Thâm Tình, Lãnh Tổng Là Chồng Tôi!
Chương 15: BÍ ẨN.
Nhìn cả nhà họ Phó cùng mẹ mình rời đi một lúc lâu, Phó Khanh Nhu mới vào nhà cùng Cố Thiên Tâm. Hai người bắt đầu cuộc chuyện trò trong khi Cảnh Dương có vẻ nhẹ nhõm như bớt đi gánh nặng còng lưng.
Ông thật sự khiếp sợ những con người thiếu văn hóa sống rồi, chỉ là vì đó là gia đình của thiếu phu nhân hay là vì đạo tiếp khách mà ông mới nhẫn nhịn như vậy?
''Cậu thật sự bị phân biệt đối xử sao Nhu Nhu, nào quay một vòng cho tớ xem?'' Cố Thiên Tâm lo lắng mà nhìn trên rồi nhìn dưới, lại nhìn trước nhìn sau hết một lượt.
Lắc đầu, ngỏ ý không sao cô đi chỉ về hướng khu vườn đang canh tác dở ''Tớ chỉ là rảnh rỗi làm mấy việc nhàn hạ thôi, không lẽ cậu thật sự nghĩ mình dễ bị ức hiếp đến thế?''
Phù, thở một hơi như để giải tỏa hết mọi lo lắng thái quá của mình Cố Thiên Tâm lại chợt nghĩ ra gì đó mà hỏi bạn mình ''Lãnh Đế Hàn ở nhà sao?''
''Ừ, sao thế? Đột nhiên hỏi mình câu này là có ý gì?'' Phó Khanh Nhu nghi ngờ.
''Không sao cả, chỉ là lúc nãy mình thấy có một người đàn ông đi về hướng đó nhưng không phải Lãnh Đế Hàn nên có hơi tò mò.'' Chỉ về hướng đi đến căn phòng của tên chồng bá đạo của cô bạn nào đó, Cố Thiên Tâm bương lời.
Trà cũng được bưng lên, nhưng lại có đến tận bốn ly nhưng ở đây lại chỉ còn lại hai người nên Phó Khanh Nhu liền bảo Cảnh Dương bưng hai ly còn lại lên phòng cho Lãnh Đế Hàn.
''Trà Kim Quan Cống? Không ngờ cậu gã đến đây cũng chẳng tủi thân hay ấm ức cho lắm nhỉ? Uổng công mình và Kim Xuyên còn lo cho cậu đến mất ăn mất ngủ.'' Quay người hờn lẫy, Cố Thiên Tâm chỉ là vui thay cho Phó Khanh Nhu quá nên mới vậy.
Haiz, Phó Khanh Nhu vốn chẳng than vãn gì chỉ là hai người này cứ làm quá lên thôi. Ôm lấy Cố Thiên Tâm giọng thủ thỉ ''Mình cũng có nổi khổ riếng chứ bộ, xin lỗi mà đừng giận nhé cục cưng.''
''Ọe, cục cưng? Cậu học từ đâu ra vậy, không lẽ tên họ Lãnh đó cũng thường xuyên gọi...cậu như vậy.'' Đang nói mà chưa kịp dứt lời, một chiếc bóng đầy u ám che khuất ánh sáng chiếu lên người Cố Thiên Tâm.
Khiến cô ấp a ấp úng, Phó Khanh Nhu cũng phát giác ra được một luồng khí lạnh bao trùm lấy sống lưng mình cô e dè ngẩng đầu quay người nhìn về phía sau.
''...''
Lãnh Đế Hàn với sắc mặt khó ở cầm chặt lấy ly trà trong tay, anh gằn giọng ''Là sao đây?''
Phó Khanh Nhu gượng cười cô biết ngay kiểu gì cũng bị Lãnh Đế Hàn tra hỏi thôi ''Thì tôi pha riêng cho anh đó, cất lâu qua nhỡ hỏng thì sao. Với lại trà mua về không để uống thì làm gì?''
'Ghê gớm đấy, không ngờ Lãnh Đế Hàn trong lời đồn lại để một người phụ nữ lên giọng cơ...' Cố Thiên Tâm ngơ ngác, ngỡ ngàng phải chóng mắt lên mà thán phục cô bạn của mình.
''Ồ, cô cứ chờ đấy.'' Lãnh Đế Hàn có vẻ rất tức giận nhưng anh vẫn bày ra vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy khiến ai cũng bị dọa cho rớt tim.
.........
Phó gia.
''Con nhỏ kia đúng là làm người khác ngày càng ghét mà. Mẹ, lẽ nào mẹ nhẫn tâm để con chịu sự nhục nhã như lúc nãy sao?'' Phó Cẩm Vy níu lấy tay Tuyết Mai mà ấm ức.
Vừa mới vào hết cửa thôi cô ta đã như vậy rồi, không biết lát nữa còn xảy ra chuyện gì quá.
Trái lại Trần Uyển sau khi trở về từ Lãnh uyển đúng là sắc mặt có hơi khác, bà không còn buồn bực, bồn chồn đầy sự lo lắng, bất an như lúc trước nữa. Điều này càng khiến máu ghen ghét trong người hai mẹ con mụ vợ lẻ kia, bọn họ thề quyết không để cho bà và Phó Khanh Nhu được sống yên ổn.
Dẫn Phó Cẩm Vy vào phòng, Tuyết Mai nở một nụ cười nham hiểm rồi thốt ra từng chữ ''Yên tâm, mẹ đã có cách giúp con xả giận rồi....''
''Vâng, con biết rồi.'' Thầm thì một lúc rồi mới đi ra khỏi phòng, rõ thấy trên khuôn mặt của cô con gái đầy ắp là mưu mô, kế sách thâm độc vừa được lĩnh hội từ bà mẹ.
Tuyết Mai đã sẵn sàng cho kế hoạch của mình, bà ta thay bộ đồ kín đáo trên người của mình thành bộ đồ lộng lẫy, hở hang khác cứ thế cho người lái xe đi đâu đó.
'Cô ta lại muốn làm gì?' Trần Uyển vừa hay lại bắt gặp cảnh đó bà nghi ngờ mà không khỏi nghĩ ngợi vài thứ.
Song tiếp theo đó sau khi Tuyết Mai rời đi chưa lâu, Phó Cẩm Vy cũng lén lén lút lút trốn ra khỏi Phó gia. Có lẽ bọn họ thật sự nghĩ Phó Hạ Lưu không ở nhà thì có thể hô mưa gọi gió mà không sợ ai chăng.
Đúng là nhìn Trần Uyển nhẫn nhịn thế thôi chứ sau lưng bà là cả một gia thế không phải ai trong bất kì cái căn nhà này dám động đến. Cũng bởi vậy mà hai mẹ con kia mới chẳng dám làm gì quá quắt với bà, vì sợ sẽ thật sự mang vạ vào mình.
''Tôi có việc giao cho cậu đây, theo dõi Tuyết Mai và Phó Cẩm Vy xem xem hôm nay bọn họ đi những đâu và làm những gì rồi báo lại cho tôi. Nhớ kĩ, làm cho kín kẽ vào đừng đứt dây động rừng.'' Giọng nói truyền đến đầu dây bên kia với sự ra lệnh đến mức thành thục.
''Vâng, Trần phu nhân.'' Tên đàn ông đáp lại chắc chắn.
Liệu thế lực sau lưng của Trần Uyển lớn mạnh đến nhường nào, không phải như đã nói trước đó sau khi gã cho Phó Hạ Lưu bà đã bị đuổi ra khỏi Trần gia hay sao?
Ông thật sự khiếp sợ những con người thiếu văn hóa sống rồi, chỉ là vì đó là gia đình của thiếu phu nhân hay là vì đạo tiếp khách mà ông mới nhẫn nhịn như vậy?
''Cậu thật sự bị phân biệt đối xử sao Nhu Nhu, nào quay một vòng cho tớ xem?'' Cố Thiên Tâm lo lắng mà nhìn trên rồi nhìn dưới, lại nhìn trước nhìn sau hết một lượt.
Lắc đầu, ngỏ ý không sao cô đi chỉ về hướng khu vườn đang canh tác dở ''Tớ chỉ là rảnh rỗi làm mấy việc nhàn hạ thôi, không lẽ cậu thật sự nghĩ mình dễ bị ức hiếp đến thế?''
Phù, thở một hơi như để giải tỏa hết mọi lo lắng thái quá của mình Cố Thiên Tâm lại chợt nghĩ ra gì đó mà hỏi bạn mình ''Lãnh Đế Hàn ở nhà sao?''
''Ừ, sao thế? Đột nhiên hỏi mình câu này là có ý gì?'' Phó Khanh Nhu nghi ngờ.
''Không sao cả, chỉ là lúc nãy mình thấy có một người đàn ông đi về hướng đó nhưng không phải Lãnh Đế Hàn nên có hơi tò mò.'' Chỉ về hướng đi đến căn phòng của tên chồng bá đạo của cô bạn nào đó, Cố Thiên Tâm bương lời.
Trà cũng được bưng lên, nhưng lại có đến tận bốn ly nhưng ở đây lại chỉ còn lại hai người nên Phó Khanh Nhu liền bảo Cảnh Dương bưng hai ly còn lại lên phòng cho Lãnh Đế Hàn.
''Trà Kim Quan Cống? Không ngờ cậu gã đến đây cũng chẳng tủi thân hay ấm ức cho lắm nhỉ? Uổng công mình và Kim Xuyên còn lo cho cậu đến mất ăn mất ngủ.'' Quay người hờn lẫy, Cố Thiên Tâm chỉ là vui thay cho Phó Khanh Nhu quá nên mới vậy.
Haiz, Phó Khanh Nhu vốn chẳng than vãn gì chỉ là hai người này cứ làm quá lên thôi. Ôm lấy Cố Thiên Tâm giọng thủ thỉ ''Mình cũng có nổi khổ riếng chứ bộ, xin lỗi mà đừng giận nhé cục cưng.''
''Ọe, cục cưng? Cậu học từ đâu ra vậy, không lẽ tên họ Lãnh đó cũng thường xuyên gọi...cậu như vậy.'' Đang nói mà chưa kịp dứt lời, một chiếc bóng đầy u ám che khuất ánh sáng chiếu lên người Cố Thiên Tâm.
Khiến cô ấp a ấp úng, Phó Khanh Nhu cũng phát giác ra được một luồng khí lạnh bao trùm lấy sống lưng mình cô e dè ngẩng đầu quay người nhìn về phía sau.
''...''
Lãnh Đế Hàn với sắc mặt khó ở cầm chặt lấy ly trà trong tay, anh gằn giọng ''Là sao đây?''
Phó Khanh Nhu gượng cười cô biết ngay kiểu gì cũng bị Lãnh Đế Hàn tra hỏi thôi ''Thì tôi pha riêng cho anh đó, cất lâu qua nhỡ hỏng thì sao. Với lại trà mua về không để uống thì làm gì?''
'Ghê gớm đấy, không ngờ Lãnh Đế Hàn trong lời đồn lại để một người phụ nữ lên giọng cơ...' Cố Thiên Tâm ngơ ngác, ngỡ ngàng phải chóng mắt lên mà thán phục cô bạn của mình.
''Ồ, cô cứ chờ đấy.'' Lãnh Đế Hàn có vẻ rất tức giận nhưng anh vẫn bày ra vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy khiến ai cũng bị dọa cho rớt tim.
.........
Phó gia.
''Con nhỏ kia đúng là làm người khác ngày càng ghét mà. Mẹ, lẽ nào mẹ nhẫn tâm để con chịu sự nhục nhã như lúc nãy sao?'' Phó Cẩm Vy níu lấy tay Tuyết Mai mà ấm ức.
Vừa mới vào hết cửa thôi cô ta đã như vậy rồi, không biết lát nữa còn xảy ra chuyện gì quá.
Trái lại Trần Uyển sau khi trở về từ Lãnh uyển đúng là sắc mặt có hơi khác, bà không còn buồn bực, bồn chồn đầy sự lo lắng, bất an như lúc trước nữa. Điều này càng khiến máu ghen ghét trong người hai mẹ con mụ vợ lẻ kia, bọn họ thề quyết không để cho bà và Phó Khanh Nhu được sống yên ổn.
Dẫn Phó Cẩm Vy vào phòng, Tuyết Mai nở một nụ cười nham hiểm rồi thốt ra từng chữ ''Yên tâm, mẹ đã có cách giúp con xả giận rồi....''
''Vâng, con biết rồi.'' Thầm thì một lúc rồi mới đi ra khỏi phòng, rõ thấy trên khuôn mặt của cô con gái đầy ắp là mưu mô, kế sách thâm độc vừa được lĩnh hội từ bà mẹ.
Tuyết Mai đã sẵn sàng cho kế hoạch của mình, bà ta thay bộ đồ kín đáo trên người của mình thành bộ đồ lộng lẫy, hở hang khác cứ thế cho người lái xe đi đâu đó.
'Cô ta lại muốn làm gì?' Trần Uyển vừa hay lại bắt gặp cảnh đó bà nghi ngờ mà không khỏi nghĩ ngợi vài thứ.
Song tiếp theo đó sau khi Tuyết Mai rời đi chưa lâu, Phó Cẩm Vy cũng lén lén lút lút trốn ra khỏi Phó gia. Có lẽ bọn họ thật sự nghĩ Phó Hạ Lưu không ở nhà thì có thể hô mưa gọi gió mà không sợ ai chăng.
Đúng là nhìn Trần Uyển nhẫn nhịn thế thôi chứ sau lưng bà là cả một gia thế không phải ai trong bất kì cái căn nhà này dám động đến. Cũng bởi vậy mà hai mẹ con kia mới chẳng dám làm gì quá quắt với bà, vì sợ sẽ thật sự mang vạ vào mình.
''Tôi có việc giao cho cậu đây, theo dõi Tuyết Mai và Phó Cẩm Vy xem xem hôm nay bọn họ đi những đâu và làm những gì rồi báo lại cho tôi. Nhớ kĩ, làm cho kín kẽ vào đừng đứt dây động rừng.'' Giọng nói truyền đến đầu dây bên kia với sự ra lệnh đến mức thành thục.
''Vâng, Trần phu nhân.'' Tên đàn ông đáp lại chắc chắn.
Liệu thế lực sau lưng của Trần Uyển lớn mạnh đến nhường nào, không phải như đã nói trước đó sau khi gã cho Phó Hạ Lưu bà đã bị đuổi ra khỏi Trần gia hay sao?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương