Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ
Chương 518: Pn73
Những đứa trẻ thì ngồi chơi trên bãi cỏ đã được trải thảm.
Sau khi biết gọi "Ba ba.. me me…", Niệm Niệm giống như một cái máy hát, cô bé đi phía sau ba mẹ, lúc thì một câu "Ba ba", lúc thì một câu "Me me" khiến cho Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu khoái chí không thôi.
Đương nhiên, ngoại trừ "Ba ba me me" ra, Niệm Niệm tạm thời vẫn chưa học được những từ khác.
Hai anh bạn nhỏ Từ Tư An và Khương Húc hết sức hứng thú với việc em gái Niệm Niệm lần đầu tập nói, thấy Niệm Niệm ngoan ngoãn ngồi trên thảm chơi, Khương Húc hỏi Từ Tư An: "Ngoài ba mẹ ra thì em gái có biết nói những từ khác không?"
Từ Tư An: "Chắc là không đâu nhưng chúng ta có thể dạy em ấy.”
Từ Tư An chỉ một bông hoa dại nở ngay bên cạnh thảm, cậu nói: "Em gái Niệm Niệm, em xem đây là cái gì, đây là hoa hoa.”
Khương Húc cũng dạy: "Em gái, đây là hoa, hoa.”
Niệm Niệm nhìn bông hoa nhỏ được hai anh trai nhỏ chỉ vào, mở miệng nói: "Qua qua?”
Từ Tư An và Khương Húc: "...”
Khương Húc sửa lại: "Đây không phải qua qua, đây là hoa, hoa.”
Niệm Niệm: "Nha, nha.”
“Không biết hoa hoa cũng không sao, chúng ta dạy cái khác." Từ Tư An chỉ vào bản thân, rồi lại chỉ vào Khương Húc: "Em gái, bọn anh là anh trai, anh, trai.”
Niệm Niệm: "Anh troai?”
Khương Húc: "Là anh trai, không phải là anh troai.”
Niệm Niệm: "Be be?”
Khương Húc nhịn không được mà hỏi: "Em gái nhỏ này có phải hơi ngốc không?”
Từ Tư An cũng không dám khẳng định, nhìn em gái rồi đáp: "Chắc là không đâu, có lẽ là em gái còn nhỏ quá.”
Khương Húc rõ ràng không hề tin: "Vậy sao?”
[Ha ha ha, Niệm Niệm của chúng ta mới không ngốc, Niệm Niệm của chúng ta rất thông minh!]
[Nhưng vì sao Niệm Niệm nếu không bắt chước vịt thì là bắt chước ếch, hoặc là bắt chước tiếng cừu vậy? Chẳng lẽ Niệm Niệm xem các anh trai nhỏ là động vật à? Ha ha ha, cười c.h.ế.t tôi mất.]
Khương Húc không chịu bỏ cuộc, nói: "Em gái, phải là anh trai, không phải anh troai, cũng không phải be be!"
Niệm Niệm nhoẻn miệng, bàn tay nhỏ vỗ bôm bốp, mở miệng nói: "Qua qua!”
“..." Khương Húc mệt tim quá.
Thấy anh trai nhỏ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, Niệm Niệm phồng cặp má bầu bĩnh, quay về phía anh trai nhỏ…
"U hu…"
“U oa..”
Tại sao em gái nhỏ lại biết nhiều âm tiết kỳ lạ vậy?
Từ Tư An thấy em gái khó dạy như vậy nên không định dạy nữa, cậu chạy sang một bên, bắt đầu hái hoa dại, muốn làm cho em gái một vòng hoa đẹp mắt.
Trái lại Khương Húc vẫn ở bên cạnh Niệm Niệm, kiên trì dạy Niệm Niệm cách đọc "Anh trai" chính xác.
Khương Húc: "Anh, trai.”
Niệm Niệm: "Anh troai.”
Khương Húc: "Là anh trai.”
Thấy em gái vẫn chưa học được, Khương Húc cũng từ từ mất kiên nhẫn.
Cậu nhóc thở dài não nề, sau khi ngẩng đầu lại nhìn thấy cặp má phúng phính của Niệm Niệm khiến cho Khương Húc có hơi ngứa tay. Má của em gái trắng trẻo và ú nu giống như một cái bánh bao lớn. Lần đầu gặp mặt, Khương Húc đã rất muốn nhéo một cái song vẫn chưa tìm được cơ hội, hơn nữa không quá thân nên cậu nhóc mãi vẫn chưa dám nhéo. Bây giờ em gái cũng đã gọi cậu nhóc là anh trai rồi, mặc dù gọi chưa chuẩn lắm nhưng anh trai nhéo mặt em gái một cái, hẳn sẽ không sao đâu.
Khương Húc là một người theo trường phái hành động, thấy Niệm Niệm cúi đầu và ngoan ngoãn ngồi đó, cậu nhóc đưa tay ra, chậm rãi tới gần khuôn mặt mũm mĩm của em gái...
Niệm Niệm cảm thấy trên mặt có hơi ngứa, cô bé ngẩng đầu nhìn sang thì phát hiện "anh troai" kia đã vươn tay chạm lên mặt của cô bé.
Niệm Niệm không biết "anh troai" muốn làm gì, bèn mở to mắt nhìn cậu nhóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn73.html.]
Khương Húc nhìn ánh mắt sáng ngời của em gái, chỉ lưỡng lự một chút rồi lấy tay chọc vào má Niệm Niệm.
Niệm Niệm bị chọc vào má: "...”
Gương mặt của em gái mềm mại, còn núng nính nữa, Khương Húc cảm thấy chơi rất vui. Cậu nhóc thấy em gái ngoài tiếp tục im lặng và ngoan ngoãn nhìn mình bằng đôi mắt to tròn của cô bé ra thì không có phản ứng gì khác, lá gan của Khương Húc càng lớn hơn, cậu nhóc cười với em gái, sau đó ngón cái và ngón trỏ khẽ động, nhéo mặt của em gái.
“...” Niệm Niệm bị nhéo mặt thả đồ chơi trong tay xuống, cô bé nghiêng đầu, ánh mắt mang theo một chút ngạc nhiên và khó hiểu, tiếp tục nhìn "anh troai" nhéo mặt mình.
“Em gái, chơi vui không?" Khương Húc cho rằng em gái thích cậu nhóc chơi với cô bé, hóa ra nhéo má em gái đã đến vậy, thật sự chơi rất vui, cậu nhóc còn muốn chơi nữa.
Thế là Khương Húc đã nhéo một lần lại nhéo thêm một cái vào gương mặt mũm mĩm của em gái, rồi lại nhéo thêm lần nữa.
Niệm Niệm bị anh trai nhỏ hai lần ba lượt nhéo má, cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, tuy rằng "anh troai" nhéo không đau nhưng quấy rầy Niệm Niệm yên tĩnh ngồi chơi.
Vì thế, khi Khương Húc đưa tay sang lần nữa, Niệm Niệm liền giơ tay lên bốp một cái vào mặt "anh troai".
Khương Húc bị đánh đến ngơ người: "...”
Mặc dù em gái đánh không đau lắm nhưng cảm giác bị đánh vào mặt, hình như không được hay cho lắm.
Khương Húc phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn Niệm Niệm: "Em gái, không được đánh người đâu.”
Niệm Niệm thu tay về, cô bé chóp chép miệng, vươn một ngón tay và chỉ vào hai má của mình, nhìn anh trai nói: "anh troai?"
“Anh troai” nhỏ chọc má của Niệm Niệm, tại sao Niệm Niệm không thể vỗ má của “anh troai” nhỏ?
Niệm Niệm dùng ngón tay chỉ vào hai má của mình.
Khương Húc cũng nhận ra là cậu nhóc nhéo mặt em gái trước nên em gái mới vỗ mình: "Vậy anh troai không nhéo mặt Niệm Niệm nữa, Niệm Niệm cũng không được đánh anh troai nữa, được không?"
Lúc này Niệm Niệm mới nhoẻn miệng cười: "A a, anh troai.”
“Anh troai” nhỏ Khương Húc cũng nhìn em gái nhỏ, mỉm cười.
[Hể... Khương Tiểu Húc đã hoàn toàn bị “anh troai” của Niệm Niệm dẫn dụ rồi sao?]
[Ha ha ha, ai bảo Khương Tiểu Húc cứ nhéo mặt Niệm Niệm, bây giờ lại bị em gái đánh cho một cái ngơ luôn, ha ha ha, cái đồ “anh troai” ngốc này!]
Tổ chương trình cung cấp cho nhóm khách mời những chiếc RV* dùng để cắm trại, mỗi gia đình đều có một chiếc, buổi tối nhóm khách mời sẽ ngủ ở trong chiếc RV đó.
(*) RV là viết tắt của Recreational Vehicle, là một dạng xe chuyên dụng dành cho những chuyến du lịch xa, dài ngày với đầy đủ các tiện nghi được trang bị trên xe từ tủ lạnh, bếp, lò vi sóng, điều hòa, giường,…
Đây là lần đầu tiên bọn trẻ đi cắm trại ở bên ngoài, Từ Tư An và Khương Húc đều rất vui, còn Niệm Niệm thì chỉ cần có ba mẹ ở đó là Niệm Niệm vui rồi.
Hơn nữa ở đây ngoài ba mẹ ra vẫn còn có hai anh trai nhỏ đối xử với cô bé rất tốt nên Niệm Niệm lại càng vui hơn.
Tuy đã có xe cắm trại nhưng vì sự trải nghiệm của đám nhóc mà các ba đã đặc biệt dựng một túp lều, bên cạnh túp lều còn có xích đu, có thể để cho các bạn nhỏ chơi đùa.
Niệm Niệm rất thích cái xích đu đó.
Lúc Từ Tư An đang ở phía sau đẩy xích đu cho Khương Húc thì Niệm Niệm ở bên cạnh nhìn với đôi mắt đầy trông đợi, Từ Tư An biết được Niệm Niệm muốn chơi xích đu rồi nhưng Niệm Niệm còn quá nhỏ, chơi xích đu rất dễ bị ngã, cậu nhóc không dám bế Niệm Niệm lên xích đu.
Nhân lúc Khương Húc đang dừng lại, Niệm Niệm lập tức đi tới, tay nhỏ nắm chặt lấy sợi dây thừng của xích đu, sau đó nhìn hai anh trai với đôi mắt to không chóp mắt.
“Anh troai ~” Niệm Niệm cũng muốn đu xích đu.
Khương Húc cũng ngay lập tức hiểu được ý của em gái: “Niệm Niệm muốn chơi xích đu sao? Anh troai bế em ngồi lên, lại đây nào.”
Niệm Niệm vừa nghe vậy liền đưa đôi tay nhỏ ra về phía ‘anh troai’.
Từ Tư An lớn hơn một chút ngăn cản lại, nói: “Không được, Niệm Niệm còn quá nhỏ, sẽ ngã đó.”
Khương Húc vội nói: “Sẽ không ngã đâu, sức của em mạnh nên có thể bế nổi em gái.”
Từ Tư An: “Vậy cũng không được.”
Khương Húc thấy anh An An không tin tưởng cậu, trề môi nói: “Nhưng mà em gái muốn ngồi mà.”
Niệm Niệm rất muốn ngồi xích đu, ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Tư An: “Anh troai ~”
“...” Từ Tư An được em gái gọi anh trai bằng giọng em bé dễ thương, nhưng cậu là một ‘anh troai’ có nguyên tắc, không thể để em gái làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Người anh trai Khương Húc này thì không hiểu cái gì là nguyên tắc hay không có nguyên tắc rồi, thấy em gái muốn chơi, cậu nhóc với tư cách là một ‘anh troai’ nhỏ đương nhiên là muốn hoàn thành nguyện vọng của em gái, thế là cũng mặc kệ Từ Tư An, Khương Húc bế em gái trên tay, cậu muốn ôm Niệm Niệm ngồi lên xích đu.
Sau khi biết gọi "Ba ba.. me me…", Niệm Niệm giống như một cái máy hát, cô bé đi phía sau ba mẹ, lúc thì một câu "Ba ba", lúc thì một câu "Me me" khiến cho Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu khoái chí không thôi.
Đương nhiên, ngoại trừ "Ba ba me me" ra, Niệm Niệm tạm thời vẫn chưa học được những từ khác.
Hai anh bạn nhỏ Từ Tư An và Khương Húc hết sức hứng thú với việc em gái Niệm Niệm lần đầu tập nói, thấy Niệm Niệm ngoan ngoãn ngồi trên thảm chơi, Khương Húc hỏi Từ Tư An: "Ngoài ba mẹ ra thì em gái có biết nói những từ khác không?"
Từ Tư An: "Chắc là không đâu nhưng chúng ta có thể dạy em ấy.”
Từ Tư An chỉ một bông hoa dại nở ngay bên cạnh thảm, cậu nói: "Em gái Niệm Niệm, em xem đây là cái gì, đây là hoa hoa.”
Khương Húc cũng dạy: "Em gái, đây là hoa, hoa.”
Niệm Niệm nhìn bông hoa nhỏ được hai anh trai nhỏ chỉ vào, mở miệng nói: "Qua qua?”
Từ Tư An và Khương Húc: "...”
Khương Húc sửa lại: "Đây không phải qua qua, đây là hoa, hoa.”
Niệm Niệm: "Nha, nha.”
“Không biết hoa hoa cũng không sao, chúng ta dạy cái khác." Từ Tư An chỉ vào bản thân, rồi lại chỉ vào Khương Húc: "Em gái, bọn anh là anh trai, anh, trai.”
Niệm Niệm: "Anh troai?”
Khương Húc: "Là anh trai, không phải là anh troai.”
Niệm Niệm: "Be be?”
Khương Húc nhịn không được mà hỏi: "Em gái nhỏ này có phải hơi ngốc không?”
Từ Tư An cũng không dám khẳng định, nhìn em gái rồi đáp: "Chắc là không đâu, có lẽ là em gái còn nhỏ quá.”
Khương Húc rõ ràng không hề tin: "Vậy sao?”
[Ha ha ha, Niệm Niệm của chúng ta mới không ngốc, Niệm Niệm của chúng ta rất thông minh!]
[Nhưng vì sao Niệm Niệm nếu không bắt chước vịt thì là bắt chước ếch, hoặc là bắt chước tiếng cừu vậy? Chẳng lẽ Niệm Niệm xem các anh trai nhỏ là động vật à? Ha ha ha, cười c.h.ế.t tôi mất.]
Khương Húc không chịu bỏ cuộc, nói: "Em gái, phải là anh trai, không phải anh troai, cũng không phải be be!"
Niệm Niệm nhoẻn miệng, bàn tay nhỏ vỗ bôm bốp, mở miệng nói: "Qua qua!”
“..." Khương Húc mệt tim quá.
Thấy anh trai nhỏ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, Niệm Niệm phồng cặp má bầu bĩnh, quay về phía anh trai nhỏ…
"U hu…"
“U oa..”
Tại sao em gái nhỏ lại biết nhiều âm tiết kỳ lạ vậy?
Từ Tư An thấy em gái khó dạy như vậy nên không định dạy nữa, cậu chạy sang một bên, bắt đầu hái hoa dại, muốn làm cho em gái một vòng hoa đẹp mắt.
Trái lại Khương Húc vẫn ở bên cạnh Niệm Niệm, kiên trì dạy Niệm Niệm cách đọc "Anh trai" chính xác.
Khương Húc: "Anh, trai.”
Niệm Niệm: "Anh troai.”
Khương Húc: "Là anh trai.”
Thấy em gái vẫn chưa học được, Khương Húc cũng từ từ mất kiên nhẫn.
Cậu nhóc thở dài não nề, sau khi ngẩng đầu lại nhìn thấy cặp má phúng phính của Niệm Niệm khiến cho Khương Húc có hơi ngứa tay. Má của em gái trắng trẻo và ú nu giống như một cái bánh bao lớn. Lần đầu gặp mặt, Khương Húc đã rất muốn nhéo một cái song vẫn chưa tìm được cơ hội, hơn nữa không quá thân nên cậu nhóc mãi vẫn chưa dám nhéo. Bây giờ em gái cũng đã gọi cậu nhóc là anh trai rồi, mặc dù gọi chưa chuẩn lắm nhưng anh trai nhéo mặt em gái một cái, hẳn sẽ không sao đâu.
Khương Húc là một người theo trường phái hành động, thấy Niệm Niệm cúi đầu và ngoan ngoãn ngồi đó, cậu nhóc đưa tay ra, chậm rãi tới gần khuôn mặt mũm mĩm của em gái...
Niệm Niệm cảm thấy trên mặt có hơi ngứa, cô bé ngẩng đầu nhìn sang thì phát hiện "anh troai" kia đã vươn tay chạm lên mặt của cô bé.
Niệm Niệm không biết "anh troai" muốn làm gì, bèn mở to mắt nhìn cậu nhóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn73.html.]
Khương Húc nhìn ánh mắt sáng ngời của em gái, chỉ lưỡng lự một chút rồi lấy tay chọc vào má Niệm Niệm.
Niệm Niệm bị chọc vào má: "...”
Gương mặt của em gái mềm mại, còn núng nính nữa, Khương Húc cảm thấy chơi rất vui. Cậu nhóc thấy em gái ngoài tiếp tục im lặng và ngoan ngoãn nhìn mình bằng đôi mắt to tròn của cô bé ra thì không có phản ứng gì khác, lá gan của Khương Húc càng lớn hơn, cậu nhóc cười với em gái, sau đó ngón cái và ngón trỏ khẽ động, nhéo mặt của em gái.
“...” Niệm Niệm bị nhéo mặt thả đồ chơi trong tay xuống, cô bé nghiêng đầu, ánh mắt mang theo một chút ngạc nhiên và khó hiểu, tiếp tục nhìn "anh troai" nhéo mặt mình.
“Em gái, chơi vui không?" Khương Húc cho rằng em gái thích cậu nhóc chơi với cô bé, hóa ra nhéo má em gái đã đến vậy, thật sự chơi rất vui, cậu nhóc còn muốn chơi nữa.
Thế là Khương Húc đã nhéo một lần lại nhéo thêm một cái vào gương mặt mũm mĩm của em gái, rồi lại nhéo thêm lần nữa.
Niệm Niệm bị anh trai nhỏ hai lần ba lượt nhéo má, cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, tuy rằng "anh troai" nhéo không đau nhưng quấy rầy Niệm Niệm yên tĩnh ngồi chơi.
Vì thế, khi Khương Húc đưa tay sang lần nữa, Niệm Niệm liền giơ tay lên bốp một cái vào mặt "anh troai".
Khương Húc bị đánh đến ngơ người: "...”
Mặc dù em gái đánh không đau lắm nhưng cảm giác bị đánh vào mặt, hình như không được hay cho lắm.
Khương Húc phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn Niệm Niệm: "Em gái, không được đánh người đâu.”
Niệm Niệm thu tay về, cô bé chóp chép miệng, vươn một ngón tay và chỉ vào hai má của mình, nhìn anh trai nói: "anh troai?"
“Anh troai” nhỏ chọc má của Niệm Niệm, tại sao Niệm Niệm không thể vỗ má của “anh troai” nhỏ?
Niệm Niệm dùng ngón tay chỉ vào hai má của mình.
Khương Húc cũng nhận ra là cậu nhóc nhéo mặt em gái trước nên em gái mới vỗ mình: "Vậy anh troai không nhéo mặt Niệm Niệm nữa, Niệm Niệm cũng không được đánh anh troai nữa, được không?"
Lúc này Niệm Niệm mới nhoẻn miệng cười: "A a, anh troai.”
“Anh troai” nhỏ Khương Húc cũng nhìn em gái nhỏ, mỉm cười.
[Hể... Khương Tiểu Húc đã hoàn toàn bị “anh troai” của Niệm Niệm dẫn dụ rồi sao?]
[Ha ha ha, ai bảo Khương Tiểu Húc cứ nhéo mặt Niệm Niệm, bây giờ lại bị em gái đánh cho một cái ngơ luôn, ha ha ha, cái đồ “anh troai” ngốc này!]
Tổ chương trình cung cấp cho nhóm khách mời những chiếc RV* dùng để cắm trại, mỗi gia đình đều có một chiếc, buổi tối nhóm khách mời sẽ ngủ ở trong chiếc RV đó.
(*) RV là viết tắt của Recreational Vehicle, là một dạng xe chuyên dụng dành cho những chuyến du lịch xa, dài ngày với đầy đủ các tiện nghi được trang bị trên xe từ tủ lạnh, bếp, lò vi sóng, điều hòa, giường,…
Đây là lần đầu tiên bọn trẻ đi cắm trại ở bên ngoài, Từ Tư An và Khương Húc đều rất vui, còn Niệm Niệm thì chỉ cần có ba mẹ ở đó là Niệm Niệm vui rồi.
Hơn nữa ở đây ngoài ba mẹ ra vẫn còn có hai anh trai nhỏ đối xử với cô bé rất tốt nên Niệm Niệm lại càng vui hơn.
Tuy đã có xe cắm trại nhưng vì sự trải nghiệm của đám nhóc mà các ba đã đặc biệt dựng một túp lều, bên cạnh túp lều còn có xích đu, có thể để cho các bạn nhỏ chơi đùa.
Niệm Niệm rất thích cái xích đu đó.
Lúc Từ Tư An đang ở phía sau đẩy xích đu cho Khương Húc thì Niệm Niệm ở bên cạnh nhìn với đôi mắt đầy trông đợi, Từ Tư An biết được Niệm Niệm muốn chơi xích đu rồi nhưng Niệm Niệm còn quá nhỏ, chơi xích đu rất dễ bị ngã, cậu nhóc không dám bế Niệm Niệm lên xích đu.
Nhân lúc Khương Húc đang dừng lại, Niệm Niệm lập tức đi tới, tay nhỏ nắm chặt lấy sợi dây thừng của xích đu, sau đó nhìn hai anh trai với đôi mắt to không chóp mắt.
“Anh troai ~” Niệm Niệm cũng muốn đu xích đu.
Khương Húc cũng ngay lập tức hiểu được ý của em gái: “Niệm Niệm muốn chơi xích đu sao? Anh troai bế em ngồi lên, lại đây nào.”
Niệm Niệm vừa nghe vậy liền đưa đôi tay nhỏ ra về phía ‘anh troai’.
Từ Tư An lớn hơn một chút ngăn cản lại, nói: “Không được, Niệm Niệm còn quá nhỏ, sẽ ngã đó.”
Khương Húc vội nói: “Sẽ không ngã đâu, sức của em mạnh nên có thể bế nổi em gái.”
Từ Tư An: “Vậy cũng không được.”
Khương Húc thấy anh An An không tin tưởng cậu, trề môi nói: “Nhưng mà em gái muốn ngồi mà.”
Niệm Niệm rất muốn ngồi xích đu, ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Tư An: “Anh troai ~”
“...” Từ Tư An được em gái gọi anh trai bằng giọng em bé dễ thương, nhưng cậu là một ‘anh troai’ có nguyên tắc, không thể để em gái làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Người anh trai Khương Húc này thì không hiểu cái gì là nguyên tắc hay không có nguyên tắc rồi, thấy em gái muốn chơi, cậu nhóc với tư cách là một ‘anh troai’ nhỏ đương nhiên là muốn hoàn thành nguyện vọng của em gái, thế là cũng mặc kệ Từ Tư An, Khương Húc bế em gái trên tay, cậu muốn ôm Niệm Niệm ngồi lên xích đu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương