Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 171
Tiếng va chạm của kim loại liên tục vang lên một cách chói tai khiến ai nghe vào cũng khó chịu vì nơi này đang diễn ra một trận chiến kịch liệt,Cố Thanh đang giao đầu trực diện với Hoa Điều và Quạ, Cố Thanh khó chịu nghĩ
"Hai đánh một không chột cũng què thật tình,..."
Quạ luôn luôn là người thích biến mất khi Cố Thanh không để ý và sẽ tấn công từ trong bóng tối khiến cậu khó chịu vô cùng, Cố Thanh né một lượng lớn phi tiêu mà Quạ đã phóng ra sau đó là bẻ lộn người xuống đất,cái eo nhỏ của cậu cong lại thành vòng rồi Cố Thanh nhanh chân đá cho Hoa Điều một phát khiến hắn ta bay xa ,Cố Thanh khụy tay nhún một phát bản thân đã đáp lên cành cây.
Quạ ở trong bóng tối cau mày nghĩ "Xương của tên này rốt cuộc làm bằng gì vậy,mềm dẻo hệt như nước, không tài nào tấn công được dù cho bọn mình có áp đảo nhưng nếu nó chỉ né tránh và không đánh trả thì bọn mình cũng không thể làm được gì".
Quạ từ trong người lấy ra một mớ cầu nhỏ di chuyển trên cành cây rồi ném thẳng về phía Cố Thanh, Cố Thanh nhìn thấy những quả cầu thì bắt đầu lộn người nghĩ "Gì vậy, không phải phi tiêu sao, từ từ ,là ,...Bom". Cậu vừa nghĩ xong những quả cầu đó lập tức phát nổ tuy không gây nhiều sát thương nhưng vẫn khiến cậu bị vài vết xước trên người và lực hất tung của nó rất lớn,cậu nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau khi lưng đập vào thân cây.
Cùng lúc đó có một người lao ra bắt lấy cả người của Cố Thanh ôm vào lòng, người đó xoay một vòng trên đất sau đó đứng vững lại hai tay bế ngang cậu mà ôm chặt trong lòng.
Cố Thanh từ từ mở mắt có chút kinh ngạc nhìn người đang bể mình môi lẩm bẩm:
"Hạ,...Kiêu"
Lúc này giọng của Hoàng Băng vang lên từ một cành cây:
"Tôi tạm thời hiểu vấn đề nguy hiểm mà mọi người nói đến rồi"
Cậu kinh ngạc nhìn lên cành cây nơi Hoàng Băng đang đứng còn có Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên đang đứng cạnh, Cố Thanh không biết phải nói gì thì Hàn Tử Diên đã lên tiếng:
"Diệt Phong đi tìm Anh Anh đi,chỗ này giao lại cho bọn tôi"
Hàn Diệt Phong không nói gì chỉ thấy lập tức biến mất, Hoàng Băng nhìn Cố Thanh trong lời lẽ có chút trách móc:
"Tiểu Thanh chúng ta là bạn đó cậu quên chúng ta là một nhóm à,lần này xem như cả nhóm hội tụ đủ rồi sau này đừng giấu bọn này nữa"
Hàn Tử Diên cười nhếch mép khoác vai Hoàng Băng nói:
"Được rồi không nói nữa có chuyện cần phải giải quyết đó"
Hàn Tử Diên vừa nói ánh mắt đang cười đột ngột lạnh lùng quay sang nhìn Quạ và Hỏa Điểu đang đứng đối diện trong sự bất ngờ, Hỏa Điểu cảnh giác nghĩ "Bọn nhóc này xuất hiện mình hoàn toàn không cảm nhận được tại sao vậy chứ,..."
Cố Thanh muốn xuống khỏi người của Hạ Kiêu để dễ dàng hành động nhưng Hạ Kiêu chỉ im lặng ôm chặt cậu trong lòng mà vòng tay không có chút gì là sẽ nới lỏng, Cố Thanh đưa mắt nhìn gương mặt của Hạ Kiêu dưới ánh hoàng hôn, gương mặt tươi cười bình thường đã không còn chỉ còn lại một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào Hoa Điều và Quạ .
Cố Thanh định lên tiếng thì Hạ Kiêu đã lạnh giọng nói:
"Là bọn họ khiến cậu bị thương"
Cố Thanh có hơi bối rối trước câu hỏi của Hạ Kiêu nhưng trong vô thức lại gật đầu thừa nhận lời nói của Hạ Kiêu là đúng, Hạ Kiêu khi thấy cái gật đầu của người thương thì nghiến răng tức giận vô cùng, Hạ Kiêu nhẹ nhàng chuyển đổi tư thế Cố Thanh liền theo phản xạ hai tay ôm lấy cổ Hạ Kiêu bản thân thì đang được Hạ Kiêu ôm chỉ với một tay một cách rất nhẹ nhàng.
Hàn Tử Diên đứng trên cây cùng Hoàng Băng thấy biểu tình đáng sợ của Hạ Kiêu liền lên tiếng:
"Tiêu thật rồi"
Hoàng Băng khó hiểu quay sang nhìn Hàn Tử Diên, Hàn Tử Diên đồ mồ hôi hột sợ sệt nói:
"Anh hai lại tức giận rồi"
Hoàng Băng nhìn Hàn Tử Diên lại nhìn Hạ Kiêu, Hàn Tử Diên lên tiếng giải thích:
"Băng Băng cậu có lẽ không biết,Hạ Kiêu,...Mạnh hơn cả Diệt Phong"
Hoàng Băng nghe xong mà đứng hình không hiểu là mình vừa nghe chuyện gì,Hàn Tử Diên gật đầu chắc chắn với lời nói của bản thân:
"Hạ Kiêu ,...Mạnh hơn Diệt Phong gấp ngàn lần,Hạ Kiêu bình thường cà lơ phất phơ nhưng một khi nổi giận sẽ cực kỳ đáng sợ, nếu so sánh về sức mạnh thì Hạ Kiêu có thể đánh ngang ngửa với cha của cậu và Ôn tiền bối "
Hoàng Băng thật sự bất ngờ trước thông tin này nhưng cũng nhanh chóng điều khiển lại cảm xúc nhưng mí mắt vẫn giật giật nói:
"Haha quả thật không nên chọc vào mấy tên hay giả ngu ngơ"
Hàn Tử Diên đồ mồ hôi nói:
"Cho nên chúng ta cứ đứng xem đi lần này hai tên đó tiêu đời rồi "
Hoàng Băng nhìn Hàn Tử Diên lên tiếng:
"Thật sự không giúp đỡ"
Hàn Tử Diên cười méo mó nói:
"Chúng ta mà xuống sẽ bị Hạ Kiêu đánh chết đó"
Hoàng Băng liền ngồi xuống cành cây nói:
"À thôi ngồi đây đi"
Hoàng Băng từ trong túi đồ của mình lấy ra một mớ hạt hướng dương đưa cho Hàn Tử Diên nói:
"Tử Diên có muốn ăn không"
Hàn Tử Diên cũng ngồi xuống cầm lấy mớ hạt hướng dương mà Hoàng Băng đưa rồi hai người cùng ngồi cắn hạt hướng dương xem trò vui.
Hạ Kiêu dưới này để một tay bế Cố Thanh, Cố Thanh thì Ôm lấy cổ Hạ Kiêu khó hiểu nói:
"Hạ Kiêu buông em xuống"
Hạ Kiêu lạnh giọng một tay đang bế Cố Thanh siết thật chặt nói:
"Tiều Thanh,anh tuyệt đối không buông tay em đâu trừ khi em tự tay giết chết anh đi"
Cố Thanh mở to mắt nhìn Hạ Kiêu trong đáy mắt của Hạ Kiêu chất chứa rất nhiều sự ưu thương mà nhìn Cố
Thanh,cậu hoàn toàn không biết phải nói gì mà nghĩ "Hạ Kiêu em không xứng đầu, không xứng với tình cảm của anh, không xứng với sự bảo vệ của anh,càng không xứng với một ánh dương như anh,em không muốn váy bẩn ánh sáng như ánh đâu, làm ơn đi Hạ Kiêu,..."
Tay cậu vô thức ôm chặt cổ của Hạ Kiêu cả người dựa vào ánh, Hạ Kiêu tay còn lại xoa xoa lưng cậu để cậu bình tĩnh lại.Hàn Tử Diên và Hoàng Băng ở trên này cắn hạt hướng dương ngóng nhìn hai người kia phần phát tình cảm mà cạn lời,Hàn Tử Diên nhìn Hạ Kiêu nghĩ "Anh hai, anh tém tém lại đi biết anh là thê nô rồi không cần phải giới thiệu đâu". Hoàng Băng nữa con mắt cắn một hạt hướng dương nghĩ "Mau mau đánh nhau đi".
Quạ nhìn một màn này thì rất ngứa mắt quát lớn:
"Đến rồi thì để lại mạng đi dù sao các ngươi cũng không ai được phép sống,ban đầu chỉ là muốn ra tay giết tên
Cố Thanh bây giờ thêm ba đứa thì giết hết đi"
Hoàng Băng bất mãn ngồi trên cây lớn tiếng:
"Ê đồ ngu,mắt mù hay sao bọn này chỉ là quần chúng ăn dưa thôi"
Hàn Tử Diên cũng nói lớn:
"Các người đánh nhau đừng liên quan đến bọn ta chứ".
"Hai đánh một không chột cũng què thật tình,..."
Quạ luôn luôn là người thích biến mất khi Cố Thanh không để ý và sẽ tấn công từ trong bóng tối khiến cậu khó chịu vô cùng, Cố Thanh né một lượng lớn phi tiêu mà Quạ đã phóng ra sau đó là bẻ lộn người xuống đất,cái eo nhỏ của cậu cong lại thành vòng rồi Cố Thanh nhanh chân đá cho Hoa Điều một phát khiến hắn ta bay xa ,Cố Thanh khụy tay nhún một phát bản thân đã đáp lên cành cây.
Quạ ở trong bóng tối cau mày nghĩ "Xương của tên này rốt cuộc làm bằng gì vậy,mềm dẻo hệt như nước, không tài nào tấn công được dù cho bọn mình có áp đảo nhưng nếu nó chỉ né tránh và không đánh trả thì bọn mình cũng không thể làm được gì".
Quạ từ trong người lấy ra một mớ cầu nhỏ di chuyển trên cành cây rồi ném thẳng về phía Cố Thanh, Cố Thanh nhìn thấy những quả cầu thì bắt đầu lộn người nghĩ "Gì vậy, không phải phi tiêu sao, từ từ ,là ,...Bom". Cậu vừa nghĩ xong những quả cầu đó lập tức phát nổ tuy không gây nhiều sát thương nhưng vẫn khiến cậu bị vài vết xước trên người và lực hất tung của nó rất lớn,cậu nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau khi lưng đập vào thân cây.
Cùng lúc đó có một người lao ra bắt lấy cả người của Cố Thanh ôm vào lòng, người đó xoay một vòng trên đất sau đó đứng vững lại hai tay bế ngang cậu mà ôm chặt trong lòng.
Cố Thanh từ từ mở mắt có chút kinh ngạc nhìn người đang bể mình môi lẩm bẩm:
"Hạ,...Kiêu"
Lúc này giọng của Hoàng Băng vang lên từ một cành cây:
"Tôi tạm thời hiểu vấn đề nguy hiểm mà mọi người nói đến rồi"
Cậu kinh ngạc nhìn lên cành cây nơi Hoàng Băng đang đứng còn có Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên đang đứng cạnh, Cố Thanh không biết phải nói gì thì Hàn Tử Diên đã lên tiếng:
"Diệt Phong đi tìm Anh Anh đi,chỗ này giao lại cho bọn tôi"
Hàn Diệt Phong không nói gì chỉ thấy lập tức biến mất, Hoàng Băng nhìn Cố Thanh trong lời lẽ có chút trách móc:
"Tiểu Thanh chúng ta là bạn đó cậu quên chúng ta là một nhóm à,lần này xem như cả nhóm hội tụ đủ rồi sau này đừng giấu bọn này nữa"
Hàn Tử Diên cười nhếch mép khoác vai Hoàng Băng nói:
"Được rồi không nói nữa có chuyện cần phải giải quyết đó"
Hàn Tử Diên vừa nói ánh mắt đang cười đột ngột lạnh lùng quay sang nhìn Quạ và Hỏa Điểu đang đứng đối diện trong sự bất ngờ, Hỏa Điểu cảnh giác nghĩ "Bọn nhóc này xuất hiện mình hoàn toàn không cảm nhận được tại sao vậy chứ,..."
Cố Thanh muốn xuống khỏi người của Hạ Kiêu để dễ dàng hành động nhưng Hạ Kiêu chỉ im lặng ôm chặt cậu trong lòng mà vòng tay không có chút gì là sẽ nới lỏng, Cố Thanh đưa mắt nhìn gương mặt của Hạ Kiêu dưới ánh hoàng hôn, gương mặt tươi cười bình thường đã không còn chỉ còn lại một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào Hoa Điều và Quạ .
Cố Thanh định lên tiếng thì Hạ Kiêu đã lạnh giọng nói:
"Là bọn họ khiến cậu bị thương"
Cố Thanh có hơi bối rối trước câu hỏi của Hạ Kiêu nhưng trong vô thức lại gật đầu thừa nhận lời nói của Hạ Kiêu là đúng, Hạ Kiêu khi thấy cái gật đầu của người thương thì nghiến răng tức giận vô cùng, Hạ Kiêu nhẹ nhàng chuyển đổi tư thế Cố Thanh liền theo phản xạ hai tay ôm lấy cổ Hạ Kiêu bản thân thì đang được Hạ Kiêu ôm chỉ với một tay một cách rất nhẹ nhàng.
Hàn Tử Diên đứng trên cây cùng Hoàng Băng thấy biểu tình đáng sợ của Hạ Kiêu liền lên tiếng:
"Tiêu thật rồi"
Hoàng Băng khó hiểu quay sang nhìn Hàn Tử Diên, Hàn Tử Diên đồ mồ hôi hột sợ sệt nói:
"Anh hai lại tức giận rồi"
Hoàng Băng nhìn Hàn Tử Diên lại nhìn Hạ Kiêu, Hàn Tử Diên lên tiếng giải thích:
"Băng Băng cậu có lẽ không biết,Hạ Kiêu,...Mạnh hơn cả Diệt Phong"
Hoàng Băng nghe xong mà đứng hình không hiểu là mình vừa nghe chuyện gì,Hàn Tử Diên gật đầu chắc chắn với lời nói của bản thân:
"Hạ Kiêu ,...Mạnh hơn Diệt Phong gấp ngàn lần,Hạ Kiêu bình thường cà lơ phất phơ nhưng một khi nổi giận sẽ cực kỳ đáng sợ, nếu so sánh về sức mạnh thì Hạ Kiêu có thể đánh ngang ngửa với cha của cậu và Ôn tiền bối "
Hoàng Băng thật sự bất ngờ trước thông tin này nhưng cũng nhanh chóng điều khiển lại cảm xúc nhưng mí mắt vẫn giật giật nói:
"Haha quả thật không nên chọc vào mấy tên hay giả ngu ngơ"
Hàn Tử Diên đồ mồ hôi nói:
"Cho nên chúng ta cứ đứng xem đi lần này hai tên đó tiêu đời rồi "
Hoàng Băng nhìn Hàn Tử Diên lên tiếng:
"Thật sự không giúp đỡ"
Hàn Tử Diên cười méo mó nói:
"Chúng ta mà xuống sẽ bị Hạ Kiêu đánh chết đó"
Hoàng Băng liền ngồi xuống cành cây nói:
"À thôi ngồi đây đi"
Hoàng Băng từ trong túi đồ của mình lấy ra một mớ hạt hướng dương đưa cho Hàn Tử Diên nói:
"Tử Diên có muốn ăn không"
Hàn Tử Diên cũng ngồi xuống cầm lấy mớ hạt hướng dương mà Hoàng Băng đưa rồi hai người cùng ngồi cắn hạt hướng dương xem trò vui.
Hạ Kiêu dưới này để một tay bế Cố Thanh, Cố Thanh thì Ôm lấy cổ Hạ Kiêu khó hiểu nói:
"Hạ Kiêu buông em xuống"
Hạ Kiêu lạnh giọng một tay đang bế Cố Thanh siết thật chặt nói:
"Tiều Thanh,anh tuyệt đối không buông tay em đâu trừ khi em tự tay giết chết anh đi"
Cố Thanh mở to mắt nhìn Hạ Kiêu trong đáy mắt của Hạ Kiêu chất chứa rất nhiều sự ưu thương mà nhìn Cố
Thanh,cậu hoàn toàn không biết phải nói gì mà nghĩ "Hạ Kiêu em không xứng đầu, không xứng với tình cảm của anh, không xứng với sự bảo vệ của anh,càng không xứng với một ánh dương như anh,em không muốn váy bẩn ánh sáng như ánh đâu, làm ơn đi Hạ Kiêu,..."
Tay cậu vô thức ôm chặt cổ của Hạ Kiêu cả người dựa vào ánh, Hạ Kiêu tay còn lại xoa xoa lưng cậu để cậu bình tĩnh lại.Hàn Tử Diên và Hoàng Băng ở trên này cắn hạt hướng dương ngóng nhìn hai người kia phần phát tình cảm mà cạn lời,Hàn Tử Diên nhìn Hạ Kiêu nghĩ "Anh hai, anh tém tém lại đi biết anh là thê nô rồi không cần phải giới thiệu đâu". Hoàng Băng nữa con mắt cắn một hạt hướng dương nghĩ "Mau mau đánh nhau đi".
Quạ nhìn một màn này thì rất ngứa mắt quát lớn:
"Đến rồi thì để lại mạng đi dù sao các ngươi cũng không ai được phép sống,ban đầu chỉ là muốn ra tay giết tên
Cố Thanh bây giờ thêm ba đứa thì giết hết đi"
Hoàng Băng bất mãn ngồi trên cây lớn tiếng:
"Ê đồ ngu,mắt mù hay sao bọn này chỉ là quần chúng ăn dưa thôi"
Hàn Tử Diên cũng nói lớn:
"Các người đánh nhau đừng liên quan đến bọn ta chứ".
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương