Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 77
Vụ nổ chấn động đến cả cảnh sát thành phố xe cứu hỏa và xe cứu thương cũng nhanh chóng có mặt,hàng loạt người nhanh chóng giúp đỡ dập lửa lúc này trước khu thi công đều loạn hết cả lên rất nhiều xe cứu hỏa và xe ô tô xuất hiện, có một người đàn ông cao lớn bước ra từ một chiếc ô tô sang trọng cùng một người phụ nữ xinh đẹp.
Người đàn ông cao lớn dường như đã vào tuổi trung niên, nhưng vẫn còn trẻ trung có đôi mắt màu xanh biển đậm cùng mái tóc màu đen,có đến tám chín phần giống Hàn Diệt Phong, người phụ nữ đi bên cạnh nhìn rất xinh đẹp có mái tóc màu xanh biển đậm cùng đôi mắt màu nâu nhạt, nhìn qua là một người điềm tĩnh dịu dàng nhưng trên gương mặt lúc này hiện rõ nỗi khiếp sợ và lo lắng.
Hàn Lãng tuy gương mặt lạnh nhạt nhưng trong mắt hiện rõ nổi lo sợ,Hàn Lãng đưa đôi mắt màu xanh biển đậm liếc nhìn thì thấy Hoàng Thiên và Ôn Tuyền đang đứng ở gần lối ra vào của khu thi công,Hàn Lãng lập tức muốn đi lên nhưng người phụ nữ có mái tóc màu xanh biển đậm và đôi mắt màu nâu nhạt đã nhanh hơn vội vàng chạy tới chỗ hai người họ,Hà Nhiếp giọng nói như suối chảy lại nhẹ nhàng nhưng lại nghe ra rất gấp gáp:
“Hoàng Tổng,…”
Hoàng Thiên đang ôm Ôn Tuyền trong lòng xoay người nhìn Hàn Lãng và Hà Nhiếp liền cất tiếng:
“Hàn Tổng,Hàn Phu Nhân đã lâu không gặp không ngờ gặp lại trong tình huống này”
Hàn Lãng nhìn người bạn chơi thân đã lâu của mình, gương mặt hiện rõ sự lo lắng trong đáy mắt có thể nhìn ra được vẻ thống khổ ôm chặt lấy Ôn Tuyền vẫn đang không ngừng run rẩy,Hàn Lãng thần tình nghiêm trọng nói:
“Đã tìm thấy bọn nhỏ chưa”
Hoàng Thiên im lặng ôm chặt lấy Ôn Tuyền lắc lắc đầu thay cho câu trả lời,Hà Nhiếp thấy vậy cả người liền loạng choạng không vững,Hàn Lãng lập tức đưa tay đỡ lấy vợ mình lên tiếng ôm Hà Nhiếp vào lòng an ủi:
“Nhiếp Nhi bình tĩnh,sẽ không sao Diệt Phong và Tiểu Hạ sẽ không sao “
Hoàng Thiên giọng nói có chút run rẩy kèm theo đó là sự sợ hãi lên tiếng:
“Lửa đã được dập tắt bên trong có rất nhiều xác chết bị thiêu cháy nhưng cảnh sát nói không tìm thấy thi thể nào 16-17 tuổi hết”
Hà Nhiếp nghe Hoàng Thiên nói cả người như rụng rời sau đó là phía trước đột ngột tối sầm lại,Hàn Lãng hoảng hốt đưa tay ôm lấy vợ mình hoảng hốt gọi:
“Nhiếp Nhi, Nhiếp Nhi”
Ôn Tuyền bên này không thể tiếp thu được những chuyện đó cũng đã lập tức ngất đi, Hoàng Thiên kinh hoảng tột cùng,Hàn Lãng và Hoàng Thiên lập tức đưa hai người vào cùng một xe để nghỉ ngơi,Hàn Lãng lẫn Hoàng Thiên mang tâm trạng lo lắng thay nhau căn dặn thư ký Vy đủ thứ,sau đó để hai người kia ở lại trên xe.
Hoàng Thiên nhìn đống đổ nát và cháy xém đó liền nhớ tới lời mà người lái trực thăng đã nói,lập tức lên tiếng:
“Dòng sông,…”
Hàn Lãng nghi hoặc:
“Hả,…”
Hoàng Thiên nói:
“Người đã đưa Băng Nhi và Tử Diên đến bệnh viện đã nói Anh Anh muốn tìm nơi đáp đất an toàn ngay sau toà nhà có một dòng sông “
Hàn Lãng liền gay gắt nói:
“Sao bây giờ mới chịu nói “
Hai người vội vội vàng vàng chạy vòng ra sau toà nhà, ở sau toà nhà là một con sông lớn với bãi cỏ và một khu rừng lớn bao quanh khúc sông khi họ ra tới thì đã thấy cảnh sát đã kéo tới chỗ này, Hoàng Thiên và Hàn Lãng thấy có ba cô gái cả người ướt sũng mặt mũi tái nhợt sợ hãi vô cùng,đang được nữ cảnh sát trấn an.
Hoàng Thiên và Hàn Lãng lập tức chạy tới cảnh sát thấy hai người họ thì né sang một bên,cảnh sát Trưởng đang an ủi hai cô gái kia khi thấy hai người liền nghiêm túc chào hỏi:
“Hàn Tổng, Hoàng Tổng sao hai người lại ở đây”
Hoàng Thiên gấp gáp giọng nói lạnh lẽo đến tột cùng khiến ai ở đó cũng sợ hãi:
“Có thấy bốn đứa nhỏ khoảng 16-17 tuổi không”
Cảnh sát Trưởng đổ mồ hôi, lạnh mặt nghĩ “Hai tên này trùm xã hội đen nguy hiểm này sao lại xuất hiện cùng một lúc ở đây”,nghiêm nghị nói:
“Chỉ có ba cô gái này thôi xảy ra chuyện gì sao ạ”
Một trong số các cô gái đó nghe câu hỏi của Hoàng Thiên liền tức giận lớn tiếng mắng:
“Bốn đứa trẻ mà hai người tìm đã chết rồi các người hỏi bọn nó làm gì”
Một cô gái khác liền tiếp lời:
“Đám trẻ khùng điên đó buột sợi dây vào người chúng tôi rồi ném chúng tôi từ trên tần thượng toà nhà xuống sau đó thả dây chúng tôi tưởng là bản thân đã chết rồi không đó,các người là cha mẹ mà không biết dạy dỗ con cái hay sao”
Hàn Lãng và Hoàng Thiên nghe vậy sát khí liền toả ra khiến ba người họ và cảnh sát xung quanh sợ hãi, Hoàng Thiên gằn giọng nói:
“Các người không phải bị bắt cóc sao,bọn trẻ không cứu các người thì các người có thể ở đây lớn lối hay sao!!!”
Hàn Lãng cũng hạ giọng sát khí toả ra khiến cô gái vừa lớn giọng kia ngã phịch xuống đất:
“Nếu không ném các ngươi từ trên đó xuống thì các ngươi sẽ nằm trong đống xác chết kia chứ không phải có thể đứng đây trách móc bọn trẻ đâu!!!”
Người đàn ông cao lớn dường như đã vào tuổi trung niên, nhưng vẫn còn trẻ trung có đôi mắt màu xanh biển đậm cùng mái tóc màu đen,có đến tám chín phần giống Hàn Diệt Phong, người phụ nữ đi bên cạnh nhìn rất xinh đẹp có mái tóc màu xanh biển đậm cùng đôi mắt màu nâu nhạt, nhìn qua là một người điềm tĩnh dịu dàng nhưng trên gương mặt lúc này hiện rõ nỗi khiếp sợ và lo lắng.
Hàn Lãng tuy gương mặt lạnh nhạt nhưng trong mắt hiện rõ nổi lo sợ,Hàn Lãng đưa đôi mắt màu xanh biển đậm liếc nhìn thì thấy Hoàng Thiên và Ôn Tuyền đang đứng ở gần lối ra vào của khu thi công,Hàn Lãng lập tức muốn đi lên nhưng người phụ nữ có mái tóc màu xanh biển đậm và đôi mắt màu nâu nhạt đã nhanh hơn vội vàng chạy tới chỗ hai người họ,Hà Nhiếp giọng nói như suối chảy lại nhẹ nhàng nhưng lại nghe ra rất gấp gáp:
“Hoàng Tổng,…”
Hoàng Thiên đang ôm Ôn Tuyền trong lòng xoay người nhìn Hàn Lãng và Hà Nhiếp liền cất tiếng:
“Hàn Tổng,Hàn Phu Nhân đã lâu không gặp không ngờ gặp lại trong tình huống này”
Hàn Lãng nhìn người bạn chơi thân đã lâu của mình, gương mặt hiện rõ sự lo lắng trong đáy mắt có thể nhìn ra được vẻ thống khổ ôm chặt lấy Ôn Tuyền vẫn đang không ngừng run rẩy,Hàn Lãng thần tình nghiêm trọng nói:
“Đã tìm thấy bọn nhỏ chưa”
Hoàng Thiên im lặng ôm chặt lấy Ôn Tuyền lắc lắc đầu thay cho câu trả lời,Hà Nhiếp thấy vậy cả người liền loạng choạng không vững,Hàn Lãng lập tức đưa tay đỡ lấy vợ mình lên tiếng ôm Hà Nhiếp vào lòng an ủi:
“Nhiếp Nhi bình tĩnh,sẽ không sao Diệt Phong và Tiểu Hạ sẽ không sao “
Hoàng Thiên giọng nói có chút run rẩy kèm theo đó là sự sợ hãi lên tiếng:
“Lửa đã được dập tắt bên trong có rất nhiều xác chết bị thiêu cháy nhưng cảnh sát nói không tìm thấy thi thể nào 16-17 tuổi hết”
Hà Nhiếp nghe Hoàng Thiên nói cả người như rụng rời sau đó là phía trước đột ngột tối sầm lại,Hàn Lãng hoảng hốt đưa tay ôm lấy vợ mình hoảng hốt gọi:
“Nhiếp Nhi, Nhiếp Nhi”
Ôn Tuyền bên này không thể tiếp thu được những chuyện đó cũng đã lập tức ngất đi, Hoàng Thiên kinh hoảng tột cùng,Hàn Lãng và Hoàng Thiên lập tức đưa hai người vào cùng một xe để nghỉ ngơi,Hàn Lãng lẫn Hoàng Thiên mang tâm trạng lo lắng thay nhau căn dặn thư ký Vy đủ thứ,sau đó để hai người kia ở lại trên xe.
Hoàng Thiên nhìn đống đổ nát và cháy xém đó liền nhớ tới lời mà người lái trực thăng đã nói,lập tức lên tiếng:
“Dòng sông,…”
Hàn Lãng nghi hoặc:
“Hả,…”
Hoàng Thiên nói:
“Người đã đưa Băng Nhi và Tử Diên đến bệnh viện đã nói Anh Anh muốn tìm nơi đáp đất an toàn ngay sau toà nhà có một dòng sông “
Hàn Lãng liền gay gắt nói:
“Sao bây giờ mới chịu nói “
Hai người vội vội vàng vàng chạy vòng ra sau toà nhà, ở sau toà nhà là một con sông lớn với bãi cỏ và một khu rừng lớn bao quanh khúc sông khi họ ra tới thì đã thấy cảnh sát đã kéo tới chỗ này, Hoàng Thiên và Hàn Lãng thấy có ba cô gái cả người ướt sũng mặt mũi tái nhợt sợ hãi vô cùng,đang được nữ cảnh sát trấn an.
Hoàng Thiên và Hàn Lãng lập tức chạy tới cảnh sát thấy hai người họ thì né sang một bên,cảnh sát Trưởng đang an ủi hai cô gái kia khi thấy hai người liền nghiêm túc chào hỏi:
“Hàn Tổng, Hoàng Tổng sao hai người lại ở đây”
Hoàng Thiên gấp gáp giọng nói lạnh lẽo đến tột cùng khiến ai ở đó cũng sợ hãi:
“Có thấy bốn đứa nhỏ khoảng 16-17 tuổi không”
Cảnh sát Trưởng đổ mồ hôi, lạnh mặt nghĩ “Hai tên này trùm xã hội đen nguy hiểm này sao lại xuất hiện cùng một lúc ở đây”,nghiêm nghị nói:
“Chỉ có ba cô gái này thôi xảy ra chuyện gì sao ạ”
Một trong số các cô gái đó nghe câu hỏi của Hoàng Thiên liền tức giận lớn tiếng mắng:
“Bốn đứa trẻ mà hai người tìm đã chết rồi các người hỏi bọn nó làm gì”
Một cô gái khác liền tiếp lời:
“Đám trẻ khùng điên đó buột sợi dây vào người chúng tôi rồi ném chúng tôi từ trên tần thượng toà nhà xuống sau đó thả dây chúng tôi tưởng là bản thân đã chết rồi không đó,các người là cha mẹ mà không biết dạy dỗ con cái hay sao”
Hàn Lãng và Hoàng Thiên nghe vậy sát khí liền toả ra khiến ba người họ và cảnh sát xung quanh sợ hãi, Hoàng Thiên gằn giọng nói:
“Các người không phải bị bắt cóc sao,bọn trẻ không cứu các người thì các người có thể ở đây lớn lối hay sao!!!”
Hàn Lãng cũng hạ giọng sát khí toả ra khiến cô gái vừa lớn giọng kia ngã phịch xuống đất:
“Nếu không ném các ngươi từ trên đó xuống thì các ngươi sẽ nằm trong đống xác chết kia chứ không phải có thể đứng đây trách móc bọn trẻ đâu!!!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương