Thâm Tình, Lãnh Tổng Là Chồng Tôi!

Chương 17: THẬT KHÓ HIỂU.



Nằm xuyên ngày trên giường cũng mỏi nhừ hết cả thân thể, Phó Khanh Nhu yếu ớt lò mò trụ cánh tay xuống tấm nệm mềm khá dày mà nhức người dậy. Chỉ thấy trong vẻ mặt của cô có chút lạ lẫm, đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt.

Dừng lại tại một góc đối diện, ánh đèn thắp sáng trong không gian mờ mịt dần hiện lên tấm lưng rộng lớn của một người đàn ông đang mải miết làm việc. Dáng vẻ nghiêm túc ấy không biết từ lúc nào lại xâm chiếm tâm trí Phó Khanh Nhu, khiến cô đăm chiêu mãi nhìn mà không biết sắp có một màn ngại ngùng.

''Hừm,...'' Lãnh Đế Hàn bước đến cạnh cô, anh không nói gì mà chỉ khụ khụ mấy tiếng trong cổ họng không rõ lời.

Giật mình hoàn hồn lại nhanh chóng, Phó Khanh Nhu bắt đầu lắp bắp ''Anh...anh làm gì vậy?''

''Cô nghĩ tôi muốn làm gì?'' Lãnh Đế Hàn cúi người, đầu sát đầu khiến Phó Khanh Nhu nhắm híp mắt lại tưởng tượng. Anh đúng là tên biến thái thích làm người khác mơ mộng mà.

''...''

Chờ mãi không thấy có cảm giác gì, cô nàng kia thắc mắc nên bèn mở mắt thăm dò. Đôi môi đang chu lên chờ đợi thứ gì đó liền phải kéo lại.

Không nói nhưng hai từ tức giận cùng sự khó chịu lại như được khắc rõ lên trên khuôn trăng trắng nõn.

"Ưm...m..."

''Này, cố mà đọc cho thuộc đi, tôi cấm cô có ý kiến.'' Ném một tập văn kiện về phía người phụ nữ, Lãnh Đế Hàn cứ thế quay gót đi ra khỏi phòng mà không giải thích gì thêm về cái đống hỗn độn kia.

Phó Khanh Nhu hoang mang đến hỗn loạn, cô trợn tròn mắt khó hiểu. Đầu không ngừng nhảy số 'Anh ta vừa làm gì vậy? Hôn ư...ai cho phép anh ta làm thế?'

Hết cái này lại đến cái khác rõ bất ngờ quả là một đòn chí mạng mà.

Đôi mắt nhếch cong lên khó hiểu rồi lại nhìn chằm chằm xuống những con chữ in rõ, đọc lấy phần chữ có phong to và đậm nhất ''Thông tin những vị khách quan trọng tham gia buổi đấu giá...khoan, buổi đấu giá? Anh ta lại muốn làm gì đây, cứ thái độ đó rồi bắt mình học thuộc là phải học thuộc ư?.''

Cũng chỉ là bị ngất thôi không quá nghiêm trọng, Phó Khanh Nhu vẫn còn sức sống lắm. Cô sải bước đi qua phòng của Lãnh Đế Hàn, hướng mắt nhìn về phía có tiếng động róc rách chảy không ngừng mà trong đầu người phụ nữ bỗng lóe một suy nghĩ thật điên rồ.



'Phủi phui, từ khi nào mà mình lại mê trai đến như này...kì quặc...' Đang tự chấn chỉnh lại bản thân thì Lãnh Đế Hàn đẩy cửa phòng tắm đi ra từ lúc nào.

*Bật mí tí là nữ chính rất mê trai nhé, hội chị em của cô cũng vậy.

Lãnh Đế Hàn cúi người xuống ngang với tầm mắt của cô nàng rồi lên tiếng đánh tan tâm trí lơ đãng đang bay nhảy trong không gian đẹp đẽ của ai kia ''Phó Khanh Nhu, cô ở đây làm gì?''

Vừa ngẩng đầu ngước nhìn đã bắt gặp ngay ánh mắt sắc bén như trăng lưỡi liềm của người đàn ông cô nhanh lùi bước về sau như trốn tránh, giọt nước trên mái tóc rũ xuống trước khuôn mặt điểm đôi chỗ trên bàn chân nhỏ nhắn. Cô bất giác không kiềm được lòng ngực mình mà khiến tim đập liên hồi loạn nhịp từng đợt rõ nghe.

Phó Khanh Nhu hai má ửng đỏ, đôi môi căng mọng theo quán tính khước từ đi mọi suy nghĩ không chính chắn nhanh miệng ''Tôi...tôi chỉ qua gọi anh xuống ăn cơm thôi.''

Cố bình tĩnh để thốt ra từng chữ thật rõ ràng, rạch mạch nhưng lại bị người đàn ông nắm thóp điểm yếu rồi còn cố tình trêu chọc.

''Chẳng lẽ còn chờ tôi bón tận miệng cho cô hay gì, sao không ăn trước đi.'' Lãnh Đế Hàn xoa xoa đầu, những giọt nước mang mùi hương nam tính cứ thế rơi trúng người cô.

Phó Khanh Nhu khó chịu, cô liền quay gót đầy đi ra khỏi căn phòng kia, miệng không ngừng lẩm bẩm thứ gì đó. Cả bữa ăn ngoài việc Lãnh Đế Hàn cứ dặn đi dặn lại việc cô phải học thuộc đống tư liệu chuẩn bị cho buổi đấu giá thì không còn nói thêm gì nữa.

Mặt trời vừa xuống núi không lâu mặt trăng lại ngoi lên từ phía chân trời xa xa nằm hẳn trên vùng trời xanh thẳm, từng áng mây treo lơ lửng trong cái không gian rộng lớn bao la không có nổi một điểm tựa. Cũng chính điều này đã càng tạo thêm vẻ yên ắng cho hai con người một trai một gái cặm cụi bên ánh đèn sáng trưng.

Phó Khanh Nhu đắp mặt nạ cô tự chế vừa đăm đăm nhẩm đọc ''Tận Chu Sâm, chủ tịch bất động sản Tân Thụy mười tuổi đã có tài...tính ra mình thấy người này có hơi quen đấy, chắc không phải gặp ở đâu đó rồi nhỉ? Để nhớ xem!''

Nhưng dù cho có vắt óc nghĩ qua nghĩ lại đến mấy cũng chẳng thế nhớ nổi người đàn ông này là ai. Nên cứ thôi vậy đi ngủ cho lành chuyện.

Khi cả biệt thự đã say giấc ngủ ngon lành, mọi thứ dần trở nên yên tĩnh thì bóng dáng một người đàn ông cao ráo cứ thế tiến bước về phía căn phòng ngay cạnh.

Ai biết thì chớ chứ không biết thì lại được Lãnh Đế Hàn hù cho một phen rớt mất não với tim quá.
Chương trước Chương tiếp