Thái Tử Thì Sao?
Chương 279
Phải đến chiều tối mới bàn xong chuyện, Tinh Lạc Cơ thất thần bước ra khỏi tàng thư các, dường như đã gào hết sức nhưng chẳng mấy chuyện đúng ý, ngày mai sẽ ấn dấu lên phóng thê thư trước mặt hai bên nhà, chỉ có mình nàng ta bước ra ngoài vì hoàn toàn chết tâm.
Nàng ta không hiểu, trái tim của huynh ấy rốt cuộc làm bằng gì mà lại có thể lạnh như băng, dứt khoát vô tình như vậy, bước xuống cầu thang, Tinh Lạc Cơ rươm rướm nước mắt ngoái lại nhìn tàng thư các, lúc này nàng ta hiểu được thì ra cố chấp lấy người mình yêu mà bản thân không được yêu đau đớn đến nhường nào.
Tì nữ của nàng ta đứng dưới sảnh nhìn chủ tử đứng giữa bậc thang như chôn chân tại đó, tì nữ thấy được chủ tử đau đớn đứng đó cũng thương xót, đi theo chủ tử từ khi còn bé đến bây giờ, thấy được ánh mắt hạnh phúc của chủ tử được gả cho người mình yêu, cũng thấy được bao nhiêu uất ức, buồn giận của chủ tử qua tháng năm ở phủ hoàng tử, lần này cũng như rằng nàng ta đã được giải thoát.
Tự mình nhốt mình trong hôn nhân không có tình yêu, nàng ta đã được thả ra, hơn nữa, suốt thời gian ở phủ làm hoàng phi, Tam Hiệu chưa hề đụng đến người nàng ta, qua một đời chồng nhưng còn trong trắng, chuyện này nói ra buồn cười, nhưng mấy ai lại tin chứ.
Đàm Nhu và hoàng hậu ở tàng thư các còn căng thẳng hơn, nàng đứng giữa sảnh chất vấn hoàng hậu.
" Nếu như người nói bản thân mình hiền từ, hoàn toàn an phận làm hoàng hậu xử lý chuyện hậu cung thôi thì bây giờ sao lại không có Thất Kỳ? Thất Kỳ là con trai của người, trước kia Lục Nguyệt ở đây Thất Kỳ vẫn luôn vui vẻ hoạt bát cơ mà."
Vừa rồi hoàng hậu chán chường than thở từ khi nàng về trong cung không có chỗ nào là yên bình, cứ một hai ngày lại có chuyện.
Vốn chỉ đá xéo nhau chút, Đàm Nhu đáp lại do trùng hợp, đến đoạn cao trào, hoàng hậu liền nói là do không có ai quản nàng, còn trách vì mấy chuyện xảy ra mà
Thất Kỳ mới ì lợm ở trong phòng mãi mà không nghe lời bà ấy.
Đàm Nhu bực mình mới nói ra như vậy, Tam Hiệu bế con đứng bên cạnh Chiêu Phong thở dài mấy hồi, hoàng hậu không chịu nhận.
" Thất Kỳ trước đó còn bình thường, từ khi Lục Nguyệt được gả đi cũng không hề thay đổi, chỉ là những phiền phức mà tứ công chúa đem về nên nó mới đổi tính đổi nết."
Phải lâu lắm rồi mới được nghe hoàng hậu nhắc đến Lục Nguyệt, từ khi gả con gái đi tâm trạng của bà ấy rất thoải mái, giống như tống đi được một người thừa thãi,
Lục Nguyệt ở Vong Quốc nhiều lần nhắc đến mẫu thân, còn lo lắng mẫu thân hằng ngày xem sổ sách, quản lý hậu cung bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, cũng vì nghĩ mẫu thân bận cho nên gần nằm trời gả qua đó muội ấy vẫn không một lời trách móc đến mẫu thân khi chẳng nhận được bức thư nào.
Thư của Thất Kỳ đưa người gửi cho tỷ tỷ cũng không cánh mà bay, chẳng có lá nào đến tay Lục Nguyệt cả.
Vốn muội ấy gả con một người tầm thường cho nên không đáng được nhắc đến sao, hay vì nàng ấy chẳng quan trọng bằng Thất Kỳ nên không xứng đáng được quan tâm.
Đàm Nhu không muốn nói gì, cứ nghe hoàng hậu nhắc đến Lục Nguyệt lại thấy được sự giả tạo đến cùng cực của bà ấy, con gái bà ấy còn ngây thơ nghĩ bà ấy thương mình mà lại chẳng biết được mẫu thân không hề nhớ tới muội ấy.
Đàm Nhu bước lên, lúc này Chiêu Phong nhận được ánh mắt từ hoàng thượng, chàng ấy chạy ra kéo Đàm Nhu lại, nàng vùng vằng không chịu đi ra, nàng nhất quyết phải nói cho bằng được, không những là việc công mà việc riêng cũng phải tính với bà ấy.
Đàm Nhu đã định gào lên, Chiêu Phong đã bịt miệng nàng lại trước, chàng ôm chặt lấy Đàm Nhu rồi bế nàng đi ra.
Hoàng thượng mệt mỏi khua tay.
" Về nghỉ ngơi hết đi, nhức đầu thật."
Sảnh tàng thư các còn lại Mặc Vương và Ngưu thái y, hai người này vốn không lạ gì, hoàng thượng nữa.
Thái tử phi lo lắng cho Đàm Nhu liền đi theo sau, cái bụng lớn của tỷ ấy như muốn ngăn cản, tỷ ấy chạy theo sau liền khựng lại, cảm giác đứa bé trong bụng này đang đạp, thái tử ca ca chạy đến đỡ tỷ ấy.
Tỷ ấy nhìn Đàm Nhu bị Chiêu Phong lôi đi cũng xót xa, uất ức của nàng ấy không được nói ra, đến giờ bị bắt buộc phải đi về, thái tử ca ca xoa bụng tỷ ấy lo lắng.
" Hay là về cung, ta thấy là nên về cung nghỉ ngơi đi."
Thái tử phi lắc đầu.
"Xem Đàm Nhu thế nào đã, muội ấy vùng vằng như vậy, hắn là nhiều chuyện muốn nói."
Thái tử ca ca cũng đành nghe theo.
" Vậy ta đưa nàng đi."
Tì nữ, Tam Hiệu bế con đi theo Chiêu Phong và Đàm Nhu.
Đàm Nhu về đến cửa cung đã làm ẩm lên, nàng thoát ra khỏi vòng tay Chiêu Phong, vừa thấy chàng buông ra đứng đó an ủi mình nàng đã kích động đánh lên người
Chiều Phong liền hồi.
" Tại sao lại không cho ta nói, tại sao, tại sao lại kéo ta về."
Chiêu Phong kéo tay nàng lại, ôm nàng vào lòng để chấn an, vừa kéo tay lại thì thái tử ca ca đi đến cửa, thái tử phi thì chạy tới.
" Đàm Nhu."
Thấy nàng khóc hai hốc mắt đỏ lòm, thái tử phi nhẹ nhàng an ủi.
"Đàm Nhu, những chuyện này không nhất thiết phải nói ra đâu, phụ hoàng làm như vậy cũng có lý do mà."
Đàm Nhu vừa khóc vừa đáp.
"Không có, muội không trách cha, muội sao có thể trách ông ấy được."
Nàng gục xuống đất, ngồi nấc lên, Chiêu Phong cũng ngồi xuống ôm nàng vào lòng, chàng quay ra đáp thái tử phi và thái tử ca ca.
" Nàng ấy không trách ai cả, chỉ cảm thấy uất ức mà thôi."
Chiêu Phong có thể cảm nhận được người Đàm Nhu dần run lên, tiếng khóc của nàng ấy càng lúc càng to, Tam Hiệu bế con đi đến thấy muội muội khóc thì hoang mang.
Thái tử ca ca mỉm cười.
"Hương Nguyệt đâu?"
Tam Hiệu quay ra sau, tì nữ đã bế đứa bé đi tới, thái tử ca ca rất thích con gái, thấy Hương Nguyệt là hai mắt sáng rực, huynh ấy đón lấy đứa bé từ tay tì nữ.
Thái tử phi đỡ bụng ngồi xuống, kéo lấy tay Đàm Nhu đang ôm trên vai Chiêu Phong, nàng ấy đang áp mặt vào người Chiêu Phong mà khóc, thái tử phi kéo tay
Đàm Nhu quay ra nhìn tỷ ấy.
Hai mắt ngấn lệ, thái tử phi mỉm cười.
" Nếu như có thể thoải mái hơn thì cứ khóc."
Đàm Nhu nhìn tay tỷ ấy đang nắm chặt tay mình thì cũng than khóc.
" Thì ra sự xuất hiện của muội lại bị coi thường, hắt hủi như vậy, ngay cả con gái của bà ấy cũng không được mẹ ruột nhớ đến, bà ấy còn không biết Lục Nguyệt đã có thai, muội ấy mang song thai, sống rất hạnh phúc nhưng vẫn rất nhớ mẫu thân, bà ấy chẳng hề quan tâm chút nào."
Đàm Nhu không chỉ khóc cho bản thân, mà còn khóc cho Lục Nguyệt, người được gả đi liền biến mất khỏi tâm trí mẫu thân.
Thái tử ca ca lại nhắc một cách cợt nhả.
"Hoàng hậu nương nương chính là như vậy, Lục Nguyệt còn chẳng phải con gái bà ấy mà."
Huynh ấy tưởng có người đã biết chuyện này rồi, những ai nấy đều ngơ ngác nhìn huynh ấy, thái tử phi cũng bất ngờ, chuyện kinh động như vậy mà bây giờ huynh ấy mới kể.
Nàng ta không hiểu, trái tim của huynh ấy rốt cuộc làm bằng gì mà lại có thể lạnh như băng, dứt khoát vô tình như vậy, bước xuống cầu thang, Tinh Lạc Cơ rươm rướm nước mắt ngoái lại nhìn tàng thư các, lúc này nàng ta hiểu được thì ra cố chấp lấy người mình yêu mà bản thân không được yêu đau đớn đến nhường nào.
Tì nữ của nàng ta đứng dưới sảnh nhìn chủ tử đứng giữa bậc thang như chôn chân tại đó, tì nữ thấy được chủ tử đau đớn đứng đó cũng thương xót, đi theo chủ tử từ khi còn bé đến bây giờ, thấy được ánh mắt hạnh phúc của chủ tử được gả cho người mình yêu, cũng thấy được bao nhiêu uất ức, buồn giận của chủ tử qua tháng năm ở phủ hoàng tử, lần này cũng như rằng nàng ta đã được giải thoát.
Tự mình nhốt mình trong hôn nhân không có tình yêu, nàng ta đã được thả ra, hơn nữa, suốt thời gian ở phủ làm hoàng phi, Tam Hiệu chưa hề đụng đến người nàng ta, qua một đời chồng nhưng còn trong trắng, chuyện này nói ra buồn cười, nhưng mấy ai lại tin chứ.
Đàm Nhu và hoàng hậu ở tàng thư các còn căng thẳng hơn, nàng đứng giữa sảnh chất vấn hoàng hậu.
" Nếu như người nói bản thân mình hiền từ, hoàn toàn an phận làm hoàng hậu xử lý chuyện hậu cung thôi thì bây giờ sao lại không có Thất Kỳ? Thất Kỳ là con trai của người, trước kia Lục Nguyệt ở đây Thất Kỳ vẫn luôn vui vẻ hoạt bát cơ mà."
Vừa rồi hoàng hậu chán chường than thở từ khi nàng về trong cung không có chỗ nào là yên bình, cứ một hai ngày lại có chuyện.
Vốn chỉ đá xéo nhau chút, Đàm Nhu đáp lại do trùng hợp, đến đoạn cao trào, hoàng hậu liền nói là do không có ai quản nàng, còn trách vì mấy chuyện xảy ra mà
Thất Kỳ mới ì lợm ở trong phòng mãi mà không nghe lời bà ấy.
Đàm Nhu bực mình mới nói ra như vậy, Tam Hiệu bế con đứng bên cạnh Chiêu Phong thở dài mấy hồi, hoàng hậu không chịu nhận.
" Thất Kỳ trước đó còn bình thường, từ khi Lục Nguyệt được gả đi cũng không hề thay đổi, chỉ là những phiền phức mà tứ công chúa đem về nên nó mới đổi tính đổi nết."
Phải lâu lắm rồi mới được nghe hoàng hậu nhắc đến Lục Nguyệt, từ khi gả con gái đi tâm trạng của bà ấy rất thoải mái, giống như tống đi được một người thừa thãi,
Lục Nguyệt ở Vong Quốc nhiều lần nhắc đến mẫu thân, còn lo lắng mẫu thân hằng ngày xem sổ sách, quản lý hậu cung bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, cũng vì nghĩ mẫu thân bận cho nên gần nằm trời gả qua đó muội ấy vẫn không một lời trách móc đến mẫu thân khi chẳng nhận được bức thư nào.
Thư của Thất Kỳ đưa người gửi cho tỷ tỷ cũng không cánh mà bay, chẳng có lá nào đến tay Lục Nguyệt cả.
Vốn muội ấy gả con một người tầm thường cho nên không đáng được nhắc đến sao, hay vì nàng ấy chẳng quan trọng bằng Thất Kỳ nên không xứng đáng được quan tâm.
Đàm Nhu không muốn nói gì, cứ nghe hoàng hậu nhắc đến Lục Nguyệt lại thấy được sự giả tạo đến cùng cực của bà ấy, con gái bà ấy còn ngây thơ nghĩ bà ấy thương mình mà lại chẳng biết được mẫu thân không hề nhớ tới muội ấy.
Đàm Nhu bước lên, lúc này Chiêu Phong nhận được ánh mắt từ hoàng thượng, chàng ấy chạy ra kéo Đàm Nhu lại, nàng vùng vằng không chịu đi ra, nàng nhất quyết phải nói cho bằng được, không những là việc công mà việc riêng cũng phải tính với bà ấy.
Đàm Nhu đã định gào lên, Chiêu Phong đã bịt miệng nàng lại trước, chàng ôm chặt lấy Đàm Nhu rồi bế nàng đi ra.
Hoàng thượng mệt mỏi khua tay.
" Về nghỉ ngơi hết đi, nhức đầu thật."
Sảnh tàng thư các còn lại Mặc Vương và Ngưu thái y, hai người này vốn không lạ gì, hoàng thượng nữa.
Thái tử phi lo lắng cho Đàm Nhu liền đi theo sau, cái bụng lớn của tỷ ấy như muốn ngăn cản, tỷ ấy chạy theo sau liền khựng lại, cảm giác đứa bé trong bụng này đang đạp, thái tử ca ca chạy đến đỡ tỷ ấy.
Tỷ ấy nhìn Đàm Nhu bị Chiêu Phong lôi đi cũng xót xa, uất ức của nàng ấy không được nói ra, đến giờ bị bắt buộc phải đi về, thái tử ca ca xoa bụng tỷ ấy lo lắng.
" Hay là về cung, ta thấy là nên về cung nghỉ ngơi đi."
Thái tử phi lắc đầu.
"Xem Đàm Nhu thế nào đã, muội ấy vùng vằng như vậy, hắn là nhiều chuyện muốn nói."
Thái tử ca ca cũng đành nghe theo.
" Vậy ta đưa nàng đi."
Tì nữ, Tam Hiệu bế con đi theo Chiêu Phong và Đàm Nhu.
Đàm Nhu về đến cửa cung đã làm ẩm lên, nàng thoát ra khỏi vòng tay Chiêu Phong, vừa thấy chàng buông ra đứng đó an ủi mình nàng đã kích động đánh lên người
Chiều Phong liền hồi.
" Tại sao lại không cho ta nói, tại sao, tại sao lại kéo ta về."
Chiêu Phong kéo tay nàng lại, ôm nàng vào lòng để chấn an, vừa kéo tay lại thì thái tử ca ca đi đến cửa, thái tử phi thì chạy tới.
" Đàm Nhu."
Thấy nàng khóc hai hốc mắt đỏ lòm, thái tử phi nhẹ nhàng an ủi.
"Đàm Nhu, những chuyện này không nhất thiết phải nói ra đâu, phụ hoàng làm như vậy cũng có lý do mà."
Đàm Nhu vừa khóc vừa đáp.
"Không có, muội không trách cha, muội sao có thể trách ông ấy được."
Nàng gục xuống đất, ngồi nấc lên, Chiêu Phong cũng ngồi xuống ôm nàng vào lòng, chàng quay ra đáp thái tử phi và thái tử ca ca.
" Nàng ấy không trách ai cả, chỉ cảm thấy uất ức mà thôi."
Chiêu Phong có thể cảm nhận được người Đàm Nhu dần run lên, tiếng khóc của nàng ấy càng lúc càng to, Tam Hiệu bế con đi đến thấy muội muội khóc thì hoang mang.
Thái tử ca ca mỉm cười.
"Hương Nguyệt đâu?"
Tam Hiệu quay ra sau, tì nữ đã bế đứa bé đi tới, thái tử ca ca rất thích con gái, thấy Hương Nguyệt là hai mắt sáng rực, huynh ấy đón lấy đứa bé từ tay tì nữ.
Thái tử phi đỡ bụng ngồi xuống, kéo lấy tay Đàm Nhu đang ôm trên vai Chiêu Phong, nàng ấy đang áp mặt vào người Chiêu Phong mà khóc, thái tử phi kéo tay
Đàm Nhu quay ra nhìn tỷ ấy.
Hai mắt ngấn lệ, thái tử phi mỉm cười.
" Nếu như có thể thoải mái hơn thì cứ khóc."
Đàm Nhu nhìn tay tỷ ấy đang nắm chặt tay mình thì cũng than khóc.
" Thì ra sự xuất hiện của muội lại bị coi thường, hắt hủi như vậy, ngay cả con gái của bà ấy cũng không được mẹ ruột nhớ đến, bà ấy còn không biết Lục Nguyệt đã có thai, muội ấy mang song thai, sống rất hạnh phúc nhưng vẫn rất nhớ mẫu thân, bà ấy chẳng hề quan tâm chút nào."
Đàm Nhu không chỉ khóc cho bản thân, mà còn khóc cho Lục Nguyệt, người được gả đi liền biến mất khỏi tâm trí mẫu thân.
Thái tử ca ca lại nhắc một cách cợt nhả.
"Hoàng hậu nương nương chính là như vậy, Lục Nguyệt còn chẳng phải con gái bà ấy mà."
Huynh ấy tưởng có người đã biết chuyện này rồi, những ai nấy đều ngơ ngác nhìn huynh ấy, thái tử phi cũng bất ngờ, chuyện kinh động như vậy mà bây giờ huynh ấy mới kể.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương