Thâm Tình, Lãnh Tổng Là Chồng Tôi!

Chương 2: PHÂN BIỆT DỐI XỬ.



Sau một đêm không về nhà Phó Khanh Nhu biết rằng bà vợ lẻ của bố sẽ lại làm khó cô và mẹ mình hết đường nên cô phải kĩ càng che đậy mấy vết cắn ửng đỏ quanh người bằng cách mặc đồ kín mít. Bước xuống khỏi chiếc xe taxi bắt vội cô rút tấm thẻ mà Lãnh Đế Hàn vừa đưa lúc nãy cho mình để người tài xế quét mã.

"Thẻ của cô đây." Người tài xế lên tiếng.

"Cảm ơn." Phó Khanh Nhu cầm lấy tấm thẻ được đưa cho nói lời cảm ơn rồi chầm chậm đi đến trước cánh cửa nha. Cô chưa bước vào mà ngước đầu nhìn căn nhà mấy phút, trong cơn yên tĩnh mây trời như hào vào cô một thể.

Thầm nghĩ liệu trong số những người được gọi với cái danh xưng thân thiết trong ngôi nhà này có thật sự xem cô là người thân?

Hầy, nghĩ mà thấy mệt hẳn cả ra thôi thì cô đành vào nhà và xem như không có chuyện gì vậy. Thẳng tiến về phòng mình nhưng lại bị gọi tên.

"Phó Khanh Nhu, mày đứng lại cho tao. Cả đêm hôm qua mày đi đâu mà không về hả?" Phó Cầm Vy hét lên như một người lớn có tầm ảnh hưởng ở trong nhà. Rõ ràng Phó Khanh Nhu cô mới là chị cả mà nhưng vì không được bố yêu thương như cô em gái kia nên mới suốt ngày bị bắt nạt.

"Tại sao cô không thử hỏi bố xem sao, ông ấy rõ hơn cả tôi đấy." Phó Khanh Nhu thật sự không thể sống kiềm chế được nữa rồi, với cô mà nói càng nhẫn nhịn người ta cứ thế mà tưởng cô là con ngu mặc cho bọn họ chà đạp.

Chat!

Một cú tát cứ thế giáng xuống mặt Phó Khanh Nhu, cô ôm mặt nhưng không thốt lên một tiếng kêu than vãn nào, không để ai cướp lời Phó Hạ Lưu đã lên tiếng mắng mỏ "Mày đúng là đứa con mất dạy lúc trước biết thế tao đã không cho con mụ họ Lâm kia sinh ra tứ nghiệt chủng như mày rồi. Tuần sau gả đến nhà họ Lãnh rồi thì mày cứ cút ở đó cả đời luôn đi."

"...Tại sao lại là con? Không phải là hôn sự của Phó Cẩm Vy sao?" Phó Khanh Nhu không hiểu nổi tại sao lại là mình gả đến nhà họ Lãnh nữa. Mặc dù cô đã gặp trước người đàn ông này nhưng cô không muốn gả cho tên đó một chút nào.

"Huhu, lão gia thôi thì đừng ép con bé gả thay cho Cẩm Vy nữa. Nó không chịu thì thôi, khổ cho con gái tôi thế mà lại phải gã cho một tên ác bá." Đương nhiên mụ gì ghẻ luôn xâm chiếm bộ não của ông bố này, điều khiển tận hai bộ máy thần kinh không thấy mệt sao?

Thấy mẹ mình như vậy rồi Phó Cẩm Vy cũng không thể không phối hợp, hai mẹ con ôm nhau khóc lóc một trận đau hết cả đầu. Biết ý bố mình sẽ không thay đổi thế thì cô cứ thuận theo vậy.



"Nếu các người đã muốn tôi gã thay đến thế thì cũng được thôi, nhưng nhớ chuẩn bị của hồi môn thật long trọng vào đừng để Lãnh gia khinh thường nhà họ Phó . Sau này đối xử tốt với mẹ tôi, chớ để tôi biết được các người vẫn nhốt mẹ tôi ở phòng củi không thì cứ liệu hồn đấy." Phó Khanh Nhu lạnh lùng, dứt khoát lên tiếng.

Nói xong cô quay người đi về hướng phòng củi của mẹ mình, cô chỉ muốn thăm mẹ trong những ngày cuối còn ở Phó gia tồi tệ này.

.....

Tại công ty phát triển mô hình robot cùng các trí tuệ nhân tạo thông minh khác, một người đàn ông trong bộ âu phục chỉnh tề với cặp kính cận nhẹ trên khuôn mặt điển trai có một mà không có hai kia đang chăm chú đánh phím đến cả khi chỉ nhìn thôi cũng khiến người nào người nấy phải thốt lên là rất cao ngạo, uy quyền.

Nhưng cái không khí đẹp trai ấy lại bị một tên CEO khác phá hỏng bởi những câu từ đáng ghét "Cậu thật sự đã...làm cái chuyện nam nữ đó rồi à, haiz."

"Tống Cửu Anh, cậu có thể cút được rồi đấy trước khi tôi thật sự cho cậu biến nhất khỏi thành phố này vĩnh viễn." Lãnh Đế Hàn gằn giọng thốt lên từng chữ một nhắc nhở cái cậu bạn đang lải nhãi không ngớt kia.

Đình Tư Kì trầm tính, ít nói cũng bắt đầu lo thay cho Lãnh Đế Hàn, thật không ngờ mọi chuyện lại đi đến một kết quả lạ lùng như này. Vốn dĩ chỉ là đến điểm hẹn theo cuộc gọi nhưng không ai liệu trước bọn họ sẽ thật sự ra tay ngay điểm yếu của anh.

"Phó Hạ Lưu này lại đang mưu tính điều gì đây? Không lẽ ông ta quên chuyện tuần sau sẽ gả đứa con gái của vợ lẽ cho cậu à?" Đình Tư Kì lên tiếng.

Nói đi cũng phải nói lại, riêng Lãnh Đế Hàn đã có suy nghĩ khác mấy cậu bạn này rồi. Anh khẽ cười, một nụ cười thật sự khó tả rồi không nhanh không chậm buông lời "Ông ta muốn thế nào thì tôi chiều thế đấy, ván này ông ta thua ngay từ bước đi mở đầu rồi. Cậu không cần lo cứ chờ mà xem kịch hay đi."

"..."

"..."

Kịch mà Lãnh Đế Hàn nói có thật sự hay không đây? Sau khi Đình Tư Kì cùng Tống Cửu Anh rời đi thì một vị khách quý lại ghé thăm anh. Đương nhiên công ty nào lớn thì cũng cần có lịch hẹn mới được gặp chủ tịch hoặc ngoại trừ những người thân quen mới được đặc cách.
Chương trước Chương tiếp