Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 78
Cảnh sát Trưởng nghe từ nãy đến giờ mới đột ngột hiểu ra,toát mồ hôi lạnh nhìn Hoàng Thiên và Hàn Lãng nói:
“Hai vị không lẽ con của hai vị cũng,…”
Hoàng Thiên nén cơn tức giận xuống gật đầu nói:
“Đúng,…”
Những cảnh sát ở đó mặt ai cũng tái xanh trong lòng gào thét “Là tên điên nào lại làm ra loại chuyện này với con cưng của hai ông trùm này vậy!!!”.
Hàn Lãng vốn tính khí thất thường lại nóng nảy bây giờ cả hai đứa con đều không rõ sống chết, vợ vì chuyện này mà ngất đi khiến Hàn Lãng không kìm nổi tức giận tay lập tức rút súng chĩa thẳng vào ba cô gái kia khiến họ hoảng hốt,Hàn Lãng lạnh lẽo nói:
“Nói những gì mà các người biết.”
Những viên cảnh sát xung quanh lập tức rút súng nhắm vào Hàn Lãng và Hoàng Thiên,cảnh sát Trưởng nghiêm giọng nói:
“Tất cả bỏ súng xuống,Hàn Tiên Sinh,xin hãy bình tĩnh và bỏ súng xuống”
Hàn Lãng vẫn không động đậy, Hoàng Thiên cũng không có ý định can ngăn vì bây giờ hai người họ thật sự đang nổi điên, cảnh sát Trưởng khó khăn nghĩ “Hai tên điên này thật sự không thể đắc tội được”.
Cô gái kia cảm nhận được uy hiếp của Hàn Lãng và Hoàng Thiên lập tức run rẩy nói:
“Có hai,hai cô bé như các người nói đã đến cứu chúng tôi,sau đó bảo chúng tôi đợi ở trên tầng thượng nhưng giữa chừng có hai người cũng bị bắt cóc giống chúng tôi đã chạy xuống,…”
Cô gái kia ngồi dưới đất liền tiếp lời:
“Sau đó chúng tôi nghe rất nhiều tiếng ồn ào ở phía dưới tầng,còn, còn có cả tiếng súng nữa,sau đó là một trận nổ lớn rồi từ dưới chạy lên có sáu người cỡ 16-17 tuổi,… Trong số đó có một cô bé tóc trắng đen giống, giống ngài vậy vùng bụng bị một con dao đâm vào nhìn rất đáng sợ,…Còn có hai người khác cũng bị thương,có một cô bé tóc tím cũng bị thương ngay vùng đầu”
Cô gái lớn giọng lúc nãy cũng lên tiếng:
“Lúc đó trực thăng đến chúng tôi lập tức muốn đi nhưng cô bé tóc tím nói là ưu tiên người bị thương, chúng tôi, chúng tôi phải ở lại giúp họ tìm quả bom gì đó,…Sau đó bọn họ tìm thấy quả bom, rồi cứ nói gì mà Thủy Ngân Đỏ và Thủy Ngân bình thường sau đó là chúng tôi bị ba người trong số họ ném dùng dây buộc vào người sau đó ném chúng tôi xuống đâu,khi chúng tôi bơi lên được thì trên bầu trời đã nhuộm một màu đỏ cam rồi,bốn đứa trẻ đó cũng không thấy đâu nữa “
Cảnh sát Trưởng giật mình kinh ngạc nói:
“Bom Thủy Ngân Đỏ sao”
Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi tức giận không thôi,Hàn Lãng cũng không kém sát khí của hai người hoàn toàn có thể áp bức chết người,lúc này từ xa một vệ sĩ chạy tới thông báo:
“Hoàng Tổng,Hàn Tổng,…Tìm thấy ba vị Thiếu gia và Tiểu thư rồi!!!”
Hoàng Thiên và Hàn Lãng nghe vậy không hiểu sao lại đồng thanh gào lớn:
“DẪN ĐƯỜNG!!!”
Vệ sĩ đó lập tức chạy dọc theo hướng dòng sông, Hoàng Thiên và Hàn Lãng vội vàng theo sau cảnh sát Trưởng cũng ra lệnh cho vài cảnh sát và bác sĩ đi cùng.
Khi vụ nổ xảy ra bốn người Ôn Dương ở gần nhất họ tuy nhảy khỏi tầng thượng nhưng vẫn là không kịp,Hàn Diệt Phong lấy thân mình che chắn cho Ôn Dương nên cả một vùng lưng bị cháy xém,Hạ Kiêu thì bị lửa của vụ nổ đốt phải phần bã vai và phần chân nhưng vẫn bảo vệ Hạ Kiêu khi rơi xuống nước,Ôn Dương nhờ Hàn Diệt Phong che chở nên chỉ bị bỏng vài vết nhỏ cùng với vết thương ở đầu và lỗ tai thì bị ù lại do tiếng nổ,Cố Thanh thì bị nặng ở phần đầu gối.Bốn người khi rơi xuống nước đều bị thương nên không kịp định hình cộng thêm cơn đau do vụ nổ và cuộc chiến ban nãy khiến bốn người tạm thời không thể hoạt động để bơi lên mà chìm xuống nước và ngất đi, nước sông lại có chút chảy xiết nên cả bốn người bị cuốn theo dòng chảy đến gần hạ nguồn, cũng may Hàn Diệt Phong còn chút ý thức liền với tay bám vào một cái cây bị gãy nên đưa thân ra gần bờ sông,Hàn Diệt Phong không nghĩ nhiều lập tức đứa tay ôm lấy Ôn Dương,Hạ Kiêu cũng ôm được Cố Thanh vào lòng tay bám vào vách bờ của dòng sông.
Bọn họ chịu một lúc những vệ sĩ của Hoàng Thiên và Hàn Lãng cử đi tìm họ, thì thấy họ đang ở dưới dòng sông lập tức chạy tới giúp bốn người lên bờ Ôn Dương vừa được đưa lên bờ cũng tỉnh lại lập tức cơn đau rát ở cổ họng truyền tới khiến cô ho khan:
“Khụ khục khụ khụ,…”
Hàn Diệt Phong lo lắng vỗ nhẹ lên lưng cô nói:
“Mèo con,…”
Một vệ sĩ lo lắng nhìn vết cháy xém rợn người trên lưng Hàn Diệt Phong nói:
“Thiếu gia lưng ngài”
Hàn Diệt Phong muốn mở nói không sao thì Ôn Dương đã chồm người lên nhìn ra vết cháy rợn người đó liền tức giận mắng:
“Anh có bị ngốc không ôm em làm gì, lưng cháy thành như vậy tại sao lại không kêu đau hả!!!”
Hàn Diệt Phong thấy cô phản ứng như vậy liền cười nhẹ nói:
“Không sao mà”
Ôn Dương tức giận lớn tiếng:
“Cái gì mà không sao anh ngâm nước nhiều nên não bị úng rồi hả!!!Còn cười nửa anh có tin là em đánh anh không!!!”
Ôn Dương tuy miệng mắng nhưng trong lòng lại rất đau cẩn thận xem xét vết thương cho Hàn Diệt Phong, vì lúc nãy ngâm nước nên vết cháy còn rợn người hơn nữa.
“Hai vị không lẽ con của hai vị cũng,…”
Hoàng Thiên nén cơn tức giận xuống gật đầu nói:
“Đúng,…”
Những cảnh sát ở đó mặt ai cũng tái xanh trong lòng gào thét “Là tên điên nào lại làm ra loại chuyện này với con cưng của hai ông trùm này vậy!!!”.
Hàn Lãng vốn tính khí thất thường lại nóng nảy bây giờ cả hai đứa con đều không rõ sống chết, vợ vì chuyện này mà ngất đi khiến Hàn Lãng không kìm nổi tức giận tay lập tức rút súng chĩa thẳng vào ba cô gái kia khiến họ hoảng hốt,Hàn Lãng lạnh lẽo nói:
“Nói những gì mà các người biết.”
Những viên cảnh sát xung quanh lập tức rút súng nhắm vào Hàn Lãng và Hoàng Thiên,cảnh sát Trưởng nghiêm giọng nói:
“Tất cả bỏ súng xuống,Hàn Tiên Sinh,xin hãy bình tĩnh và bỏ súng xuống”
Hàn Lãng vẫn không động đậy, Hoàng Thiên cũng không có ý định can ngăn vì bây giờ hai người họ thật sự đang nổi điên, cảnh sát Trưởng khó khăn nghĩ “Hai tên điên này thật sự không thể đắc tội được”.
Cô gái kia cảm nhận được uy hiếp của Hàn Lãng và Hoàng Thiên lập tức run rẩy nói:
“Có hai,hai cô bé như các người nói đã đến cứu chúng tôi,sau đó bảo chúng tôi đợi ở trên tầng thượng nhưng giữa chừng có hai người cũng bị bắt cóc giống chúng tôi đã chạy xuống,…”
Cô gái kia ngồi dưới đất liền tiếp lời:
“Sau đó chúng tôi nghe rất nhiều tiếng ồn ào ở phía dưới tầng,còn, còn có cả tiếng súng nữa,sau đó là một trận nổ lớn rồi từ dưới chạy lên có sáu người cỡ 16-17 tuổi,… Trong số đó có một cô bé tóc trắng đen giống, giống ngài vậy vùng bụng bị một con dao đâm vào nhìn rất đáng sợ,…Còn có hai người khác cũng bị thương,có một cô bé tóc tím cũng bị thương ngay vùng đầu”
Cô gái lớn giọng lúc nãy cũng lên tiếng:
“Lúc đó trực thăng đến chúng tôi lập tức muốn đi nhưng cô bé tóc tím nói là ưu tiên người bị thương, chúng tôi, chúng tôi phải ở lại giúp họ tìm quả bom gì đó,…Sau đó bọn họ tìm thấy quả bom, rồi cứ nói gì mà Thủy Ngân Đỏ và Thủy Ngân bình thường sau đó là chúng tôi bị ba người trong số họ ném dùng dây buộc vào người sau đó ném chúng tôi xuống đâu,khi chúng tôi bơi lên được thì trên bầu trời đã nhuộm một màu đỏ cam rồi,bốn đứa trẻ đó cũng không thấy đâu nữa “
Cảnh sát Trưởng giật mình kinh ngạc nói:
“Bom Thủy Ngân Đỏ sao”
Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi tức giận không thôi,Hàn Lãng cũng không kém sát khí của hai người hoàn toàn có thể áp bức chết người,lúc này từ xa một vệ sĩ chạy tới thông báo:
“Hoàng Tổng,Hàn Tổng,…Tìm thấy ba vị Thiếu gia và Tiểu thư rồi!!!”
Hoàng Thiên và Hàn Lãng nghe vậy không hiểu sao lại đồng thanh gào lớn:
“DẪN ĐƯỜNG!!!”
Vệ sĩ đó lập tức chạy dọc theo hướng dòng sông, Hoàng Thiên và Hàn Lãng vội vàng theo sau cảnh sát Trưởng cũng ra lệnh cho vài cảnh sát và bác sĩ đi cùng.
Khi vụ nổ xảy ra bốn người Ôn Dương ở gần nhất họ tuy nhảy khỏi tầng thượng nhưng vẫn là không kịp,Hàn Diệt Phong lấy thân mình che chắn cho Ôn Dương nên cả một vùng lưng bị cháy xém,Hạ Kiêu thì bị lửa của vụ nổ đốt phải phần bã vai và phần chân nhưng vẫn bảo vệ Hạ Kiêu khi rơi xuống nước,Ôn Dương nhờ Hàn Diệt Phong che chở nên chỉ bị bỏng vài vết nhỏ cùng với vết thương ở đầu và lỗ tai thì bị ù lại do tiếng nổ,Cố Thanh thì bị nặng ở phần đầu gối.Bốn người khi rơi xuống nước đều bị thương nên không kịp định hình cộng thêm cơn đau do vụ nổ và cuộc chiến ban nãy khiến bốn người tạm thời không thể hoạt động để bơi lên mà chìm xuống nước và ngất đi, nước sông lại có chút chảy xiết nên cả bốn người bị cuốn theo dòng chảy đến gần hạ nguồn, cũng may Hàn Diệt Phong còn chút ý thức liền với tay bám vào một cái cây bị gãy nên đưa thân ra gần bờ sông,Hàn Diệt Phong không nghĩ nhiều lập tức đứa tay ôm lấy Ôn Dương,Hạ Kiêu cũng ôm được Cố Thanh vào lòng tay bám vào vách bờ của dòng sông.
Bọn họ chịu một lúc những vệ sĩ của Hoàng Thiên và Hàn Lãng cử đi tìm họ, thì thấy họ đang ở dưới dòng sông lập tức chạy tới giúp bốn người lên bờ Ôn Dương vừa được đưa lên bờ cũng tỉnh lại lập tức cơn đau rát ở cổ họng truyền tới khiến cô ho khan:
“Khụ khục khụ khụ,…”
Hàn Diệt Phong lo lắng vỗ nhẹ lên lưng cô nói:
“Mèo con,…”
Một vệ sĩ lo lắng nhìn vết cháy xém rợn người trên lưng Hàn Diệt Phong nói:
“Thiếu gia lưng ngài”
Hàn Diệt Phong muốn mở nói không sao thì Ôn Dương đã chồm người lên nhìn ra vết cháy rợn người đó liền tức giận mắng:
“Anh có bị ngốc không ôm em làm gì, lưng cháy thành như vậy tại sao lại không kêu đau hả!!!”
Hàn Diệt Phong thấy cô phản ứng như vậy liền cười nhẹ nói:
“Không sao mà”
Ôn Dương tức giận lớn tiếng:
“Cái gì mà không sao anh ngâm nước nhiều nên não bị úng rồi hả!!!Còn cười nửa anh có tin là em đánh anh không!!!”
Ôn Dương tuy miệng mắng nhưng trong lòng lại rất đau cẩn thận xem xét vết thương cho Hàn Diệt Phong, vì lúc nãy ngâm nước nên vết cháy còn rợn người hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương