa đợi nàng, hình như đã đợi được lúc lâu.
Nàng vui vẻ chạy tới dang tay ra đón chàng ấy, Chiêu Phong quay người ra thấy nàng chạy tới cũng dang tay ra đón.
Đàm Nhu xà vào lòng Chiêu Phong, thân nhiệt ấm áp và mùi thơm quen thuộc trên người chàng ấy làm Đàm Nhu cảm thấy rất an tâm.
Mùi của nam nhân nàng yêu, thật sự trên người nam nhân nào cũng có mùi giống nhau, người họ toát ra một mùi rất nam tính, Chiêu Phong cũng vậy, chỉ là có một loại mùi hương mà chỉ người yêu nhau mới cảm nhận được, cái mùi đó đem đến cho người ta cảm giác thơm và an tâm đến lạ.
Chiêu Phong có thói quen ôm và xoa đầu nàng, chàng vén tóc và xoa đầu Đàm Nhu rồi hỏi.
"Ở trong đó nói những chuyện gì vậy?"
Đàm Nhu mỉm cười.
" Sao chàng nói không đi theo ta mà lại quan tâm vậy."
Chiều Phong thành thật thú nhận.
" Nàng đi với đứa trẻ con đó ta thấy khó chịu."
Đàm Nhu thắc mắc.
" Đứa trẻ con?"
Chiêu Phong nói nhỏ.
" Là tên vừa rồi tới gọi nàng đó."
Đàm Nhu bật cười.
" Chàng nói nhỏ như vậy sợ người ta nghe thấy sao?"
Chiêu Phong lại nói nhỏ.
" Không thì để cho người ta biết ta nói xấu họ sao."
Đàm Nhu kéo Chiêu Phong đi về, vừa đi nàng vừa nói.
" Hắn là thập nhất, ta ở trong đó nói chuyện với tân hoàng đế, hắn kể lại mấy chuyện cũ rồi cảm kích vì ta đã cứu hắn."
Chiêu Phong chăm chú nghe, đi được một đoạn đã đến cung, đứng trước cửa là cung nữ chăm sóc cho hai đứa bé Hiệu Minh và Hương Nguyệt.
Lúc này lại thấy tì nữ đó đứng đây, còn đang sốt sắng lo lắng gì đó, Đàm Nhu đi tới hỏi.
"Ngươi đứng đây làm gì vậy?"
Tì nữ đó thấy nàng đã vội hành lễ, còn vộ vã nói.
" Công chúa, người mau đến tàng thư các đi, tam hoàng tử và tam hoàng phi bế theo hoàng tôn và nữ nhi đến đó rồi."
Đàm Nhu không hiểu ý nàng ta, sao đang yên đang lành nhà họ lại kéo nhau đến tàng thư các còn đem theo hai đứa bé kia, Chiêu Phong hất tay kêu tì nữ đó đứng dậy, chàng cũng không hiểu cho lắm, nhưng nhìn vẻ mặt này của tì nữ có lẽ là chuyện gì đó nghiêm trọng lắm.
Tì nữ đứng lên, Chiêu Phong hối nàng.
" Đến tàng thư các đi."
Đàm Nhu cũng không kịp bình tĩnh được nữa, nàng kéo váy lên bước đi thật nhanh cùng với Chiêu Phong.
Đi đến tàng thư các, ở bên ngoài đóng kín, đến gần có thể nghe được tiếng than khóc của một nữ tử, đẩy cửa đi vào, hình như tất cả mọi người đều ở đây, hoàng thượng, hoàng hậu, các vị hoàng tử, cả nhà trưởng công chúa, sư phụ, sư nương đều ở đây cả.
Nàng và Chiêu Phong đến sau, đẩy cửa đi vào đã cắt ngang chuyện.
Tam hoàng phi bế hoàng tôn trên tay quỳ dưới nền đất than khóc, tam hoàng tử cũng quỳ dưới đất nhưng chẳng biểu hiện gì.
Hương Nguyệt được sư nương bế lấy, Đàm Nhu kéo Chiêu Phong đi vào, Tinh Lạc Cơ thấy nàng liền đứng dậy đi tới như cầu khẩn.
"Tư Nhu, Tư Nhu, mau nói với chàng ấy đừng đi đi, chàng ấy muốn hưu ta."
Đàm Nhu lúng túng nhìn mọi người xung quanh, đối mặt với hoàng phi và hoàng tôn trên tay nàng ta, Đàm Nhu á khẩu.
Chiêu Phong kéo nàng lại, còn lên tiếng hỏi trước.
" Hoàng phi, có chuyện gì vậy?"
Hoàng phi khóc to hơn, nhưng chẳng đáp lại cầu nào, Đàm Nhu bước qua hoàng phi.
" Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Hoàng hậu nhìn thấy nàng liền hướng mắt về phía hoàng thượng, Đàm Nhu càng lúng túng hơn.
Tam Hiệu quỳ ở đó chìa bức hưu thư ra cho nàng xem, Đàm Nhu liền quay ra nhìn mọi người.
" Thât sao?"
Tinh Lạc Cơ than khóc.
" Nếu như chàng ấy muốn hưu, ta đồng ý, nhưng chàng ấy lại muốn quy y tam Bảo, muốn lên chùa cầu siêu cho Hương Lan, vì một nữ nhân là thần trí điên loạn."
Trong lời nàng ta nói có sự uất hận đay nghiến Hương Lan, tiểu thư khuê các lại không được đối xử bằng một tiện thiếp, Tam Hiệu nghe đến tên Hương Lan liền kích động đứng lên.
Huynh ấy đi tới bế lấy con của mình trên tay Tinh Lạc Cơ, phu thê nhà họ náo loạn cũng được một hồi rồi, hoàng thượng xem đến chán, chỉ biết thở dài.
Đàm Nhu bước đến, run run đưa hai tay ra muốn đón lấy cháu của mình.
Nàng đối mặt với Tam Hiệu liền hỏi nhỏ.
" Minh Hiệu thì sao?"
Tam Hiệu mỉm cười đáp.
" Ta vẫn sẽ chăm sóc dạy dỗ nó."
Đứa bé lớn lên từng ngày, chưa hiểu chuyện, chưa biết nói, hằng ngày chỉ khóc oe oe, ăn rồi ngủ, nó vẫn chưa nhận thức được bản thân nó là ai mà đã phải ở đây chịu tranh chấp giữa phụ thân và hoàng phi.
Hoàng thượng đau đầu không muốn nghe gì nữa liền hỏi con trai.
"Tam Hiệu, con muốn hưu thê sao?"
Tam Hiệu gật đầu, dù gì thì đó cũng là chuyện tốt nhất cho cả hai, có cố gắng thế nào thì mối quan hệ của hai người này vẫn không thể tiến xa hơn, Tam Hiệu chết tâm từ lúc Hương Lan mất, Tinh Lạc Cơ đã chán ngấy việc phải nhìn sắc mặt buồn bã của Tam Hiệu, càng không trông mong tình cảm gì từ huynh ấy dành cho mình.
Hoàng thượng lại hói Tinh Lạc Cơ.
"Hoàng tức, con muốn hưu không?"
Tinh Lạc Cơ liền gật đầu, nhưng vấn đề không nằm ở đó, vấn đề ở chỗ là Tam Hiệu muốn rũ bỏ hồng trần quy y cửa Phật, nàng ta có thể hưu người mình yêu, nhưng nhìn người mình yêu ngày ngày tụng kinh gõ mõ ở chùa thì lại không được, Tam Hiệu là hoàng tử, ít gì cũng có công lao, cũng có chức trách với triều đình, sao có thể nói đơn giản là quy y tam Bảo được.
Tinh Lạc Cơ khóc oà quỳ xuống dập đầu cầu xin hoàng thượng.
"Con có thể hưu, nhưng cầu xin người hãy làm chủ cho con ngay tại đây, chàng ấy không thể xuất gia được, chàng ấy là hoàng tử mà."
Hoàng thượng thở dài, trong lòng người đương nhiên cũng muốn con tránh xa nơi thị phi này, vị hoàng tức này vì nghĩ cho đại cục và nghĩ cho cả phu quân sắp hưu của mình mà không chịu cho chàng ấy xuất gia.
Đàm Nhu cũng thở dài, phải nói sao cho người ta hiểu nỗi lòng của Tam Hiệu, huynh ấy đã khổ sở chật vật để vượt qua nổi đau đó như nào, đến bây giờ vẫn còn người áp đặt huynh ấy.
Hiện tại, nếu muốn hưu thê thì Tam Hiệu không được xuất gia, bằng không thì Tinh Lạc Cơ sẽ không ký hưu thư.
Sao lại ép buộc người ta như vậy.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương