Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 517: Pn72



[Khương Tiểu Húc: Không phải đã nói là chiếm trọn trái tim của bảo bối sao? Tại sao ba mẹ không làm theo lệ cũ vậy? Bảo bối nhỏ Khương Húc thật sự vừa đáng thương vừa mắc cười, cậu nhóc đến là để tấu hài mà, ha ha ha.]

Bên phía Thẩm Minh Dữu, Niệm Niệm tạm thời vẫn chưa nghe hiểu luật chơi, Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm có nói với Niệm Niệm nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì.

Thẩm Minh Dữu nhìn Giang Trầm: "Lát nữa anh không được gian lận, không được cầm đồ trong tay để dụ dỗ Niệm Niệm.”

Thẩm Minh Dữu suy nghĩ rồi bổ sung thêm: "Cũng không được cố ý làm những việc kỳ lạ để thu hút sự chú ý của Niệm Niệm.”

Bởi vì gần đây Thẩm Minh Dữu quay phim nên phần lớn thời gian Niệm Niệm đều ở với ba, thật ra Thẩm Minh Dữu cũng không nắm chắc lát nữa khi kiểm tra Niệm Niệm rốt cuộc sẽ chạy vào lòng ai, nhưng quả thật cô khá tò mò và để ý.

Giang Trầm xoa đầu Niệm Niệm: "Niệm Niệm, xem ra nếu con không ôm mẹ, có lẽ mẹ sẽ lén lút khóc nhè đấy.”

Niệm Niệm ngước mắt, ngu ngơ nhìn ba mẹ.

Thẩm Minh Dữu cũng xoa đầu Niệm Niệm, cô trừng mắt nhìn Giang Trầm: "Anh đừng phá hỏng hình tượng của em ở trước mặt Niệm Niệm.”

Giang Trầm mỉm cười, Thẩm Minh Dữu quan tâm Niệm Niệm nhường nào, anh là người biết rõ nhất. Nhưng mà lần đầu Niệm Niệm mở miệng nói chuyện đã gọi "Ba ba", đợi lát nữa kiểm tra, nếu Niệm Niệm vẫn chạy vào lòng ba chứ không phải lòng mẹ, anh đoán Thẩm Minh Dữu sẽ thật sự cảm thấy rất buồn.

Sau đó, rất có thể cô sẽ từ chối tất cả công việc và ở nhà hàng ngày để bồi dưỡng tình cảm với Niệm Niệm.

Bởi vì tiết mục lôi kéo chỉ có một phút, các ba mẹ chỉ kịp nói với các bé hai ba câu thì trò chơi đã sắp bắt đầu.

Nhóm đầu tiên lên sàn chính là nhà Từ Thành.

Từ Tư An đứng ở một đầu, nhìn ba mẹ đang dang hai tay về phía cậu.

Ba nói sẽ mua đồ chơi cho cậu, mẹ nói sẽ nấu đồ ăn ngon cho cậu, Từ Tư An nhất thời có chút khó lựa chọn. Rốt cuộc là cậu muốn đồ chơi, hay là muốn đồ ăn ngon đây?

Từ Thành và Trần Nguyệt ở bên kia đều dang tay về phía Từ Tư An.

“An An, lại chỗ ba này.”

“An An, đến chỗ mẹ đi.”

Từ Tư An rối rắm gãi đầu, thấy ba mẹ đều mở rộng vòng tay ấm áp với cậu, cuối cùng cậu dứt khoát nhắm mắt lại, giơ tay bắt đầu điểm binh điểm tướng*.

(*) Điểm binh điểm tướng: một trò chơi dân gian của trẻ con Trung Quốc hoặc dùng trong những lúc không biết nên lựa chọn như thế nào, thông thường điểm binh điểm tướng sẽ là một bài vè và tùy theo mỗi nơi mà có những biến thể khác nhau.

Từ Thành và Trần Nguyệt: "...”

“Điểm binh điểm tướng... Chỉ đến ai thì là người đó!”

Lúc từ cuối cùng vừa dứt, Từ Tư An mở mắt ra, phát hiện người được chỉ đến là ba, vì thế, cậu hớn hở chạy nhào vào lòng ba.

Từ Thành vui mừng ôm lấy con trai. Tuy con trai không chạy đến chỗ anh ta vì yêu ba hơn mẹ mà là vì kết quả của trò điểm binh điểm tướng, nhưng điều này cũng không ngăn cản anh ta cảm thấy vui vẻ, ít nhất hiếm lắm mới có một lần anh ta có thể thắng được vợ.

Sau khi đội ba được một phiếu, rất nhanh đã tới lượt nhóm của Khương Húc.

Bởi vì đàm phán không có kết quả nên Khương Nguyên và Phương Đường hoàn toàn không chắc chắn con trai mình rốt cuộc sẽ chọn ai.

Sau khi hai bên chuẩn bị xong, Khương Nguyên và Phương Đường cũng dang tay về phía con trai.

“Húc Húc, mau tới chỗ ba.”

“Húc Húc, đến chỗ mẹ đi.”

Phản ứng của Khương Húc lại nằm ngoài dự đoán, chỉ thấy cậu nhóc đứng nguyên tại chỗ một lúc, khi mọi người cho rằng cậu nhóc sẽ hành động thì Khương Húc lại đột nhiên đặt m.ô.n.g ngồi xuống sàn, bàn tay nhỏ vẽ vòng tròn trên mặt đất, u uất nhìn ba mẹ.

Khương Nguyên và Phương Đường: "...”

[Khương Húc: Đồ chơi không có, m.ô.n.g vẫn bị đánh, hừ, Húc Húc không thèm chọn đâu.]

[Ha ha ha, ánh mắt u uất của Khương Tiểu Húc chuẩn lắm, đứa bé này thật sự quá hài hước mà.]



Trên sân khấu bỗng chốc rơi vào thế giằng co, Khương Húc ngồi dưới đất, mặc cho ba mẹ dỗ thế nào cũng không chịu nhúc nhích. Khi tổ đạo diễn bắt đầu cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn, sợ Khương Húc làm trễ nãi quá nhiều thời gian thì lúc này, Phương Đường dùng chất giọng chuyên nghiệp làm ca sĩ của mình, lấy hơi từ bụng quát Khương Húc: "Khương Tiểu Húc, mẹ đếm tới ba, nếu con không qua đây thì cẩn thận cái m.ô.n.g của con, ba…”

Phương Đường vừa mới đếm số ba, chỉ thấy Khương Húc lúc nãy còn ngồi dưới đất vẽ vòng tròn ì ạch đứng lên rồi co cẳng chạy về phía ba mẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn72.html.]

Sau đó, cậu nhóc sải một bước dài và chui vào lòng mẹ, bàn tay nhỏ để sau lưng, ôm m.ô.n.g ấm ức nói: "Mẹ xấu lắm.”

Phương Đường ôm con trai, buồn cười nói: "Nếu mẹ xấu, vậy tại sao con không chạy đến chỗ ba đi?”

Khương Húc đang ôm m.ô.n.g càng ấm ức hơn: "Lúc mẹ đánh m.ô.n.g Húc Húc, ba không giúp Húc Húc, ba còn xấu hơn!

Khương Nguyên và Phương Đường: "...”

[Nhà Phương Đường thật sự rất giống với nhà tôi, mỗi lần nói nhỏ nhẹ với đứa nhỏ trong nhà, nó căn bản không chịu nghe, nhưng chỉ cần mỗi lần tôi bắt đầu đếm ngược, nó liền lập tức trở nên nghe lời.]

[Ha ha ha, ba mẹ đều quá xấu xa, Húc Húc của chúng ta rất tủi thân.]

Bởi vì Phương Đường lấy được một phiếu nên tỷ số giữa đội ba và đội mẹ đã hòa nhau, điểm cuối cùng của nhóm Thẩm Minh Dữu rất quan trọng.

Trần Nguyệt và Phương Đường đi tới trước mặt Niệm Niệm. Các cô đều tha thiết nhìn Niệm Niệm, hy vọng cuối cùng Niệm Niệm có thể để cho đội mẹ của các cô chiến thắng.

Dưới ánh mắt tha thiết của các dì, Niệm Niệm cuối cùng cũng lên sàn.

Cô bé mặc một bộ quần áo cá sấu nhỏ, phía sau m.ô.n.g còn có một cái đuôi cá sấu, cuối cùng lại đội mũ cá sấu lên, một con cá sấu nhỏ đáng yêu đang vẫy đuôi đứng ở đó.

Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm đều làm động tác muốn ôm Niệm Niệm, vỗ tay thu hút sự chú ý của Niệm Niệm…

“Niệm Niệm, mẹ ở đây, mẹ ôm ôm nào.”

“Niệm Niệm, ba ở đây.”

Niệm Niệm nghe thấy tiếng của ba mẹ, chỉ do dự một chốc rồi dang tay chập chững đi về phía trước.

Nhưng Niệm Niệm mới lắc lư mình cá sấu nhỏ, cô bé chậm rãi đi được vài bước thì bỗng dừng chân đứng lại.

Sau đó Niệm Niệm giống như Khương Húc, ngồi phịch xuống sàn.

Trong lúc mọi người hoài nghi không hiểu, cho rằng Niệm Niệm cũng sẽ ngồi trên sàn giống như Khương Húc một lúc lâu, Niệm Niệm lại đột nhiên bổ nhào xuống đất, sau đó nhanh chóng bò đi.

Cô bé cứ bò, bò mãi, chỉ một lát sau đã bò được rất xa, tốc độ nhanh hơn lúc chập chững đi vừa rồi rất nhiều.

[Ôi chao, cá sấu nhỏ tới rồi, mọi người mau chạy đi!]

[Đây là cá sấu nhỏ dễ thương từ đâu tới thế, có thể ôm về nhà nuôi không?]

[Chắc chắn Niệm Niệm chê đi quá chậm nên mới đổi thành bò, bé cá sấu nhỏ nhà ta thông minh quá.]

Mọi người ở hiện trường cũng bị cá sấu nhỏ cố gắng bò trên mặt đất làm cho tan chảy, sau đó họ đều mong chờ dõi theo bé cá sấu nhỏ, xem cuối cùng bé con sẽ đi đến chỗ của cá sấu mẹ hay là cá sấu ba.

Thẩm Minh Dữu vỗ tay, thu hút sự chú ý của Niệm Niệm: "Bảo bối, mẹ ở đây.”

Niệm Niệm rất nhanh đã bị giọng nói của mẹ hấp dẫn, cô bé nhanh chóng bò đi, rất nhanh đã bò tới trước mặt mẹ. Gương mặt của Thẩm Minh Dữu rạng rỡ, ngay khi cô cho rằng Niệm Niệm sẽ bò vào lòng mình, bé cá sấu nhỏ chợt xoay người một cái, bò về phía ba cá sấu.

Trên mặt Thẩm Minh Dữu có một chút kinh ngạc.

Giang Trầm nhìn vợ một cái, sau đó lại nhìn bé cá sấu bò trên đất, khi tất cả mọi người cho rằng Niệm Niệm cuối cùng sẽ nhào vào lòng ba, Niệm Niệm lại đột nhiên đổi ý.

"Ba ba…" Chỉ thấy bé cá sấu nhỏ trên sàn ngẩng đầu lên, toe toét cười vui vẻ với ba, cười lộ ra mấy cái răng sữa đáng yêu. Sau khi cười với ba, Niệm Niệm mới lại đổi hướng, tiếp tục bò về phía mẹ, bổ nhào tới, lao vào lòng mẹ yêu đang ngồi xổm.

“Me me…” Niệm Niệm kêu lên bằng giọng sữa non nớt.

“Ôi!" Thẩm Minh Dữu vui mừng ôm lấy Niệm Niệm, dùng sức hôn cô bé một cái.

[Ha ha ha Niệm Niệm có phải là cao thủ lôi kéo không đấy, treo quả tim của ba mẹ lên cả rồi.]

[Hu hu hu, bé cá sấu nhỏ thật sự đáng yêu quá đi!]

Bởi vì cái ôm cuối cùng của Niệm Niệm, các mẹ đã giành được chiến thắng chung cuộc.

Sau khi thu dọn xong, các khách mời đi xe tới địa điểm sẽ cắm trại ngày hôm nay.

Hôm nay thời tiết rất tốt, phong cảnh ở nơi cắm trại cũng rất đẹp, sau khi tới nơi, tâm trạng của mọi người đều trở nên sảng khoái hơn.

Các ba sẽ phải bận rộn, mặc dù các mẹ thắng trận đấu nhưng không xấu đến mức thật sự không làm gì cả. Vì thế, trong khi các ba bắt đầu dựng lều trại, các mẹ cũng ở một bên làm những việc nằm trong khả năng của mình.
Chương trước Chương tiếp