Thâm Tình, Lãnh Tổng Là Chồng Tôi!
Chương 1: LẦN ĐẦU HIỂU CẢM GIÁC ĐAU ĐẾN TẬN CHẾT ĐI SỐNG LẠI.(H+)
Trong màn đêm phủ kín, không có lấy chút ánh sáng nhỏ nhoi nào. Chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc, hổn hển yếu mềm của người phụ nữ đang bị cưỡng chế, khiến người ta có một cảm giác ái muội tột cùng.
"Ưm...ư, đau dừng lại đi..." tiếng rên rỉ, van xin trong căn phòng rộng lớn truyền đến tai tên đàn ông đang sung sức mạnh bạo cắn mút bờ môi quyến rũ không chịu buông tha lại nhue một lời gọi mời đầy hấp dẫn.
"..." Bỗng dưng anh ta im lặng một lúc không lên tiếng, bàn tay hư hỏng uyển chuyển bắt đầu sờ mó trên tấm thân mảnh mai mà không ngần ngại bóp mạnh lấy bầu ngực căng mọng chỉ để khiến nàng thơ bên dưới người mình sung sướng hơn "ưm...a..."
Chuyển qua việc cắn mút khép chặt lấy bờ môi Phó Khanh Nhu một lúc đã nư. Lãnh Đế Hàn mới dừng công chuyện của mình lại giây lát rồi cứ thế thay vào đó là một giọng nói lạnh tanh đầy khinh bỉ được thốt ra.
"Thật không ngờ đấy, có vẻ như để đạt được mục đích mà nhà họ Phó các người không chừa loại thủ đoạn nào nhỉ? Cô đúng thật vừa rẻ tiền vừa rất biết cách làm thỏa mãn người khác đấy, chắc đây không phải là lần đầu đâu nhỉ? Vậy nên cô hãy cầu mong cho bản thân mình thật sạch sẽ đi, vì Lãnh Đế Hàn tôi rất ghét những thứ dơ bẩn.''
Phó Khanh Nhu run nhẹ người, điều cô không ngờ đến nhất sau khi lấy lại được tinh thần vì bị đánh thuốc mê là bị đưa lên giường của tên đàn ông mà ai ai cũng không dám đến gần.
Lương tâm cô lúc này mới sụp đổ hoàn toàn, cô thầm hỏi bản thân 'liệu rằng mình có nên tin tưởng vào cái căn nhà kia nữa không? Sau hôm nay cô sẽ phải làm gì đây khi không còn trong sạch nữa?'
Hối hận đến tâm can đau khổ, bây giờ cô còn gì để mất nữa hay không có khi chỉ được sống hết hôm nay thì sao? Sự trong trắng của người con gái cũng đang bị tên cầm thú trước mặt lấy đi một cách không nhân nhượng.
Không chút sức lực, giọng nói uể oải được thốt ra từ miệng Phó Khanh Nhu "Tốt nhất là anh đừng nên tha thứ cho nhà họ Phó và tôi...nếu không sẽ có ngày tôi băm vằm anh."
"Hừ, lá gan cũng lớn đấy không cần cô nói tôi cũng nhất định không tha cho nhà họ Phó nhỏ nhoi của cô. Nhưng mà Lãnh Đế Hàn tôi lại muốn xem một búp bê đưa ra thị trường không thương tiếc như cô thì làm được gì tôi?" Người đàn ông kia không chút ngần ngại mà tạo một đường cong đẹp đẽ ở môi nhưng lại rất nhạt nhẽo, khinh rẻ, mặc dù không thể tha thứ cho Phó gia nhưng anh cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình cũng có chút thú vị nên rất muốn trêu đùa.
"Lãnh Đế Hàn...anh...ư..." Chưa để cô nói xong anh đã nhanh chóng khóa môi cô bằng nụ hôn mạnh mẽ, màn đáo lưỡi kích thích quả thực khiến người khác nổ mắt.
Thuốc chưa đến lúc phát huy đến cực hạn nên hai người vẫn còn chút sức trao đổi chuyện trò qua lại. Nhưng cơ thể Phó Khanh Nhu yếu hơn người đàn ông kia nên không mấy chốc đã rơi vào thế bị động yếu kém. Nóng ran nơi thể hình thanh mảnh, cô ưỡn ẹo rồi mới thốt lên "nóng...Lãnh...Đế Hàn, anh giúp tôi..."
"..." không đáp lại lời cô, anh cũng cảm thấy mình rất lạ, tự hỏi cái ấy của anh tại sao lại rạo rực đòi xông pha mạnh mẽ đến vậy? Rõ là trước đây chưa từng có chuyện như này.
Bàn tay hành động vô tri vô giác đưa cô lên phía trên người mình, ánh mắt tà mị đến chết người cứ thế long lanh nhìn người phụ nữ không rõ mặt. Anh ta thật sự không sợ sáng mai thức dậy sẽ thấy một Phó Khanh Nhu xấu xí hoặc có khi là già hơn cả mình nằm bên cạnh hay sao?
Chết tiệt, không nhịn nổi nữa anh đặt bờ môi nóng nảy của mình lên tấm thân đang cầu cứu đối diện. Đánh dấu nhẹ lên xương quai xanh của người phụ nữ rồi lại chuyển xuống những nơi khác khiến cô cong người.
Bám mạnh lấy bờ vai sải rộng, bên dưới ướt át cảm giác được thứ gì đó chọc vào cô hét toáng lên sợ hại "A,...đau, đừng mà..."
Lãnh Đế Hàn lạnh giọng đầy bá đạo mà buông lời "Gọi tên tôi, tôi sẽ không làm cô đau đâu."
Phó Khanh Nhu yếu ớt cố phát ra mấy tiếng một cách chậm rãi "...Lãnh...Đế Hàn."
Thử dò xét một lúc bằng cái gậy của mình thì người đàn ông mới biết cô còn rất trong trinh, điều này khiến anh rất khó chịu với những gì mình vừa nói nên thầm thốt lên trong đầu 'chết tiệt.'
Thế chứ việc nào ra việc nấy, anh mãnh liệt thúc dục cái thứ dài dẵng bên dưới ra vào nhanh chóng, hòa cùng là tiếng rên rỉ của người phụ nữ càng khiến mọi thứ dần trở nên tà mị. Khóe mắt ứa lệ dần rải đầy những dòng nước trong veo ra bờ má trắng nõn, sau một trận miên man dù cho có thế nào thì cũng sức cạn lực kiệt Phó Khanh Nhu cứ thế mà ngủ thiếp đi.
..........
Sáng ngày hôm sau.
Ánh sáng len lỏi qua khung cửa kính cùng tấm màn che trắng đục, gió thổi nhẹ vào căn phòng chỉ mỗi mình người phụ nữ đang say giấc.
Róc rách, xì xào.
Từng đợt xả nước to nhỏ truyền từ sau cánh cửa cách giường ngủ mấy mét của Lãnh Đế Hàn làm Phó Khanh Nhu khó chịu từ từ kéo mở đôi hàng mi. Một cảm giác đau đớn rã rời chết đi sống lại truyền đến từ cơ thể mình khiến cô không kiềm chế được mà đảo mắt nhìn xuống.
Không phải hạng người yếu đuối mà khóc đôi khi khóc chỉ để thể hiện một phần nào đó của sự chấp nhận mạnh mẽ về sự việc vừa xảy ra.
"Đã khóc thì khóc lớn lên, đêm qua là nhà cô tự bán cô cho tôi đấy." Lãnh Đế Hàn bước ra từ căn phòng kia vừa đúng lúc thấy Phó Khanh Nhu đang tuôn lệ.
"..." Kéo chăn che chắn thân thể của mình khiến người đàn ông phải lên tiếng tiếp "Cô nghĩ có chỗ nào tôi chưa thấy không?
"Lãnh Đế Hàn, anh thật sự khiến tôi ngày càng kiên định một điều rằng là phải giết anh bằng được rồi đấy." Phó Khanh Nhu không khuất phục cô liền phản bác.
"Ồ, tôi rất mong chờ cái ngày mà cô có thể giết được tôi đấy." Lãnh Đế Hàn vẫn khuôn mặt không một chút cảm xúc mà hùa theo Phó Khanh Nhu.
Hừ, thật khiến anh phải nhìn theo con mắt khác rồi đó. Vội tìm kiếm quần áo của mình nhưng thứ khiến cô không ngờ chính là nó không còn nguyên vẹn hình dạng nữa mà in như giẻ lau sàn nhà rồi.
Cũng bởi vì lần đứng dậy vô ý này mà Lãnh Đế Hàn nhìn thấy được vết máu đỏ tươi dính bên trên ga giường.Đúng thật là lần đầu...' Tuyến thần kinh bất giác đưa tin cho khiến đầu anh nhảy lên suy nghĩ, đôi mày nhíu lại trầm tư.
"Ưm...ư, đau dừng lại đi..." tiếng rên rỉ, van xin trong căn phòng rộng lớn truyền đến tai tên đàn ông đang sung sức mạnh bạo cắn mút bờ môi quyến rũ không chịu buông tha lại nhue một lời gọi mời đầy hấp dẫn.
"..." Bỗng dưng anh ta im lặng một lúc không lên tiếng, bàn tay hư hỏng uyển chuyển bắt đầu sờ mó trên tấm thân mảnh mai mà không ngần ngại bóp mạnh lấy bầu ngực căng mọng chỉ để khiến nàng thơ bên dưới người mình sung sướng hơn "ưm...a..."
Chuyển qua việc cắn mút khép chặt lấy bờ môi Phó Khanh Nhu một lúc đã nư. Lãnh Đế Hàn mới dừng công chuyện của mình lại giây lát rồi cứ thế thay vào đó là một giọng nói lạnh tanh đầy khinh bỉ được thốt ra.
"Thật không ngờ đấy, có vẻ như để đạt được mục đích mà nhà họ Phó các người không chừa loại thủ đoạn nào nhỉ? Cô đúng thật vừa rẻ tiền vừa rất biết cách làm thỏa mãn người khác đấy, chắc đây không phải là lần đầu đâu nhỉ? Vậy nên cô hãy cầu mong cho bản thân mình thật sạch sẽ đi, vì Lãnh Đế Hàn tôi rất ghét những thứ dơ bẩn.''
Phó Khanh Nhu run nhẹ người, điều cô không ngờ đến nhất sau khi lấy lại được tinh thần vì bị đánh thuốc mê là bị đưa lên giường của tên đàn ông mà ai ai cũng không dám đến gần.
Lương tâm cô lúc này mới sụp đổ hoàn toàn, cô thầm hỏi bản thân 'liệu rằng mình có nên tin tưởng vào cái căn nhà kia nữa không? Sau hôm nay cô sẽ phải làm gì đây khi không còn trong sạch nữa?'
Hối hận đến tâm can đau khổ, bây giờ cô còn gì để mất nữa hay không có khi chỉ được sống hết hôm nay thì sao? Sự trong trắng của người con gái cũng đang bị tên cầm thú trước mặt lấy đi một cách không nhân nhượng.
Không chút sức lực, giọng nói uể oải được thốt ra từ miệng Phó Khanh Nhu "Tốt nhất là anh đừng nên tha thứ cho nhà họ Phó và tôi...nếu không sẽ có ngày tôi băm vằm anh."
"Hừ, lá gan cũng lớn đấy không cần cô nói tôi cũng nhất định không tha cho nhà họ Phó nhỏ nhoi của cô. Nhưng mà Lãnh Đế Hàn tôi lại muốn xem một búp bê đưa ra thị trường không thương tiếc như cô thì làm được gì tôi?" Người đàn ông kia không chút ngần ngại mà tạo một đường cong đẹp đẽ ở môi nhưng lại rất nhạt nhẽo, khinh rẻ, mặc dù không thể tha thứ cho Phó gia nhưng anh cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình cũng có chút thú vị nên rất muốn trêu đùa.
"Lãnh Đế Hàn...anh...ư..." Chưa để cô nói xong anh đã nhanh chóng khóa môi cô bằng nụ hôn mạnh mẽ, màn đáo lưỡi kích thích quả thực khiến người khác nổ mắt.
Thuốc chưa đến lúc phát huy đến cực hạn nên hai người vẫn còn chút sức trao đổi chuyện trò qua lại. Nhưng cơ thể Phó Khanh Nhu yếu hơn người đàn ông kia nên không mấy chốc đã rơi vào thế bị động yếu kém. Nóng ran nơi thể hình thanh mảnh, cô ưỡn ẹo rồi mới thốt lên "nóng...Lãnh...Đế Hàn, anh giúp tôi..."
"..." không đáp lại lời cô, anh cũng cảm thấy mình rất lạ, tự hỏi cái ấy của anh tại sao lại rạo rực đòi xông pha mạnh mẽ đến vậy? Rõ là trước đây chưa từng có chuyện như này.
Bàn tay hành động vô tri vô giác đưa cô lên phía trên người mình, ánh mắt tà mị đến chết người cứ thế long lanh nhìn người phụ nữ không rõ mặt. Anh ta thật sự không sợ sáng mai thức dậy sẽ thấy một Phó Khanh Nhu xấu xí hoặc có khi là già hơn cả mình nằm bên cạnh hay sao?
Chết tiệt, không nhịn nổi nữa anh đặt bờ môi nóng nảy của mình lên tấm thân đang cầu cứu đối diện. Đánh dấu nhẹ lên xương quai xanh của người phụ nữ rồi lại chuyển xuống những nơi khác khiến cô cong người.
Bám mạnh lấy bờ vai sải rộng, bên dưới ướt át cảm giác được thứ gì đó chọc vào cô hét toáng lên sợ hại "A,...đau, đừng mà..."
Lãnh Đế Hàn lạnh giọng đầy bá đạo mà buông lời "Gọi tên tôi, tôi sẽ không làm cô đau đâu."
Phó Khanh Nhu yếu ớt cố phát ra mấy tiếng một cách chậm rãi "...Lãnh...Đế Hàn."
Thử dò xét một lúc bằng cái gậy của mình thì người đàn ông mới biết cô còn rất trong trinh, điều này khiến anh rất khó chịu với những gì mình vừa nói nên thầm thốt lên trong đầu 'chết tiệt.'
Thế chứ việc nào ra việc nấy, anh mãnh liệt thúc dục cái thứ dài dẵng bên dưới ra vào nhanh chóng, hòa cùng là tiếng rên rỉ của người phụ nữ càng khiến mọi thứ dần trở nên tà mị. Khóe mắt ứa lệ dần rải đầy những dòng nước trong veo ra bờ má trắng nõn, sau một trận miên man dù cho có thế nào thì cũng sức cạn lực kiệt Phó Khanh Nhu cứ thế mà ngủ thiếp đi.
..........
Sáng ngày hôm sau.
Ánh sáng len lỏi qua khung cửa kính cùng tấm màn che trắng đục, gió thổi nhẹ vào căn phòng chỉ mỗi mình người phụ nữ đang say giấc.
Róc rách, xì xào.
Từng đợt xả nước to nhỏ truyền từ sau cánh cửa cách giường ngủ mấy mét của Lãnh Đế Hàn làm Phó Khanh Nhu khó chịu từ từ kéo mở đôi hàng mi. Một cảm giác đau đớn rã rời chết đi sống lại truyền đến từ cơ thể mình khiến cô không kiềm chế được mà đảo mắt nhìn xuống.
Không phải hạng người yếu đuối mà khóc đôi khi khóc chỉ để thể hiện một phần nào đó của sự chấp nhận mạnh mẽ về sự việc vừa xảy ra.
"Đã khóc thì khóc lớn lên, đêm qua là nhà cô tự bán cô cho tôi đấy." Lãnh Đế Hàn bước ra từ căn phòng kia vừa đúng lúc thấy Phó Khanh Nhu đang tuôn lệ.
"..." Kéo chăn che chắn thân thể của mình khiến người đàn ông phải lên tiếng tiếp "Cô nghĩ có chỗ nào tôi chưa thấy không?
"Lãnh Đế Hàn, anh thật sự khiến tôi ngày càng kiên định một điều rằng là phải giết anh bằng được rồi đấy." Phó Khanh Nhu không khuất phục cô liền phản bác.
"Ồ, tôi rất mong chờ cái ngày mà cô có thể giết được tôi đấy." Lãnh Đế Hàn vẫn khuôn mặt không một chút cảm xúc mà hùa theo Phó Khanh Nhu.
Hừ, thật khiến anh phải nhìn theo con mắt khác rồi đó. Vội tìm kiếm quần áo của mình nhưng thứ khiến cô không ngờ chính là nó không còn nguyên vẹn hình dạng nữa mà in như giẻ lau sàn nhà rồi.
Cũng bởi vì lần đứng dậy vô ý này mà Lãnh Đế Hàn nhìn thấy được vết máu đỏ tươi dính bên trên ga giường.Đúng thật là lần đầu...' Tuyến thần kinh bất giác đưa tin cho khiến đầu anh nhảy lên suy nghĩ, đôi mày nhíu lại trầm tư.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương