Thâm Tình, Lãnh Tổng Là Chồng Tôi!
Chương 18: DỰ CẢM KHÔNG LÀNH.
Sáng ngày hôm sau.
Chật vật với sự thật rằng trời đã sáng, bản thân người nào đó vẫn mặc cả rồi gắng ngủ thêm lát nữa.
Quay người qua cạnh bên trái cho thoải mái, bàn tay của Phó Khanh Nhu dường như cảm nhận được có thứ gì đó khá săn chắc ngay lần đầu chạm.
Một khắc trong tiềm thức thấy lạ, cô lúc này mới mơ màng dậy sóng nghi ngờ rồi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Đăm chiêu nghĩ ngợi, khuôn mặt thoát ẩn thoát hiện hai từ khó hiểu.
"Lãnh Đế Hàn? Anh ta sao lại ở đây...phòng mình mà?" Phó Khanh Nhu nhỏ giọng.
Thay vì hét toáng lên thì cô lại ung dung mặc kệ người đàn ông đang ngủ say kia, rụt bàn tay lại từ từ sải bước đi vào phòng tắm.
Ngay sau đó không bao lâu, ai kia cũng đã tỉnh giấc nhưng lại chẳng thấy cô nhóc đâu thì liền có ý định chuồn đi. Nhưng rồi lại bị áp đặt, truy hỏi từ đằng sau.
"Anh có nghĩ mình nên chuẩn bị một giải thích từ tối hôm qua cho tôi vào sáng nay không?" Đôi mắt lạnh lùng vô tình, một câu nói được thốt ra từ chính miệng Phó Khanh Nhu.
Nhưng cô thật không thể ngờ người đàn ông kia lại vô liêm sỉ hết mức như thế. Anh ta quay người rồi vứt cho cô mấy câu khẳng định "Đây là nhà của tôi, không lẽ tôi ngủ ở đâu còn phải được sự cho phép của cô, lại còn cần giải thích?"
"Anh..." Đúng là làm người ta tức đến không thể thốt thêm câu từ nào nữa, Phó Khanh Nhu đành phải giương mắt nhìn tên họ Lãnh kia kiêu ngạo rời đi.
Còn chưa xong với chuyện lúc sáng thì tập tài liệu tham gia buổi đấu giá lại vô tình lọt vào tầm mắt người phụ nữ. Thế là cô bèn quyết định đến công ty ném vào mặt cái tên chồng kia cái văn bản vớ vẩn kia.
Rồi nói cho anh rõ rằng chuyện cô không muốn làm thì đừng hòng ai ép được.
Nói rồi Phó Khanh Nhu bắt đầu chuẩn bị lại hình tượng. Không quá cầu kì vào vẻ bề ngoài của mình, người phụ nữ chỉ điểm nhẹ một ít kem chống nắng cùng một vài đường son lưu loát nhẹ nhàng.
Tà áo dài cùng chiếc quạt tròn tự thêu đúng là một outfit tôn lên được nét đẹp đường cong ba vòng thật chuẩn. Cũng bởi vậy mà nó đã được nhiều phụ nữ truyền thống, quý tộc lựa chọn để diện lên người nhằm làm cho bản thân trở nên sang chảnh hơn.
Cảnh Dương trước là ngỡ ngàng sau lại đến những người hầu, ai ai cũng phải ngưỡng mộ cô chủ nhà mình thật xinh đẹp, động lòng.
Vị quản gia thấy rằng thiếu phu nhân muốn ra ngoài thì liền cho gọi Cương Trực vào dặn dò một lúc.
"Bíp! Bíp!"
Tiếng còi xe truyền đến, cùng với bốn con mắt nhìn nhau của Cảnh Dương và Cương Trực. Trao đổi thông tin 'không phải thiếu gia quên gì?'
Phó Khanh Nhu bước đến gần rồi nhẹ nhàng nói "Giờ này mà có người đến thì chắc không phải là cái tên kĩ luật cao Lãnh Đế Hàn đâu? Cậu đi xem thử là ai vậy, Cương Trực?"
"Vâng!" Vừa dứt lời Cương Trực nhanh chóng đi ra ngoài xem sao. Còn về Phó Khanh Nhu cô đành ngồi sẵn ở phòng khách chờ xem có cần tiếp khách hay không trước cái đã rồi mới đi tìm Lãnh Đế Hàn sau.
Cương Trực cho người mở cổng thì đứng chờ người ở trong xe bước ra. Có điều anh lại cúi gập người chào đón vị kia một cách tôn kính hơn hẳn mọi người.
"Lãnh thiếu phu nhân có ở nhà không?" Người phụ nữ kia điềm tĩnh buông lời.
"Vâng, có ạ." Cương Trực đáp lời.
Bước đi uyển chuyển, từ người bà toát lên vẻ kiêu hãnh giống như một vĩ nữ hoàng tối cao dần vào bên trong biệt thự.
Cảnh Dương thấy người ấy từ xa thì liền há hốc mồm, ra hiệu cho Phó Khanh Nhu nhanh chóng ra tiếp đón vị khách quý kia.
Hiểu ý nên cô liền dõi mắt nhìn về hướng đó, bóng dáng thanh tục thoát trần đúng là làm mê lòng.
"Kính chào phu nhân." Cảnh Dương cúi người lịch sự chào hỏi.
'Phu nhân? Không lẽ...không lẽ bà ấy là mẹ của Lãnh Đế Hàn? Trong hôn lễ lần trước mình vì tò mò khi không thấy bố mẹ chồng đâu nên có hỏi cái tên đàn ông kia tại sao bọn họ không tới. Rõ ràng anh ta còn bảo bố mẹ anh ta ở nước ngoài không mấy khi về nước cơ mà...Lần này lại đột ngột thế?'
Phó Khanh Nhu hoang mang nhưng phép lịch sự là cái gì đó tối thiếu nhất cần có "Chào phu nhân, mời cô ngồi ạ."
"Phu nhân? Cô đã là vợ của Đế Hàn mấy tháng rồi mà còn tính gọi tôi là phu nhân?" Lam Khương Ninh lên tiếng.
'Cũng có chút sắc sảo đấy, thảo nào tên nhóc đó lại vừa mắt cô ta đến vậy? Nhưng sợ là bố nó sẽ không để yên chuyện này đâu?'
Vẫn là lo trước tính sau, Lam Khương Ninh vốn đã khó tính nhưng cái người này con phải sợ cả Lãnh Bắc Thần cơ mà. Căn cứ vào Lãnh Đế Hàn thì chắc hẳn ai cũng có thể liên tưởng ra bố của anh ta là người như thế nào?
Với khuôn mặt bối rối một lúc khá lâu, Phó Khanh Nhu dần lấy lại sự bình tĩnh mà đáp lời một cách lễ phép mà có phần nhanh gọn.
"Vâng, mẹ. Không biết hôm nay mẹ sẽ đến nên con chưa kịp chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, mong mẹ bỏ qua cho. Để con vào trong pha trà cho mẹ nhé!"
Biết điều Phó Khanh Nhu nhanh chóng chuyển ngay phần chủ đề thật không khéo. Cô đang cố có ý định chuồn đi trước người mẹ chồng này một lúc để trấn tĩnh lại tinh thần nhưng không cô đã nghĩ sai.
Lam Khương Ninh lên giọng "Không cần đâu, hôm nay tôi đến là để thông báo cho cô và tên nhóc kia cuối tuần về Lãnh gia ăn bữa cơm thôi. Chắc cô đang tính ra ngoài nhỉ, tôi cũng không nán lại chớ lại bị nói là làm phiền."
Nói rồi bà đứng dậy quay ngoắt người đi, nhìn bóng lưng của người phụ nữ đang dần khuất khỏi tầm mắt, Phó Khanh Nhu chợt run lên như báo trước rằng sẽ có một chuyện không hay xảy ra vào cuối tuần này.
Chật vật với sự thật rằng trời đã sáng, bản thân người nào đó vẫn mặc cả rồi gắng ngủ thêm lát nữa.
Quay người qua cạnh bên trái cho thoải mái, bàn tay của Phó Khanh Nhu dường như cảm nhận được có thứ gì đó khá săn chắc ngay lần đầu chạm.
Một khắc trong tiềm thức thấy lạ, cô lúc này mới mơ màng dậy sóng nghi ngờ rồi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Đăm chiêu nghĩ ngợi, khuôn mặt thoát ẩn thoát hiện hai từ khó hiểu.
"Lãnh Đế Hàn? Anh ta sao lại ở đây...phòng mình mà?" Phó Khanh Nhu nhỏ giọng.
Thay vì hét toáng lên thì cô lại ung dung mặc kệ người đàn ông đang ngủ say kia, rụt bàn tay lại từ từ sải bước đi vào phòng tắm.
Ngay sau đó không bao lâu, ai kia cũng đã tỉnh giấc nhưng lại chẳng thấy cô nhóc đâu thì liền có ý định chuồn đi. Nhưng rồi lại bị áp đặt, truy hỏi từ đằng sau.
"Anh có nghĩ mình nên chuẩn bị một giải thích từ tối hôm qua cho tôi vào sáng nay không?" Đôi mắt lạnh lùng vô tình, một câu nói được thốt ra từ chính miệng Phó Khanh Nhu.
Nhưng cô thật không thể ngờ người đàn ông kia lại vô liêm sỉ hết mức như thế. Anh ta quay người rồi vứt cho cô mấy câu khẳng định "Đây là nhà của tôi, không lẽ tôi ngủ ở đâu còn phải được sự cho phép của cô, lại còn cần giải thích?"
"Anh..." Đúng là làm người ta tức đến không thể thốt thêm câu từ nào nữa, Phó Khanh Nhu đành phải giương mắt nhìn tên họ Lãnh kia kiêu ngạo rời đi.
Còn chưa xong với chuyện lúc sáng thì tập tài liệu tham gia buổi đấu giá lại vô tình lọt vào tầm mắt người phụ nữ. Thế là cô bèn quyết định đến công ty ném vào mặt cái tên chồng kia cái văn bản vớ vẩn kia.
Rồi nói cho anh rõ rằng chuyện cô không muốn làm thì đừng hòng ai ép được.
Nói rồi Phó Khanh Nhu bắt đầu chuẩn bị lại hình tượng. Không quá cầu kì vào vẻ bề ngoài của mình, người phụ nữ chỉ điểm nhẹ một ít kem chống nắng cùng một vài đường son lưu loát nhẹ nhàng.
Tà áo dài cùng chiếc quạt tròn tự thêu đúng là một outfit tôn lên được nét đẹp đường cong ba vòng thật chuẩn. Cũng bởi vậy mà nó đã được nhiều phụ nữ truyền thống, quý tộc lựa chọn để diện lên người nhằm làm cho bản thân trở nên sang chảnh hơn.
Cảnh Dương trước là ngỡ ngàng sau lại đến những người hầu, ai ai cũng phải ngưỡng mộ cô chủ nhà mình thật xinh đẹp, động lòng.
Vị quản gia thấy rằng thiếu phu nhân muốn ra ngoài thì liền cho gọi Cương Trực vào dặn dò một lúc.
"Bíp! Bíp!"
Tiếng còi xe truyền đến, cùng với bốn con mắt nhìn nhau của Cảnh Dương và Cương Trực. Trao đổi thông tin 'không phải thiếu gia quên gì?'
Phó Khanh Nhu bước đến gần rồi nhẹ nhàng nói "Giờ này mà có người đến thì chắc không phải là cái tên kĩ luật cao Lãnh Đế Hàn đâu? Cậu đi xem thử là ai vậy, Cương Trực?"
"Vâng!" Vừa dứt lời Cương Trực nhanh chóng đi ra ngoài xem sao. Còn về Phó Khanh Nhu cô đành ngồi sẵn ở phòng khách chờ xem có cần tiếp khách hay không trước cái đã rồi mới đi tìm Lãnh Đế Hàn sau.
Cương Trực cho người mở cổng thì đứng chờ người ở trong xe bước ra. Có điều anh lại cúi gập người chào đón vị kia một cách tôn kính hơn hẳn mọi người.
"Lãnh thiếu phu nhân có ở nhà không?" Người phụ nữ kia điềm tĩnh buông lời.
"Vâng, có ạ." Cương Trực đáp lời.
Bước đi uyển chuyển, từ người bà toát lên vẻ kiêu hãnh giống như một vĩ nữ hoàng tối cao dần vào bên trong biệt thự.
Cảnh Dương thấy người ấy từ xa thì liền há hốc mồm, ra hiệu cho Phó Khanh Nhu nhanh chóng ra tiếp đón vị khách quý kia.
Hiểu ý nên cô liền dõi mắt nhìn về hướng đó, bóng dáng thanh tục thoát trần đúng là làm mê lòng.
"Kính chào phu nhân." Cảnh Dương cúi người lịch sự chào hỏi.
'Phu nhân? Không lẽ...không lẽ bà ấy là mẹ của Lãnh Đế Hàn? Trong hôn lễ lần trước mình vì tò mò khi không thấy bố mẹ chồng đâu nên có hỏi cái tên đàn ông kia tại sao bọn họ không tới. Rõ ràng anh ta còn bảo bố mẹ anh ta ở nước ngoài không mấy khi về nước cơ mà...Lần này lại đột ngột thế?'
Phó Khanh Nhu hoang mang nhưng phép lịch sự là cái gì đó tối thiếu nhất cần có "Chào phu nhân, mời cô ngồi ạ."
"Phu nhân? Cô đã là vợ của Đế Hàn mấy tháng rồi mà còn tính gọi tôi là phu nhân?" Lam Khương Ninh lên tiếng.
'Cũng có chút sắc sảo đấy, thảo nào tên nhóc đó lại vừa mắt cô ta đến vậy? Nhưng sợ là bố nó sẽ không để yên chuyện này đâu?'
Vẫn là lo trước tính sau, Lam Khương Ninh vốn đã khó tính nhưng cái người này con phải sợ cả Lãnh Bắc Thần cơ mà. Căn cứ vào Lãnh Đế Hàn thì chắc hẳn ai cũng có thể liên tưởng ra bố của anh ta là người như thế nào?
Với khuôn mặt bối rối một lúc khá lâu, Phó Khanh Nhu dần lấy lại sự bình tĩnh mà đáp lời một cách lễ phép mà có phần nhanh gọn.
"Vâng, mẹ. Không biết hôm nay mẹ sẽ đến nên con chưa kịp chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, mong mẹ bỏ qua cho. Để con vào trong pha trà cho mẹ nhé!"
Biết điều Phó Khanh Nhu nhanh chóng chuyển ngay phần chủ đề thật không khéo. Cô đang cố có ý định chuồn đi trước người mẹ chồng này một lúc để trấn tĩnh lại tinh thần nhưng không cô đã nghĩ sai.
Lam Khương Ninh lên giọng "Không cần đâu, hôm nay tôi đến là để thông báo cho cô và tên nhóc kia cuối tuần về Lãnh gia ăn bữa cơm thôi. Chắc cô đang tính ra ngoài nhỉ, tôi cũng không nán lại chớ lại bị nói là làm phiền."
Nói rồi bà đứng dậy quay ngoắt người đi, nhìn bóng lưng của người phụ nữ đang dần khuất khỏi tầm mắt, Phó Khanh Nhu chợt run lên như báo trước rằng sẽ có một chuyện không hay xảy ra vào cuối tuần này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương