Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Là Hoa Khôi
Chương 2: Hàng xóm
Sau khi buổi lễ khai giảng kết thúc, Tần Vũ đi 1 mình về chung cư trên con đường khi sáng cậu đã đi cùng Chu Tuấn
Về đến phòng chung cư của mình, cậu liếc ánh mắt đầy khó hiểu xen lẫn bất ngờ về phía Mộng Nghiên, 2 người 4 mắt nhìn nhau với vẻ mặt nghi ngờ...
Như không tin vào sự thật trước mắt, 2 người đồng thanh hỏi nhau "Đ-Đừng nói với tôi/tớ là... cậu cũng sống ở đây đấy nhé !?"
Mộng Nghiên phấn khích đến mức nhảy cẫng lên trong khi Tần Vũ thì vẫn còn đang ngơ ngác bất động
"Vậy chẳng phải từ giờ chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau sao !!? Từ nay chiếu cố nhau nhé, Tiểu Vũ !" Mộng Nghiên nói
Cô vui vẻ ngân nga mở khóa cửa bước vào phòng, bỏ lại Tần Vũ vẫn còn đang hồn phi phách lạc ở bên ngoài.
8 giờ tối
Tần Vũ vừa mới tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo đã nhận được 1 cuộc gọi đến từ mẹ cậu
"Tiểu Vũ, hôm nay con có gặp được Mộng Nghiên không ?"
"Ừm... thì cũng có gặ-, mà tại sao mẹ biết chuyện này mà không nói với con sớm hơn!!!?" Tần Vũ quấn 1 chiếc khăn trắng quanh hông, ngồi trên sofa phòng khách, nét mặt cau có trả lời điện thoại
"Tại mẹ muốn làm con bất ngờ một phen ấy mà, haha~~"
"Mà... con thấy con bé đó sao !? Có phải là rất đẹp đúng không !!? Cô Lan Phương mới cho mẹ xem ảnh rồi, mẹ rất ưng con bé đấy!" Bà Tần lộ rõ sự phấn khích, nói với tông giọng đầy ẩn ý
Như biết được những suy nghĩ hiện tại của mẹ mình, Tần Vũ vẻ mặt ngán ngẩm, không trả lời mà dứt khoát cúp máy.
Bỗng ngoài cửa có động tĩnh, Tần Vũ nhìn ra thì thấy Mộng Nghiên đang đứng sừng sững ở đó với bộ mặt đỏ ửng, cậu nhìn cô, cô cũng nhìn lại cậu, 4 mắt nhìn nhau không nói 1 lời nào, chỉ đến khi Tần Vũ hét lên 1 tiếng, Mộng Nghiên mới nhanh chóng nhận thức được tình hình hiện tại, vội che mắt chạy ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Đây là lần đầu tiên Tần Vũ bị 1 người khác giới ngoài mẹ cậu nhìn thấy cậu trong bộ dạng khỏa thân, chỉ có một chiếc khăn tắm bông trắng quấn quanh hông che đi chỗ cần che nên cậu thực sự rất xấu hổ, 2 má đỏ ửng vội chạy vào trong phòng ngủ thay đồ.
Bên ngoài cửa, Mộng Nghiên cũng chẳng khá khẩm gì hơn, mặt cô lúc này cũng đã ửng đỏ, bốc khói vì quá xấu hổ khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Ngượng ngùng là vậy nhưng cô cũng phải thầm cảm thán trong lòng [ "C-Cơ mà, thân hình cậu ta t-tuyệt thật!" ]
Bên trong Tần Vũ cũng đã mặc đồ xong, cậu nói lớn ra hiệu cho Mộng Nghiên vào trong, cả 2 đều cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, nhưng vẫn không ai giấu nổi vẻ mặt gượng gạo.
Bầu không khí bên trong căn phòng nhỏ bỗng chốc trở nên ngượng ngùng, Tần Vũ là người lên tiếng trước để xua tan đi bầu không khí này, cậu hỏi về lý do mà Mộng Nghiên sang phòng mình
Mộng Nghiên lắp bắp đáp lại "À-à thì vừa nãy tớ có ghé qua cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn với chút sinh tố lúa mạch, t-tớ nghĩ là cậu cũng chưa ăn gì n-nên mọi chuyện mới thành ra như vậy... ch-chứ thực sự không phải như cậu nghĩ đâu !!" {*Giải thích : Sinh tố lúa mạch là cách gọi lành mạnh của Bia !}
Tần Vũ cũng thừa hiểu cái tính vô tư, tự tung tự tác của Mộng Nghiên do hồi bé cũng có nhiều tình huống xấu hổ tựa tựa như vậy xảy ra giữa 2 người nên cậu cũng chỉ thở dài 1 hơi rồi cho qua nhưng cũng không quên nhắc nhở Mộng Nghiên rút kinh nghiệm vào lần sau.
Sau đó Tần Vũ phải ngồi nghe Mộng Nghiên say bí tỉ thao thao bất tuyệt về những kỷ niệm đẹp giữa bọn họ, phải đến tận đêm khuya cậu mới được buông tha
Về đến phòng chung cư của mình, cậu liếc ánh mắt đầy khó hiểu xen lẫn bất ngờ về phía Mộng Nghiên, 2 người 4 mắt nhìn nhau với vẻ mặt nghi ngờ...
Như không tin vào sự thật trước mắt, 2 người đồng thanh hỏi nhau "Đ-Đừng nói với tôi/tớ là... cậu cũng sống ở đây đấy nhé !?"
Mộng Nghiên phấn khích đến mức nhảy cẫng lên trong khi Tần Vũ thì vẫn còn đang ngơ ngác bất động
"Vậy chẳng phải từ giờ chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau sao !!? Từ nay chiếu cố nhau nhé, Tiểu Vũ !" Mộng Nghiên nói
Cô vui vẻ ngân nga mở khóa cửa bước vào phòng, bỏ lại Tần Vũ vẫn còn đang hồn phi phách lạc ở bên ngoài.
8 giờ tối
Tần Vũ vừa mới tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo đã nhận được 1 cuộc gọi đến từ mẹ cậu
"Tiểu Vũ, hôm nay con có gặp được Mộng Nghiên không ?"
"Ừm... thì cũng có gặ-, mà tại sao mẹ biết chuyện này mà không nói với con sớm hơn!!!?" Tần Vũ quấn 1 chiếc khăn trắng quanh hông, ngồi trên sofa phòng khách, nét mặt cau có trả lời điện thoại
"Tại mẹ muốn làm con bất ngờ một phen ấy mà, haha~~"
"Mà... con thấy con bé đó sao !? Có phải là rất đẹp đúng không !!? Cô Lan Phương mới cho mẹ xem ảnh rồi, mẹ rất ưng con bé đấy!" Bà Tần lộ rõ sự phấn khích, nói với tông giọng đầy ẩn ý
Như biết được những suy nghĩ hiện tại của mẹ mình, Tần Vũ vẻ mặt ngán ngẩm, không trả lời mà dứt khoát cúp máy.
Bỗng ngoài cửa có động tĩnh, Tần Vũ nhìn ra thì thấy Mộng Nghiên đang đứng sừng sững ở đó với bộ mặt đỏ ửng, cậu nhìn cô, cô cũng nhìn lại cậu, 4 mắt nhìn nhau không nói 1 lời nào, chỉ đến khi Tần Vũ hét lên 1 tiếng, Mộng Nghiên mới nhanh chóng nhận thức được tình hình hiện tại, vội che mắt chạy ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Đây là lần đầu tiên Tần Vũ bị 1 người khác giới ngoài mẹ cậu nhìn thấy cậu trong bộ dạng khỏa thân, chỉ có một chiếc khăn tắm bông trắng quấn quanh hông che đi chỗ cần che nên cậu thực sự rất xấu hổ, 2 má đỏ ửng vội chạy vào trong phòng ngủ thay đồ.
Bên ngoài cửa, Mộng Nghiên cũng chẳng khá khẩm gì hơn, mặt cô lúc này cũng đã ửng đỏ, bốc khói vì quá xấu hổ khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Ngượng ngùng là vậy nhưng cô cũng phải thầm cảm thán trong lòng [ "C-Cơ mà, thân hình cậu ta t-tuyệt thật!" ]
Bên trong Tần Vũ cũng đã mặc đồ xong, cậu nói lớn ra hiệu cho Mộng Nghiên vào trong, cả 2 đều cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, nhưng vẫn không ai giấu nổi vẻ mặt gượng gạo.
Bầu không khí bên trong căn phòng nhỏ bỗng chốc trở nên ngượng ngùng, Tần Vũ là người lên tiếng trước để xua tan đi bầu không khí này, cậu hỏi về lý do mà Mộng Nghiên sang phòng mình
Mộng Nghiên lắp bắp đáp lại "À-à thì vừa nãy tớ có ghé qua cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn với chút sinh tố lúa mạch, t-tớ nghĩ là cậu cũng chưa ăn gì n-nên mọi chuyện mới thành ra như vậy... ch-chứ thực sự không phải như cậu nghĩ đâu !!" {*Giải thích : Sinh tố lúa mạch là cách gọi lành mạnh của Bia !}
Tần Vũ cũng thừa hiểu cái tính vô tư, tự tung tự tác của Mộng Nghiên do hồi bé cũng có nhiều tình huống xấu hổ tựa tựa như vậy xảy ra giữa 2 người nên cậu cũng chỉ thở dài 1 hơi rồi cho qua nhưng cũng không quên nhắc nhở Mộng Nghiên rút kinh nghiệm vào lần sau.
Sau đó Tần Vũ phải ngồi nghe Mộng Nghiên say bí tỉ thao thao bất tuyệt về những kỷ niệm đẹp giữa bọn họ, phải đến tận đêm khuya cậu mới được buông tha
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương