Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Là Hoa Khôi
Chương 1: Tái ngộ
6 giờ sáng
Tại phòng chung cư
Tần Vũ đang vội vàng thay quần áo và ăn bữa sáng đơn giản với bánh mì nướng và trứng Ốp-la thì từ ngoài cửa có tiếng gọi
"Vũ Tử! Nhanh 1 chút có được không !? Sắp muộn khai giảng rồi !"
"Tuấn Tử, mày nhỏ tiếng chút !!! bây giờ tao ra ngay đây!!" Tần Vũ từ trong phòng đáp vọng ra
Cánh cửa phòng mở ra, 1 thanh niên cao ráo đang ngậm 1 chiếc bánh mì ăn dở trên miệng đeo balo 1 bên vai bước ra, vẻ mặt khó chịu liên tục trách móc Chu Tuấn nhưng cậu ta vẫn cợt nhả, tiện miệng buông ra vài câu xin lỗi cho có lệ rồi khoác tay lên vai Tần Vũ, nhe hàm răng trắng muốt của mình ra cười khoái chí
"Thôi mà thôi mà !"
Trên đường đi
"Haizzz~~~ Năm nay tao với mày không được xếp vào cùng 1 lớp, thực sự có chút tiếc nuối" Chu Tuấn vừa đi vừa than thở, gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng
Tần Vũ chỉ lạnh lùng đáp lại vài câu vì cậu cũng không quá bận tâm về vấn đề này, dù sao thì họ cũng học cùng trường, chỉ cần là ngoài giờ học thì có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.
Đi bộ 1 hồi lâu, bỗng Chu Tuấn hét lên "Ahh ! nhìn kìa, đến trường rồi ! mau vào xếp hàng nhanh lên !!". Hiện ra trước mắt 2 người là 1 ngôi trường hiện đại với khoảng sân rộng lớn, 4 góc là những tán cây hoa phượng vĩ đang nở hoa đỏ rực, những cơn gió nhẹ nhàng khẽ thổi qua làm cho những cánh hoa nhỏ nhắn mỏng manh rụng xuống mái tóc đen nhánh của đám sinh viên đang phủ kín sân trường,... Chu Tuấn chạy nhanh đến hàng lớp của cậu ta, nói chuyện xã giao với mấy người bạn mới, Tần Vũ cũng nhòm ngó khắp nơi để tìm biển lớp của mình, bỗng từ đằng sau, 1 cánh tay mảnh khảnh, mềm mại vỗ mạnh vào lưng cậu "Tiểu Vũ !! lâu quá rồi không gặp, bây giờ cậu đã cao lớn vậy rồi ah~!!"
1 cô gái lạ từ đâu xuất hiện thản nhiên bắt chuyện với Tần Vũ, không những thế còn gọi cậu với cái tên thân mật khiến cậu khá bối rối, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào
"C-Cậu là ai thế !? S-sao lại biết tên tôi, còn gọi tôi thân mật như vậy..." Tần Vũ xoay người lại, vẫn còn chưa hiểu được tình hình hiện tại, bối rối hỏi cô gái trước mặt
Cô gái nghe vậy thì tỏ rõ thái độ bất mãn, chất vấn Tần Vũ rằng có phải cậu đã quên cô ta rồi hay không, rồi lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về những ngày tháng mà cô ta và cậu vui vẻ bên nhau ở trong quá khứ...
Đối mặt với tình huống này Tần Vũ thực sự có chút bối rối, không biết phải đáp lại như thế nào thì cô gái lại thở dài 1 hơi rồi nói "Tớ là Mộng Nghiên đây, cậu không nhớ sao?" Mộng Nghiên vẻ mặt giận dỗi nhìn Tần Vũ
Tần Vũ liên tục tự lẩm nhẩm trong đầu cái tên Mộng Nghiên 1 lúc lâu rồi mới bất ngờ thốt lên 1 tiếng "Ah!! Th-thực sự là cậu sao?"
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
10 năm về trước
Tần Vũ khi ấy mới 8 tuổi, cậu chơi rất thân với một cô bé hàng xóm và đồng thời cũng là bạn cùng lớp của cậu. Vào 1 buổi sáng đầu tuần nọ, cô bé ấy không đến lớp, cả ngày hôm đó, Tần Vũ luôn tự nhủ trong lòng rằng chắc chắn là cậu ấy sức khỏe không tốt nên mới không đến lớp, thế nhưng niềm tin đó không kéo dài được bao lâu khi đã gần 1 tuần trôi qua nhưng cô bé ấy vẫn vắng mặt, trước cửa nhà cậu cũng không còn những tiếng gọi rối rít, thân thương như trước nữa... .
Buổi sáng chủ nhật
Tần Vũ quyết định sang tận nhà tìm cô bé ấy nhưng đập vào mắt cậu là 1 căn nhà trống, không 1 bóng người. Cậu gấp rút chạy về nhà báo chuyện này với mẹ mình nhưng bà chỉ thản nhiên cười nói
"À phải rồi, mẹ chưa nói chuyện đó với con nhỉ! Thật ra cả gia đình Mộng Nghiên đã chuyển nhà đi nơi khác từ đầu tuần rồi"
Tần Vũ nghe thấy từng lời nói của mẹ mình thì như sét đánh ngang tai, tay nắm chặt, chạy 1 mạch lên phòng...
Từ đó cậu luôn lạnh lùng và không bao giờ tin vào thứ tình cảm được gọi là bạn bè
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Quay trở về thực tại
Mộng Nghiên thấy phản ứng của Tần Vũ thì cũng nhận ra rằng cậu đã nhớ ra cô, trên môi cô nở 1 nụ cười tỏa nắng, mắt rưng rưng dang rộng 2 tay ra.
Tưởng chừng như sẽ có một cuộc tái ngộ đầy cảm xúc nhưng đáp lại sự phấn khích của Mộng Nghiên lại là thái độ thờ ơ của Tần Vũ
"Ừm! Tôi nhớ ra cậu rồi..." Cậu lạnh nhạt nói
"Vậy thì--" Mộng Nghiên còn chưa kịp nói hết câu đã thấy Tần Vũ rời đi
"Tôi phải về lớp xếp hàng rồi, gặp lại sau" Tần Vũ từ xa nói vọng lại.
Vừa định đuổi theo thì bỗng có 1 bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt lên vai Mộng Nghiên, 1 cái bóng đen với đôi mắt đỏ như máu bất ngờ ló dạng từ phía sau cô, tỏa ra luồng sát khí dày đặc khiến cô phải toát mồ hôi lạnh từ từ quay đầu lại nhìn, giọng nói có chút run sợ khi thấy được chủ nhân của bàn tay đang đặt trên vai mình "T-Tô Tuyết, c-có chuyện gì vậy"
Người con gái tên Tô Tuyết sát khí đùng đùng hét vào tai Mộng Nghiên "Còn không mau về lớp xếp hàng !!"
Sau đó Mộng Nghiên bị nữ tử tên Tô Tuyết kéo đi không 1 chút thương tiếc.
Tại phòng chung cư
Tần Vũ đang vội vàng thay quần áo và ăn bữa sáng đơn giản với bánh mì nướng và trứng Ốp-la thì từ ngoài cửa có tiếng gọi
"Vũ Tử! Nhanh 1 chút có được không !? Sắp muộn khai giảng rồi !"
"Tuấn Tử, mày nhỏ tiếng chút !!! bây giờ tao ra ngay đây!!" Tần Vũ từ trong phòng đáp vọng ra
Cánh cửa phòng mở ra, 1 thanh niên cao ráo đang ngậm 1 chiếc bánh mì ăn dở trên miệng đeo balo 1 bên vai bước ra, vẻ mặt khó chịu liên tục trách móc Chu Tuấn nhưng cậu ta vẫn cợt nhả, tiện miệng buông ra vài câu xin lỗi cho có lệ rồi khoác tay lên vai Tần Vũ, nhe hàm răng trắng muốt của mình ra cười khoái chí
"Thôi mà thôi mà !"
Trên đường đi
"Haizzz~~~ Năm nay tao với mày không được xếp vào cùng 1 lớp, thực sự có chút tiếc nuối" Chu Tuấn vừa đi vừa than thở, gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng
Tần Vũ chỉ lạnh lùng đáp lại vài câu vì cậu cũng không quá bận tâm về vấn đề này, dù sao thì họ cũng học cùng trường, chỉ cần là ngoài giờ học thì có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.
Đi bộ 1 hồi lâu, bỗng Chu Tuấn hét lên "Ahh ! nhìn kìa, đến trường rồi ! mau vào xếp hàng nhanh lên !!". Hiện ra trước mắt 2 người là 1 ngôi trường hiện đại với khoảng sân rộng lớn, 4 góc là những tán cây hoa phượng vĩ đang nở hoa đỏ rực, những cơn gió nhẹ nhàng khẽ thổi qua làm cho những cánh hoa nhỏ nhắn mỏng manh rụng xuống mái tóc đen nhánh của đám sinh viên đang phủ kín sân trường,... Chu Tuấn chạy nhanh đến hàng lớp của cậu ta, nói chuyện xã giao với mấy người bạn mới, Tần Vũ cũng nhòm ngó khắp nơi để tìm biển lớp của mình, bỗng từ đằng sau, 1 cánh tay mảnh khảnh, mềm mại vỗ mạnh vào lưng cậu "Tiểu Vũ !! lâu quá rồi không gặp, bây giờ cậu đã cao lớn vậy rồi ah~!!"
1 cô gái lạ từ đâu xuất hiện thản nhiên bắt chuyện với Tần Vũ, không những thế còn gọi cậu với cái tên thân mật khiến cậu khá bối rối, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào
"C-Cậu là ai thế !? S-sao lại biết tên tôi, còn gọi tôi thân mật như vậy..." Tần Vũ xoay người lại, vẫn còn chưa hiểu được tình hình hiện tại, bối rối hỏi cô gái trước mặt
Cô gái nghe vậy thì tỏ rõ thái độ bất mãn, chất vấn Tần Vũ rằng có phải cậu đã quên cô ta rồi hay không, rồi lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về những ngày tháng mà cô ta và cậu vui vẻ bên nhau ở trong quá khứ...
Đối mặt với tình huống này Tần Vũ thực sự có chút bối rối, không biết phải đáp lại như thế nào thì cô gái lại thở dài 1 hơi rồi nói "Tớ là Mộng Nghiên đây, cậu không nhớ sao?" Mộng Nghiên vẻ mặt giận dỗi nhìn Tần Vũ
Tần Vũ liên tục tự lẩm nhẩm trong đầu cái tên Mộng Nghiên 1 lúc lâu rồi mới bất ngờ thốt lên 1 tiếng "Ah!! Th-thực sự là cậu sao?"
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
10 năm về trước
Tần Vũ khi ấy mới 8 tuổi, cậu chơi rất thân với một cô bé hàng xóm và đồng thời cũng là bạn cùng lớp của cậu. Vào 1 buổi sáng đầu tuần nọ, cô bé ấy không đến lớp, cả ngày hôm đó, Tần Vũ luôn tự nhủ trong lòng rằng chắc chắn là cậu ấy sức khỏe không tốt nên mới không đến lớp, thế nhưng niềm tin đó không kéo dài được bao lâu khi đã gần 1 tuần trôi qua nhưng cô bé ấy vẫn vắng mặt, trước cửa nhà cậu cũng không còn những tiếng gọi rối rít, thân thương như trước nữa... .
Buổi sáng chủ nhật
Tần Vũ quyết định sang tận nhà tìm cô bé ấy nhưng đập vào mắt cậu là 1 căn nhà trống, không 1 bóng người. Cậu gấp rút chạy về nhà báo chuyện này với mẹ mình nhưng bà chỉ thản nhiên cười nói
"À phải rồi, mẹ chưa nói chuyện đó với con nhỉ! Thật ra cả gia đình Mộng Nghiên đã chuyển nhà đi nơi khác từ đầu tuần rồi"
Tần Vũ nghe thấy từng lời nói của mẹ mình thì như sét đánh ngang tai, tay nắm chặt, chạy 1 mạch lên phòng...
Từ đó cậu luôn lạnh lùng và không bao giờ tin vào thứ tình cảm được gọi là bạn bè
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Quay trở về thực tại
Mộng Nghiên thấy phản ứng của Tần Vũ thì cũng nhận ra rằng cậu đã nhớ ra cô, trên môi cô nở 1 nụ cười tỏa nắng, mắt rưng rưng dang rộng 2 tay ra.
Tưởng chừng như sẽ có một cuộc tái ngộ đầy cảm xúc nhưng đáp lại sự phấn khích của Mộng Nghiên lại là thái độ thờ ơ của Tần Vũ
"Ừm! Tôi nhớ ra cậu rồi..." Cậu lạnh nhạt nói
"Vậy thì--" Mộng Nghiên còn chưa kịp nói hết câu đã thấy Tần Vũ rời đi
"Tôi phải về lớp xếp hàng rồi, gặp lại sau" Tần Vũ từ xa nói vọng lại.
Vừa định đuổi theo thì bỗng có 1 bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt lên vai Mộng Nghiên, 1 cái bóng đen với đôi mắt đỏ như máu bất ngờ ló dạng từ phía sau cô, tỏa ra luồng sát khí dày đặc khiến cô phải toát mồ hôi lạnh từ từ quay đầu lại nhìn, giọng nói có chút run sợ khi thấy được chủ nhân của bàn tay đang đặt trên vai mình "T-Tô Tuyết, c-có chuyện gì vậy"
Người con gái tên Tô Tuyết sát khí đùng đùng hét vào tai Mộng Nghiên "Còn không mau về lớp xếp hàng !!"
Sau đó Mộng Nghiên bị nữ tử tên Tô Tuyết kéo đi không 1 chút thương tiếc.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương