Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 222
q: Trong lúc mà cả đoàn tàu đều loạn xạ hết cả lên thì trên chuyến truyền tại cảng biển Ôn Châu cũng đã xuất phát rất lâu, Hà Nhiếp và Hàn Lãng đưa Hạ Kiêu, Hoàng Tuyết và Hàn Tử Diên lên chuyến tàu ở đây được những sát thủ Cấp S của Trung Gian canh giữ nhưng đối với năm người của Hạ Kiêu chỉ là tôm tép, năm người dễ dàng bắt trói toàn bộ thủy thủ đoàn trên tàu và dành lấy quyền kiểm soát và điều khiển con thuyền.
Hà Nhiếp cùng Hoàng Tuyết đứng bên ngoài boong tàu cảm thấy cảm thấy có gì đó rất không đúng, Hoàng Tuyết nghĩ " Không lẽ đơn giản như vậy sao,đáng lý Tống An Ca và Tần Hoài Việt không phải dạng người cẩu thả như
vay".
Hoàng Tuyết nghĩ tới đó thì hai mắt trợn trừng nghĩ "Không, không lẽ,...". Hoàng Tuyết nghĩ tới đó thì hoảng hốt chạy lên phía sau của con thuyền,cô dùng tốc độ nhanh nhất để đi ra sau thuyền khi thấy cô chạy như vậy thì
Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu cũng vội vã chạy theo.
Hạ Kiêu lên tiếng hỏi:
" Hoàng Tuyết làm sao vậy!"
Hoàng Tuyết không đáp cô tăng hết tốc độ mà chạy ra sau tàu khi tới nơi cả ba người đều bất ngờ khi có một người đàn ông với màu tóc đen cùng với đôi mắt màu trắng dã,người đàn ông đó cất chất giọng lạnh lùng nhìn
Hoàng Tuyết mà nói:
"Xem ra ngươi vẫn còn nhớ rất kỹ những gì có liên quan đến ta nhỉ UE,..."
Hàn Tử Diên đồ mồ hôi với không khí lạnh xung quanh mà Tần Hoài Việt tỏa ra lên tiếng:
"Hắn ta rốt cuộc là ai vậy"
Hoàng Tuyết đồ mồ hôi lạnh giọng nói có chút run rấy:
"Hắn là thủ lĩnh một tay lập lên Trung Gian vào 30 năm trước khi chỉ mới 10 tuổi, Tần Hoài Việt "
Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu đứng hình với những gì mình vừa nghe được mà đồng thanh:
"ĐÙA BỌN NÀY À!!!!!"
Tần Hoài Việt nở ra nụ cười nguy hiểm tay châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng hai tay đút vào túi quần nhìn
Hoàng Tuyết mà lạnh giọng :
"UE,.ngươi ra ngoài đã đủ rồi nên quay về đi"
Hoàng Tuyết nghiến răng tức giận nói:
"Tại sao ta phải theo ngươi về cái nơi ma quỷ đó hả!!!Các ngươi có biết những chuyện mà các ngươi làm đã không còn nhân tính nữa rồi không!!!!! "
Tần Hoài Việt bình tĩnh nói:
"Tuyết Nhi ngươi nên biết ta không có kiên nhẫn đâu, lần này ta đích thân đến là có hai điều muốn làm,..."
"Một là đưa ngươi đi,hai là giết tất cả những người muốn nhúng tay vào chuyện của ta"
Hoàng Tuyết giận dữ gầm lớn:
"NGƯƠI NGHĨ NGƯƠI LÀ AI HẢ!!!TA VĨNH VIỄN CŨNG KHÔNG ĐI CÙNG MỘT TÊN MẤT NHÂN TÍNH NHƯ NGƯƠI!!!!!!
Hạ Kiêu liền nói:
"Nói nhiều làm gì đánh hắn ta đi"
Hoàng Tuyết liền vội vàng ngăn lại:
"Hạ Kiêu đừng manh động, cậu không phải đối thủ của Tần Hoài Việt "
Hạ Kiêu liền nói lớn :
"Vậy thì liều mạng với hắn tôi sợ gì chứ!!!"
Hoàng Tuyết liền cãi lại:
"Tôi đã nói là tuyệt đối không được, Tần Hoài Việt sớm đã không thể đánh bại được rồi!!!!Đừng phí sức nữa!!!"
Cả Hạ Kiêu và Hàn Tử Diên đều bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Hoàng Tuyết, điều đó khiến cả hai người đều phải bối rối.Tần Hoài Việt nhìn Hoàng Tuyết mà thở dài lên tiếng:
"Tuyết Nhi ngươi quá tốt bụng, mãi mãi cũng không bảo vệ được ai đâu"
Hoàng Tuyết im lặng nhìn Tần Hoài Việt lúc này trên bầu trời trực thăng bên phía của Hoài Nam Vĩnh Xuyên đã đến nơi còn có Tống Diễn Ca cũng đã đưa trực thăng tư nhân đến nơi, Tần Hoài Việt nhìn trực thăng có chút khó chịu lên tiếng:
"Nghe đây Tuyết Nhi tôi cho em cơ hội cuối cùng nếu không đừng trách tôi"
Nói xong thì hắn biến mất ngay trước mắt của bọn họ khiến cho Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu đều sững sờ với tốc độ của Tần Hoài Việt, Hoàng Tuyết nắm chặt quyền tay hai mắt đỏ ngầu tức giận nhìn nơi mà Tần Hoài Việt đã biến mất.
Hoài Nam Vĩnh Xuyên và Tống Diễn Ca cho trực thăng đáp trên thuyền, Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhanh chóng rời khỏi trực thăng rồi lên tiếng:
"Đây là toàn bộ vũ khí được đem ra giao dịch"
Hàn Lãng lên tiếng:
"Ừm,đây là toàn bộ"
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhìn một lúc sau đó lên tiếng:
"Đến chỗ của Cố Thanh và Hoàng Băng thôi,hai cô cậu bé vừa nói cho chúng tôi biết họ đã lấy được hơn một nữa
Thủy Ngân Đỏ rồi "
Hạ Kiêu liền nhanh chóng lên tiếng:
"Tiểu Thanh vẫn ổn đó chứ,em ấy không bị thương chứ"
Hàn Tử Diên cũng vội vàng lên tiếng:
"Băng Băng, Băng Băng không bị thương đúng không "
Hoài Nam Vĩnh Xuyên gật đầu không cảm xúc đáp:
"Họ vẫn ổn"
Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu lúc này mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm,sau đó là Hoàng Tuyết im lặng vào buồng lái bẻ hướng con tàu đến chỗ của Cố Thanh và Hoàng Băng. Hàn Tử Diên nhìn Tống Diễn Ca từ nãy đến giờ vẫn cứ im lặng mà nhìn về phía biển, Hàn Tử Diên không mấy để tâm lắm chỉ nhìn Hoài Nam Vĩnh Xuyên hỏi:
"Vậy khi chuyến tàu đến khu vui chơi Nailen và con thuyền chở vũ khí này đến cảng Thượng Hải thì sẽ ra sao"
Hoài Nam Vĩnh Xuyên từ từ ngồi xuống hướng đôi mắt màu xanh biển nhìn về phía biển mênh mông xa xôi mà nói:
"Người của quân đội đã chờ ở đó và khu vui chơi Nailen cũng đã bị phong tỏa"
Hàn Tử Diên gật đầu yên tâm sau đó là cùng Hạ Kiêu đi canh chừng đám người bị trói kia, Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhìn ra biển mà nhẹ cười nụ cười chua xót mà nghĩ "Đúng rồi nhỉ, mắt của Âm Âm cũng là màu xanh biển, Âm Âm em có nhớ anh hai không,anh hai nhớ em rồi".
Tống Diễn Ca đứng trên boong tàu ánh mắt lơ đãng và mệt mỏi nhìn ở trên biển khơi mà nghĩ " Yên Yên rất thích biển, tóc của em cũng màu xanh biển".
Không lâu sau đó thuyền của bọn họ được Hoàng lái đến gần chỗ đường ray nơi đoàn tàu đang ở đó, Hoàng Băng và Cố Thanh đang ngồi nhìn chằm chằm Húc Minh Yên và Hoài Nam Tư Âm thì Hoàng Băng nhìn thấy phía xa là tàu của chở vũ khí của Tống An Ca.
Hoàng Băng có chút khẩn trương nói:
"Mọi người,..."
Ba người cũng biết ý mà rút vũ khí của bản thân ra đứng trên đường ray cao mà đề phòng, lúc này tiếng của Hạ Kiêu vang lên khắp cả một vùng biển :
"Tiểu Thanh!!!!!"
Lúc này bọn họ mới dần nhìn rõ là chuyến thuyền chở vũ khí đã được nhóm của Hạ Kiêu xử lý, Hoàng Băng vui vẻ chạy đến bên rìa của đường ray mà hô lớn:
"Các cậu bọn tớ ở đây!!!"
Cả Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu đều yên tâm khi nhìn thấy Hoàng Băng và Cố Thanh vẫn ổn nhưng điều khiến tất cả bọn họ bất ngờ nhất chính là hai người Hoài Nam Tư Âm và Húc Minh Yên đang đứng bên cạnh Hoàng Băng.
Hạ Kiêu liên tục dụi dụi mắt để chắc chắn bản thân không nhìn nhẩm, Hạ Kiêu run rẩy lên tiếng:
"Này Tử Diên tôi gặp ma rồi"
Hàn Tử Diên cũng run rẩy lên tiếng:
"Tôi cũng gặp rồi"
Hoàng Tuyết ở trong khoang lái tàu cũng nhìn thấy mà sợ tái mét mặt mũi mà hét lớn một tiếng :
"AAAAAAAAA CÓ MAAAAAAAAA"
Hoàng Tuyết hét xong thì lăn đùng ra xỉu, Hạ Kiêu và Hàn Tử Diên lúc này cũng sợ đến không biết phải làm gì còn
Hà Nhiếp và Hàn Lãng chỉ là kinh ngạc mà chân bị chôn một chỗ.
Hoài Nam Vĩnh Xuyên và Tống Diễn Ca thấy ồn ào liền đi lên phía bọn họ, Tống Diễn Ca lên tiếng một cách lạnh nhạt:
"Các người không thể im lặng dù chỉ một chút thôi sao"
Hạ Kiêu tái xanh mặt quay lại nhìn hai người Tống Diễn Ca và Hoài Nam Vĩnh Xuyên sau đó run run đồng loạt chỉ tay về phía của Hoàng Băng và Cố Thanh đang đứng.
Tống Diễn Ca và Hoài Nam Vĩnh Xuyên hai mắt kinh ngạc cả người căng cứng nhìn Húc Minh Yên và Hoài Nam
Tư Âm đang đứng trên kia.Húc Minh Yên không biết phải phản ứng thế nào chỉ cười thật tươi đưa tay vẫy vẫy về phía Tống Diễn Ca:
"Chào Diễn Ca lâu rồi không gặp"
Hoài Nam Tư Ẩm chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng:
"Anh hai"
Tống Diễn Ca và Hoài Nam Tư Ẩm chết lặng tại chỗ nhìn hai người, Tống Diễn Ca run giọng gọi:
"Yên,Yên Yên "
Húc Minh Yên ngạc nhiên nhìn Tống Diễn Ca vì đây là lần đầu tiên gã gọi tên hắn một cách thân thiết như vậy, Húc Minh Yên cười cười vẫn là bộ dạng không biết xấu hổ đó nói:
" Diễn Ca nhớ em rồi sao, người ta cũng nhớ anh lắm"
Hoàng Băng ở đằng sau hai người họ không nói lời nào mà lặng lẽ đưa tay đẩy cả Húc Minh Yên và Hoài Nam Tư
Âm xuống khỏi đường ray, Hoài Nam Vĩnh Xuyên hoảng hốt khi thấy Hoài Nam Tư Âm ngã xuống thì hét lớn mà chạy về phía cậu:
"Âm Âm!!!"
Tống Diễn Ca cũng hoảng hồn chạy tới mà mà bắt lấy Húc Minh Yên, Hoàng Băng ở trên này đập tay với Cố Thanh xem như kế hoạch thành công mỹ mãn,cả hai cũng cùng một lúc nhảy khỏi đường ray, Hoàng Băng cười tươi:
"Tử Diên "
Hàn Tử Diên chạy tới đưa tay đỡ lấy Hoàng Băng rồi lo lắng nói:
"Đồ ngốc,cậu tại sao lại nhảy từ trên đó xuống như vậy lỡ có chuyện thì phải làm sao"
Hoàng Băng cười vui vẻ đáp:
" Không phải cậu sẽ đỡ mình sao"
Hàn Tử Diên im lặng từ từ buông Hoàng Băng xuống rồi nói:
"Cậu thật là,..."
Cố Thanh cũng an toàn được Hạ Kiêu đỡ lấy,Hạ Kiêu vừa lo lắng vừa hoảng hốt nói:
"Tiểu Thanh có bị thương ở đâu không "
Cố Thanh lắc lắc đầu Hạ Kiêu vẫn không yên tâm mà kiểm tra xung quanh cả người cậu khi không thấy có vết trầy xước nào mới yen tâm,sau đó mới nhìn Húc Minh Yên và Hoài Nam Tư Âm rồi hỏi Cố Thanh:
"Tiều Thanh chuyện này rốt cuộc là thế nào"
Cố Thanh lắc lắc đầu tỏ ý không biết, Hoài Nam Vĩnh Xuyên lúc này đã ôm chặt Hoài Nam Tư Ẩm ở trong lòng chặt đến nỗi khiến cậu phải khó thở,hai mắt hắn đỏ hoe giọng nói run rẫy:
"Âm Âm,em còn sống, em vẫn còn sống anh không nằm mơ chứ, Âm Âm em vẫn còn sống "
Hoài Nam Tư Âm nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của Hoài Nam Vĩnh Xuyên mà nói:
"Anh hai em vẫn ổn,anh đừng lo,..."
Hoài Nam Vĩnh Xuyên cúi cùng không chịu được mà khóc nấc lên:
"Xin lỗi em Âm Âm, Xin lỗi em,đừng bỏ lại anh một mình nữa anh xin em đấy,hức, anh không chịu nổi hức,..."
Hà Nhiếp cùng Hoàng Tuyết đứng bên ngoài boong tàu cảm thấy cảm thấy có gì đó rất không đúng, Hoàng Tuyết nghĩ " Không lẽ đơn giản như vậy sao,đáng lý Tống An Ca và Tần Hoài Việt không phải dạng người cẩu thả như
vay".
Hoàng Tuyết nghĩ tới đó thì hai mắt trợn trừng nghĩ "Không, không lẽ,...". Hoàng Tuyết nghĩ tới đó thì hoảng hốt chạy lên phía sau của con thuyền,cô dùng tốc độ nhanh nhất để đi ra sau thuyền khi thấy cô chạy như vậy thì
Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu cũng vội vã chạy theo.
Hạ Kiêu lên tiếng hỏi:
" Hoàng Tuyết làm sao vậy!"
Hoàng Tuyết không đáp cô tăng hết tốc độ mà chạy ra sau tàu khi tới nơi cả ba người đều bất ngờ khi có một người đàn ông với màu tóc đen cùng với đôi mắt màu trắng dã,người đàn ông đó cất chất giọng lạnh lùng nhìn
Hoàng Tuyết mà nói:
"Xem ra ngươi vẫn còn nhớ rất kỹ những gì có liên quan đến ta nhỉ UE,..."
Hàn Tử Diên đồ mồ hôi với không khí lạnh xung quanh mà Tần Hoài Việt tỏa ra lên tiếng:
"Hắn ta rốt cuộc là ai vậy"
Hoàng Tuyết đồ mồ hôi lạnh giọng nói có chút run rấy:
"Hắn là thủ lĩnh một tay lập lên Trung Gian vào 30 năm trước khi chỉ mới 10 tuổi, Tần Hoài Việt "
Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu đứng hình với những gì mình vừa nghe được mà đồng thanh:
"ĐÙA BỌN NÀY À!!!!!"
Tần Hoài Việt nở ra nụ cười nguy hiểm tay châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng hai tay đút vào túi quần nhìn
Hoàng Tuyết mà lạnh giọng :
"UE,.ngươi ra ngoài đã đủ rồi nên quay về đi"
Hoàng Tuyết nghiến răng tức giận nói:
"Tại sao ta phải theo ngươi về cái nơi ma quỷ đó hả!!!Các ngươi có biết những chuyện mà các ngươi làm đã không còn nhân tính nữa rồi không!!!!! "
Tần Hoài Việt bình tĩnh nói:
"Tuyết Nhi ngươi nên biết ta không có kiên nhẫn đâu, lần này ta đích thân đến là có hai điều muốn làm,..."
"Một là đưa ngươi đi,hai là giết tất cả những người muốn nhúng tay vào chuyện của ta"
Hoàng Tuyết giận dữ gầm lớn:
"NGƯƠI NGHĨ NGƯƠI LÀ AI HẢ!!!TA VĨNH VIỄN CŨNG KHÔNG ĐI CÙNG MỘT TÊN MẤT NHÂN TÍNH NHƯ NGƯƠI!!!!!!
Hạ Kiêu liền nói:
"Nói nhiều làm gì đánh hắn ta đi"
Hoàng Tuyết liền vội vàng ngăn lại:
"Hạ Kiêu đừng manh động, cậu không phải đối thủ của Tần Hoài Việt "
Hạ Kiêu liền nói lớn :
"Vậy thì liều mạng với hắn tôi sợ gì chứ!!!"
Hoàng Tuyết liền cãi lại:
"Tôi đã nói là tuyệt đối không được, Tần Hoài Việt sớm đã không thể đánh bại được rồi!!!!Đừng phí sức nữa!!!"
Cả Hạ Kiêu và Hàn Tử Diên đều bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Hoàng Tuyết, điều đó khiến cả hai người đều phải bối rối.Tần Hoài Việt nhìn Hoàng Tuyết mà thở dài lên tiếng:
"Tuyết Nhi ngươi quá tốt bụng, mãi mãi cũng không bảo vệ được ai đâu"
Hoàng Tuyết im lặng nhìn Tần Hoài Việt lúc này trên bầu trời trực thăng bên phía của Hoài Nam Vĩnh Xuyên đã đến nơi còn có Tống Diễn Ca cũng đã đưa trực thăng tư nhân đến nơi, Tần Hoài Việt nhìn trực thăng có chút khó chịu lên tiếng:
"Nghe đây Tuyết Nhi tôi cho em cơ hội cuối cùng nếu không đừng trách tôi"
Nói xong thì hắn biến mất ngay trước mắt của bọn họ khiến cho Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu đều sững sờ với tốc độ của Tần Hoài Việt, Hoàng Tuyết nắm chặt quyền tay hai mắt đỏ ngầu tức giận nhìn nơi mà Tần Hoài Việt đã biến mất.
Hoài Nam Vĩnh Xuyên và Tống Diễn Ca cho trực thăng đáp trên thuyền, Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhanh chóng rời khỏi trực thăng rồi lên tiếng:
"Đây là toàn bộ vũ khí được đem ra giao dịch"
Hàn Lãng lên tiếng:
"Ừm,đây là toàn bộ"
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhìn một lúc sau đó lên tiếng:
"Đến chỗ của Cố Thanh và Hoàng Băng thôi,hai cô cậu bé vừa nói cho chúng tôi biết họ đã lấy được hơn một nữa
Thủy Ngân Đỏ rồi "
Hạ Kiêu liền nhanh chóng lên tiếng:
"Tiểu Thanh vẫn ổn đó chứ,em ấy không bị thương chứ"
Hàn Tử Diên cũng vội vàng lên tiếng:
"Băng Băng, Băng Băng không bị thương đúng không "
Hoài Nam Vĩnh Xuyên gật đầu không cảm xúc đáp:
"Họ vẫn ổn"
Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu lúc này mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm,sau đó là Hoàng Tuyết im lặng vào buồng lái bẻ hướng con tàu đến chỗ của Cố Thanh và Hoàng Băng. Hàn Tử Diên nhìn Tống Diễn Ca từ nãy đến giờ vẫn cứ im lặng mà nhìn về phía biển, Hàn Tử Diên không mấy để tâm lắm chỉ nhìn Hoài Nam Vĩnh Xuyên hỏi:
"Vậy khi chuyến tàu đến khu vui chơi Nailen và con thuyền chở vũ khí này đến cảng Thượng Hải thì sẽ ra sao"
Hoài Nam Vĩnh Xuyên từ từ ngồi xuống hướng đôi mắt màu xanh biển nhìn về phía biển mênh mông xa xôi mà nói:
"Người của quân đội đã chờ ở đó và khu vui chơi Nailen cũng đã bị phong tỏa"
Hàn Tử Diên gật đầu yên tâm sau đó là cùng Hạ Kiêu đi canh chừng đám người bị trói kia, Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhìn ra biển mà nhẹ cười nụ cười chua xót mà nghĩ "Đúng rồi nhỉ, mắt của Âm Âm cũng là màu xanh biển, Âm Âm em có nhớ anh hai không,anh hai nhớ em rồi".
Tống Diễn Ca đứng trên boong tàu ánh mắt lơ đãng và mệt mỏi nhìn ở trên biển khơi mà nghĩ " Yên Yên rất thích biển, tóc của em cũng màu xanh biển".
Không lâu sau đó thuyền của bọn họ được Hoàng lái đến gần chỗ đường ray nơi đoàn tàu đang ở đó, Hoàng Băng và Cố Thanh đang ngồi nhìn chằm chằm Húc Minh Yên và Hoài Nam Tư Âm thì Hoàng Băng nhìn thấy phía xa là tàu của chở vũ khí của Tống An Ca.
Hoàng Băng có chút khẩn trương nói:
"Mọi người,..."
Ba người cũng biết ý mà rút vũ khí của bản thân ra đứng trên đường ray cao mà đề phòng, lúc này tiếng của Hạ Kiêu vang lên khắp cả một vùng biển :
"Tiểu Thanh!!!!!"
Lúc này bọn họ mới dần nhìn rõ là chuyến thuyền chở vũ khí đã được nhóm của Hạ Kiêu xử lý, Hoàng Băng vui vẻ chạy đến bên rìa của đường ray mà hô lớn:
"Các cậu bọn tớ ở đây!!!"
Cả Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu đều yên tâm khi nhìn thấy Hoàng Băng và Cố Thanh vẫn ổn nhưng điều khiến tất cả bọn họ bất ngờ nhất chính là hai người Hoài Nam Tư Âm và Húc Minh Yên đang đứng bên cạnh Hoàng Băng.
Hạ Kiêu liên tục dụi dụi mắt để chắc chắn bản thân không nhìn nhẩm, Hạ Kiêu run rẩy lên tiếng:
"Này Tử Diên tôi gặp ma rồi"
Hàn Tử Diên cũng run rẩy lên tiếng:
"Tôi cũng gặp rồi"
Hoàng Tuyết ở trong khoang lái tàu cũng nhìn thấy mà sợ tái mét mặt mũi mà hét lớn một tiếng :
"AAAAAAAAA CÓ MAAAAAAAAA"
Hoàng Tuyết hét xong thì lăn đùng ra xỉu, Hạ Kiêu và Hàn Tử Diên lúc này cũng sợ đến không biết phải làm gì còn
Hà Nhiếp và Hàn Lãng chỉ là kinh ngạc mà chân bị chôn một chỗ.
Hoài Nam Vĩnh Xuyên và Tống Diễn Ca thấy ồn ào liền đi lên phía bọn họ, Tống Diễn Ca lên tiếng một cách lạnh nhạt:
"Các người không thể im lặng dù chỉ một chút thôi sao"
Hạ Kiêu tái xanh mặt quay lại nhìn hai người Tống Diễn Ca và Hoài Nam Vĩnh Xuyên sau đó run run đồng loạt chỉ tay về phía của Hoàng Băng và Cố Thanh đang đứng.
Tống Diễn Ca và Hoài Nam Vĩnh Xuyên hai mắt kinh ngạc cả người căng cứng nhìn Húc Minh Yên và Hoài Nam
Tư Âm đang đứng trên kia.Húc Minh Yên không biết phải phản ứng thế nào chỉ cười thật tươi đưa tay vẫy vẫy về phía Tống Diễn Ca:
"Chào Diễn Ca lâu rồi không gặp"
Hoài Nam Tư Ẩm chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng:
"Anh hai"
Tống Diễn Ca và Hoài Nam Tư Ẩm chết lặng tại chỗ nhìn hai người, Tống Diễn Ca run giọng gọi:
"Yên,Yên Yên "
Húc Minh Yên ngạc nhiên nhìn Tống Diễn Ca vì đây là lần đầu tiên gã gọi tên hắn một cách thân thiết như vậy, Húc Minh Yên cười cười vẫn là bộ dạng không biết xấu hổ đó nói:
" Diễn Ca nhớ em rồi sao, người ta cũng nhớ anh lắm"
Hoàng Băng ở đằng sau hai người họ không nói lời nào mà lặng lẽ đưa tay đẩy cả Húc Minh Yên và Hoài Nam Tư
Âm xuống khỏi đường ray, Hoài Nam Vĩnh Xuyên hoảng hốt khi thấy Hoài Nam Tư Âm ngã xuống thì hét lớn mà chạy về phía cậu:
"Âm Âm!!!"
Tống Diễn Ca cũng hoảng hồn chạy tới mà mà bắt lấy Húc Minh Yên, Hoàng Băng ở trên này đập tay với Cố Thanh xem như kế hoạch thành công mỹ mãn,cả hai cũng cùng một lúc nhảy khỏi đường ray, Hoàng Băng cười tươi:
"Tử Diên "
Hàn Tử Diên chạy tới đưa tay đỡ lấy Hoàng Băng rồi lo lắng nói:
"Đồ ngốc,cậu tại sao lại nhảy từ trên đó xuống như vậy lỡ có chuyện thì phải làm sao"
Hoàng Băng cười vui vẻ đáp:
" Không phải cậu sẽ đỡ mình sao"
Hàn Tử Diên im lặng từ từ buông Hoàng Băng xuống rồi nói:
"Cậu thật là,..."
Cố Thanh cũng an toàn được Hạ Kiêu đỡ lấy,Hạ Kiêu vừa lo lắng vừa hoảng hốt nói:
"Tiểu Thanh có bị thương ở đâu không "
Cố Thanh lắc lắc đầu Hạ Kiêu vẫn không yên tâm mà kiểm tra xung quanh cả người cậu khi không thấy có vết trầy xước nào mới yen tâm,sau đó mới nhìn Húc Minh Yên và Hoài Nam Tư Âm rồi hỏi Cố Thanh:
"Tiều Thanh chuyện này rốt cuộc là thế nào"
Cố Thanh lắc lắc đầu tỏ ý không biết, Hoài Nam Vĩnh Xuyên lúc này đã ôm chặt Hoài Nam Tư Ẩm ở trong lòng chặt đến nỗi khiến cậu phải khó thở,hai mắt hắn đỏ hoe giọng nói run rẫy:
"Âm Âm,em còn sống, em vẫn còn sống anh không nằm mơ chứ, Âm Âm em vẫn còn sống "
Hoài Nam Tư Âm nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của Hoài Nam Vĩnh Xuyên mà nói:
"Anh hai em vẫn ổn,anh đừng lo,..."
Hoài Nam Vĩnh Xuyên cúi cùng không chịu được mà khóc nấc lên:
"Xin lỗi em Âm Âm, Xin lỗi em,đừng bỏ lại anh một mình nữa anh xin em đấy,hức, anh không chịu nổi hức,..."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương