Thâm Tình, Lãnh Tổng Là Chồng Tôi!
Chương 14: ĐẾN ĐẾN ĐI ĐI.
Cảnh Dương vừa tiếp khách chưa được bao lâu thì lại có tiếng xe kéo đến ngoài cửa, ông rơi mồ hôi hột mà chạy ra ngoài cửa xem xem là người nào.
Tận hai chiếc xe lận nhưng Cảnh Dương chỉ nhận ra con thần mã Koenigsegg có tốc độ nhanh hơn cả thần gió của Đình Tư Kì nên ông liền cho người mở cửa cho người đàn ông vào. Cố Thiên Tâm theo sau, ánh mắt ngờ nghệch của người quản gia đã đặt ngay lên người cô gái lạ một cách vô thức như muốn hỏi 'cô là ai?'
Ngay cả Đình Tư Kì cũng bàng hoàng nhưng anh lại nhìn cô gái trước mặt này có chút quen mắt.
''Tôi đến tìm Khanh Nhu, cô ấy có ở nhà không?'' Cố Thiên Tâm liền giải thích.
''Thiếu phu nhân đang ở bên trong nhưng cho hỏi cô là ai?'' Cảnh Dương đặt lại câu hỏi.
Đình Tư Kì chợt nhớ ra điều gì đó, anh lên tiếng ''Cho cô ấy vào đi, cô Cố là bạn của Phó Khanh Nhu đó.''
Nghe đến đây, Cảnh Dương liền hiểu ra mọi chuyện ông gượng cười rồi mời hai người kia vào nhà một cách lịch sự. Có lẽ vì họ là hai nhân vật mà ông không tài nào dám giữ chân ngoài cửa lâu được đâu, một kẻ là anh em của thiếu gia một người là bạn thân của thiếu phu nhân cơ mà.
Phó Khanh Nhu nói là đi thay đồ rồi mới tiếp khách nhưng thật ra cô cố tình đi dẫn mẹ đi quanh nhà tham quan một lượt, bỗng dưng đi qua nhà kho cô lại dưng lại.
''Sao vậy?'' Trần Uyển không hiểu tại sao con gái mình bỗng dưng không đi tiếp nữa, bà tò mò hỏi.
Phó Khanh Nhu nở nụ cười đầy ẩn ý, nhìn nụ cười này Trần Uyển cũng giật mình. Bà không hỏi thêm gì mà theo bước con gái mình đi vào bên trong kho.
………
Phó Hạ Lưu chờ mãi không thấy Phó Khanh Nhu thay đồ xong, ông bực tức mà quát lớn "Các người tiếp khách như này sao? Phó Khanh Nhu thay đồ gì mà lâu vậy?"
"...."
Cảnh Dương vừa dẫn Đình Tư Kì và Cố Thiên Tâm vào đến sảnh thì nghe thấy tiếng của khó chịu của ai đó.
'Hừ, đây là Lãnh uyển mà bọn họ dám lớn tiếng thế sao? Thật bất lịch sự, nếu mà để thiếu gia ra mặt thì không biết bọn họ có dám như này nữa không?' Vừa đi đến cạnh Phó Hạ Lưu trong đầu Cảnh Dương lại trào lên những suy nghĩ.
Lắc đầu không biết nói gì, ông chỉ đường cho vị thiếu gia họ Đình lên lầu rồi lại qua chỉ chỗ ngồi cho Cố Thiên Tâm.
Mười phút sau.
Phó Khanh Nhu vẫn bộ đồ lấm lem cùng Trần Uyển đi về hướng Cảnh Dương đang tiếp khách, cô đây là có ý gì không biết nữa. Lại ngang nhiên để ông bố khó nhằn của mình ngồi chờ tận mấy giờ đồng hồ dài dẵng mà bản thân thì đi rong ruỗi, nhàn hạ.
''Con rể không ở nhà sao? Thế nên cách tiếp khách của các người mới qua loa cho có lệ thế này à, mà đến cả một ly trà cũng không có. Hay là các người tiếc của?'' Phó Hạ Lưu nhíu màu, mồm mép bắt đầu không còn kiêng dè gì ai nữa cứ thế mà thốt ra từng chữ nghe thôi đã đủ khiến người ta khó chịu.
Cảnh Dương đang tính đáp lại lời người đàn ông trạc tuổi thì bị một giọng nói khác hiên ngang xoẹt qua ''Nói đi cũng phải nói lại, vừa nãy con vừa tìm được trong kho một loại trà lên đến ba triệu nhân dân tệ đấy. Quả thực trước giờ chúng ta chưa từng thử qua mấy loại đắt tiền như này nhỉ?''
Tuyết Mai vừa nghe xong thì liền nổi cơn ghen ghét mà đổ thêm dầu vào lửa, đây là bà ta cố ý muốn xả giận thay cô con gái được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa đang bị giữ lại ở ngoài cổng đây mà.
''Lão gia, ông xem con bé nói gì kìa? Chắc nó sơ ý trong lời nói thôi, trà thì cũng là trà có gì mà Phó gia chúng ta chưa thử qua cơ chứ. Con nói thế người ngoài họ lại nghĩ nhà mình nghèo khổ lắm.'' Tuyết Mai câu trước là giả tạo câu sau là mỉa mai, châm chọc.
Cố Thiên Tâm ở cạnh mà cũng thấy khó chịu chứ đừng nói là ai khác, nhưng cô không lên tiếng vì cô chẳng muốn làm bạn mình khó xử.
''Người ngoài? Ở đây có ai là người ngoài sao, hay gì vẫn chưa xem Lãnh Đế Hàn là con rể của nhà họ Phó chúng ta, anh ấy không xứng sao? Haiz, nếu để những lời này truyền đến tai người ngoài như Lãnh Đế Hàn thì đúng là không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra đâu.'' Phó Khanh Nhu tỏ vẻ tủi thân cô chầm chậm mà nói một cách rõ ràng, rành mạch nhất.
Tuyết Mai thẹn quá hóa giận, tức quá không nói được gì thêm nên liền bỏ đi trước. Sau đó cả nhà họ Phó cũng lần lượt rời đi, dõi ánh mắt nhìn theo con xe dần khuất Phó Khanh Nhu mới yên tâm vào nhà cùng người chị em ruột gan.
Song những gì mà Phó Khanh Nhu đã làm và nói đều bị hai người đàn ông đứng ở một góc trên tầng quan sát rất lâu, Đình Tư Kì vừa đi vừa cảm thán một câu ''Cô vợ nhỏ của cậu trước sau gì cũng làm chủ cả Lãnh Uyển thôi.''
''Cậu nghĩ tôi có nên làm sổ chuyển nhượng gia sản cho cô ấy?'' Lãnh Đế Hàn không biết bắt chước từ đâu kiểu nói trêu chọc như này mà khiến Đình thiếu cũng phải hoảng ngang. Làm bạn mấy chục năm hẳn đây cũng là lần đầu anh thấy người anh em này của mình có cách nói chuyện thay đổi lớn như hiện tại.
Không kìm được mà sục sôi suy nghĩ rồi lại tự hỏi 'Liệu có phải là do có sự xuất hiện của cô nàng họ Phó đó mà Lãnh Đế Hàn mới sống theo kiểu của con người có hồn?'
Tận hai chiếc xe lận nhưng Cảnh Dương chỉ nhận ra con thần mã Koenigsegg có tốc độ nhanh hơn cả thần gió của Đình Tư Kì nên ông liền cho người mở cửa cho người đàn ông vào. Cố Thiên Tâm theo sau, ánh mắt ngờ nghệch của người quản gia đã đặt ngay lên người cô gái lạ một cách vô thức như muốn hỏi 'cô là ai?'
Ngay cả Đình Tư Kì cũng bàng hoàng nhưng anh lại nhìn cô gái trước mặt này có chút quen mắt.
''Tôi đến tìm Khanh Nhu, cô ấy có ở nhà không?'' Cố Thiên Tâm liền giải thích.
''Thiếu phu nhân đang ở bên trong nhưng cho hỏi cô là ai?'' Cảnh Dương đặt lại câu hỏi.
Đình Tư Kì chợt nhớ ra điều gì đó, anh lên tiếng ''Cho cô ấy vào đi, cô Cố là bạn của Phó Khanh Nhu đó.''
Nghe đến đây, Cảnh Dương liền hiểu ra mọi chuyện ông gượng cười rồi mời hai người kia vào nhà một cách lịch sự. Có lẽ vì họ là hai nhân vật mà ông không tài nào dám giữ chân ngoài cửa lâu được đâu, một kẻ là anh em của thiếu gia một người là bạn thân của thiếu phu nhân cơ mà.
Phó Khanh Nhu nói là đi thay đồ rồi mới tiếp khách nhưng thật ra cô cố tình đi dẫn mẹ đi quanh nhà tham quan một lượt, bỗng dưng đi qua nhà kho cô lại dưng lại.
''Sao vậy?'' Trần Uyển không hiểu tại sao con gái mình bỗng dưng không đi tiếp nữa, bà tò mò hỏi.
Phó Khanh Nhu nở nụ cười đầy ẩn ý, nhìn nụ cười này Trần Uyển cũng giật mình. Bà không hỏi thêm gì mà theo bước con gái mình đi vào bên trong kho.
………
Phó Hạ Lưu chờ mãi không thấy Phó Khanh Nhu thay đồ xong, ông bực tức mà quát lớn "Các người tiếp khách như này sao? Phó Khanh Nhu thay đồ gì mà lâu vậy?"
"...."
Cảnh Dương vừa dẫn Đình Tư Kì và Cố Thiên Tâm vào đến sảnh thì nghe thấy tiếng của khó chịu của ai đó.
'Hừ, đây là Lãnh uyển mà bọn họ dám lớn tiếng thế sao? Thật bất lịch sự, nếu mà để thiếu gia ra mặt thì không biết bọn họ có dám như này nữa không?' Vừa đi đến cạnh Phó Hạ Lưu trong đầu Cảnh Dương lại trào lên những suy nghĩ.
Lắc đầu không biết nói gì, ông chỉ đường cho vị thiếu gia họ Đình lên lầu rồi lại qua chỉ chỗ ngồi cho Cố Thiên Tâm.
Mười phút sau.
Phó Khanh Nhu vẫn bộ đồ lấm lem cùng Trần Uyển đi về hướng Cảnh Dương đang tiếp khách, cô đây là có ý gì không biết nữa. Lại ngang nhiên để ông bố khó nhằn của mình ngồi chờ tận mấy giờ đồng hồ dài dẵng mà bản thân thì đi rong ruỗi, nhàn hạ.
''Con rể không ở nhà sao? Thế nên cách tiếp khách của các người mới qua loa cho có lệ thế này à, mà đến cả một ly trà cũng không có. Hay là các người tiếc của?'' Phó Hạ Lưu nhíu màu, mồm mép bắt đầu không còn kiêng dè gì ai nữa cứ thế mà thốt ra từng chữ nghe thôi đã đủ khiến người ta khó chịu.
Cảnh Dương đang tính đáp lại lời người đàn ông trạc tuổi thì bị một giọng nói khác hiên ngang xoẹt qua ''Nói đi cũng phải nói lại, vừa nãy con vừa tìm được trong kho một loại trà lên đến ba triệu nhân dân tệ đấy. Quả thực trước giờ chúng ta chưa từng thử qua mấy loại đắt tiền như này nhỉ?''
Tuyết Mai vừa nghe xong thì liền nổi cơn ghen ghét mà đổ thêm dầu vào lửa, đây là bà ta cố ý muốn xả giận thay cô con gái được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa đang bị giữ lại ở ngoài cổng đây mà.
''Lão gia, ông xem con bé nói gì kìa? Chắc nó sơ ý trong lời nói thôi, trà thì cũng là trà có gì mà Phó gia chúng ta chưa thử qua cơ chứ. Con nói thế người ngoài họ lại nghĩ nhà mình nghèo khổ lắm.'' Tuyết Mai câu trước là giả tạo câu sau là mỉa mai, châm chọc.
Cố Thiên Tâm ở cạnh mà cũng thấy khó chịu chứ đừng nói là ai khác, nhưng cô không lên tiếng vì cô chẳng muốn làm bạn mình khó xử.
''Người ngoài? Ở đây có ai là người ngoài sao, hay gì vẫn chưa xem Lãnh Đế Hàn là con rể của nhà họ Phó chúng ta, anh ấy không xứng sao? Haiz, nếu để những lời này truyền đến tai người ngoài như Lãnh Đế Hàn thì đúng là không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra đâu.'' Phó Khanh Nhu tỏ vẻ tủi thân cô chầm chậm mà nói một cách rõ ràng, rành mạch nhất.
Tuyết Mai thẹn quá hóa giận, tức quá không nói được gì thêm nên liền bỏ đi trước. Sau đó cả nhà họ Phó cũng lần lượt rời đi, dõi ánh mắt nhìn theo con xe dần khuất Phó Khanh Nhu mới yên tâm vào nhà cùng người chị em ruột gan.
Song những gì mà Phó Khanh Nhu đã làm và nói đều bị hai người đàn ông đứng ở một góc trên tầng quan sát rất lâu, Đình Tư Kì vừa đi vừa cảm thán một câu ''Cô vợ nhỏ của cậu trước sau gì cũng làm chủ cả Lãnh Uyển thôi.''
''Cậu nghĩ tôi có nên làm sổ chuyển nhượng gia sản cho cô ấy?'' Lãnh Đế Hàn không biết bắt chước từ đâu kiểu nói trêu chọc như này mà khiến Đình thiếu cũng phải hoảng ngang. Làm bạn mấy chục năm hẳn đây cũng là lần đầu anh thấy người anh em này của mình có cách nói chuyện thay đổi lớn như hiện tại.
Không kìm được mà sục sôi suy nghĩ rồi lại tự hỏi 'Liệu có phải là do có sự xuất hiện của cô nàng họ Phó đó mà Lãnh Đế Hàn mới sống theo kiểu của con người có hồn?'
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương