Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi
Chương 15: Cha mẹ ơi cứu mạng!
Sau khi nói chuyện xong thì Lôi Gia Hào cũng có giữ An Như Hảo lại, thật ra anh chỉ muốn cảm thán về tài năng của An Như Hảo khi đó thôi.
Ban đầu anh còn tưởng bản thân thích An Như Hảo, nên làm việc gì đều chú tâm đến trạng thái cũng như biểu hiện của cô ấy. Nhưng cho tới khi Kiều Ái Hân yêu cầu anh và An Như Hinh ly hôn thì anh mới nhận ra, bản thân không thích An Như Hảo như anh nghĩ.
Trái lại thì cô vợ lém lỉnh bạo lực kia có vẻ thú vị hơn rất nhiều, thậm chí là rất thú vị là đằng khác. Anh muốn tìm hiểu cô nhiều hơn, sau đó không biết khi nào lại để ý tới cô, lúc nghe cô gọi “Lão Thất” khi ngủ là đã khiến anh sôi máu rồi. Sau khi gặp được Lão Thất bằng xương bằng thịt thì sự chiếm hữu cũng đã đánh tỉnh anh, và anh cũng biết rằng anh có tình cảm với An Như Hinh chứ không phải An Như Hảo.
Nhìn An Như Hảo ở trước mặt, quả nhiên tim anh không đập nhanh như vừa rồi, anh cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- An tiểu thư, buổi tiệc mừng thượng thọ của Lão thái thái cô đánh đàn rất hay, tôi rất cảm thán.
- Hả? Anh rể, anh nói gì vậy? Ai đánh đàn cơ?
- Cô? Chẳng phải cô đã đánh đàn ở giữa trung tâm sân khấu sao?
An Như Hảo lục lại kí ức của mình, nhưng rồi sau đó cô ấy chỉ mỉm cười, nói:
- Anh nhận sai người rồi, em biết đánh đàn, nhưng mà cảnh giới xuất quỷ nhập thần đó không phải em.
Nói xong An Như Hảo cúng cúi đầu rồi rời đi, bỏ lại Lôi Gia Hào ngơ ngác.
Vậy là anh nhận sai người rồi?
Nhưng mà... Nếu không phải An Như Hảo thì chỉ có thể là... An Như Hinh!
Cơ mà tại sao cô lại không nói? Rõ ràng cô nói với Sơn Trà bản thân chỉ biết đánh cơ bản thôi mà?
Mà khoan đã, đôi tai cảm âm tuyệt đối thì làm sao có chuyện biết đánh cơ bản chứ? Lôi Gia Hào đưa tay vỗ đầu của mình, anh đúng là điên rồi.
Đi tìm suốt mấy năm, cuối cùng vẫn nhận sai người, còn định dùng vợ mình làm thế thân nữa chứ... Anh lại mắc cái sai lầm ngớ ngẩn gì vậy chứ?
Còn An Như Hinh sau khi tiễn cha mẹ ruột về nhà thì cô cũng leo lên xe của Lôi Gia Hào để về nhà, trên đường về nhà cô rất yên tĩnh, hoàn toàn không nói câu nào cả.
Tới khi Lôi Gia Hào đưa cô xuống xe, dẫn cô vào nhà thì cô mới trực tiếp đánh anh một cái, dù rằng rất đau nhưng anh vẫn vui vẻ nắm lấy tay của cô, nói:
- Tay em có đau không?
Giọng nói dịu dàng khiến cho người ta nổi da gà, An Như Hinh liền lập tức rút tay của mình lại, sau đó lại nhìn qua một bên, nói:
- Lôi Gia Hào, rốt cuộc anh có ý gì vậy? Chẳng phải anh rất muốn ly hôn sao? Tự nhiên lại bày ra cái chuyện bầu bí gì ở đây?
Thấy cô quay mặt sang hướng khác, anh còn tốt bụng giữ mặt cô lại, còn nhẹ nhàng cười, nói:
- Anh ở đây, mắng ở đây nè.
An Như Hinh sôi máu, giờ khắc này rồi mà còn chọc điên cô à? Lôi Gia Hào đúng là chúa lì đòn mà, thật sự muốn bóp chết tên này cho rồi.
Nhưng rồi sau đó Lôi Gia Hào lại nhẹ giọng, nói:
- Cái đó... Nếu như anh nói là anh sai rồi, em có tin không?
- Có quỷ nó tin anh!
Anh biết chứ, sau những chuyện anh làm, sau những câu anh đã nói thì làm sao có chuyện cô tin anh chứ. Cơ mà bây giờ anh đã biết được sự thật rồi, anh thật sự biết sai và muốn bù đắp mà.
- Hinh Nhi, chuyện của chúng ta cứ từ từ tính có được không?
- Lôi Gia Hào, rốt cuộc là anh bị điên hay bị đánh đến hỏng não vậy? Người anh thích là Như Hảo, nghe rõ chưa? Là An! Như! Hảo!
- Không, anh không thích An Như Hảo.
- Gì nữa vậy cha cố? Cha đổi đối tượng liên tục vậy? Rồi sao mà làm lại cha?
Lúc này Lôi Gia Hào lại đưa tay ôm cô vào lòng, sau đó chủ động hôn lên môi của cô. Không cần nói cũng biết An Như Hinh đã giật mình như thế nào, cô còn đưa tay đẩy anh ra nhưng hoàn toàn vô lực.
Tới khi cô bị anh bế lên phòng thì cô mới biết sợ, nằm trên giường lớn, An Như Hinh đưa tay che chắn cơ thể của mình, giọng nói có chút run run:
- Lôi Gia Hào, anh tính làm gì?
- Làm gì? Đương nhiên là khiến em mang thai rồi. Anh không muốn mang tiếng là nói dối đâu.
- Không! Không! Không! Tôi sai rồi Lôi Gia Hào, tôi không nên đánh anh, cũng không nên mắng anh, anh đừng có qua đây... A! Đừng có kéo chân tôi! Lôi Gia Hào, anh là tên biến thái, mau thả chân tôi ra!
Nhưng Lôi Gia Hào lỡ mang tiếng thì để cho nó có miếng luôn vậy, anh nắm lấy chân chả cô rồi hôn một cái, sau đó lại cúi xuống hôn lên môi cô, nói:
- Em biết sai chưa?
- Sai rồi, sai rồi, tôi biết sai rồi mà!
- Tốt! Vậy chắc là em cũng chuẩn bị xong tinh thần chịu phạt rồi nhỉ?
An Như Hinh ngớ người, tên này không nói lý!
Cha mẹ ơi cứu mạng!
#Yu~
Ban đầu anh còn tưởng bản thân thích An Như Hảo, nên làm việc gì đều chú tâm đến trạng thái cũng như biểu hiện của cô ấy. Nhưng cho tới khi Kiều Ái Hân yêu cầu anh và An Như Hinh ly hôn thì anh mới nhận ra, bản thân không thích An Như Hảo như anh nghĩ.
Trái lại thì cô vợ lém lỉnh bạo lực kia có vẻ thú vị hơn rất nhiều, thậm chí là rất thú vị là đằng khác. Anh muốn tìm hiểu cô nhiều hơn, sau đó không biết khi nào lại để ý tới cô, lúc nghe cô gọi “Lão Thất” khi ngủ là đã khiến anh sôi máu rồi. Sau khi gặp được Lão Thất bằng xương bằng thịt thì sự chiếm hữu cũng đã đánh tỉnh anh, và anh cũng biết rằng anh có tình cảm với An Như Hinh chứ không phải An Như Hảo.
Nhìn An Như Hảo ở trước mặt, quả nhiên tim anh không đập nhanh như vừa rồi, anh cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- An tiểu thư, buổi tiệc mừng thượng thọ của Lão thái thái cô đánh đàn rất hay, tôi rất cảm thán.
- Hả? Anh rể, anh nói gì vậy? Ai đánh đàn cơ?
- Cô? Chẳng phải cô đã đánh đàn ở giữa trung tâm sân khấu sao?
An Như Hảo lục lại kí ức của mình, nhưng rồi sau đó cô ấy chỉ mỉm cười, nói:
- Anh nhận sai người rồi, em biết đánh đàn, nhưng mà cảnh giới xuất quỷ nhập thần đó không phải em.
Nói xong An Như Hảo cúng cúi đầu rồi rời đi, bỏ lại Lôi Gia Hào ngơ ngác.
Vậy là anh nhận sai người rồi?
Nhưng mà... Nếu không phải An Như Hảo thì chỉ có thể là... An Như Hinh!
Cơ mà tại sao cô lại không nói? Rõ ràng cô nói với Sơn Trà bản thân chỉ biết đánh cơ bản thôi mà?
Mà khoan đã, đôi tai cảm âm tuyệt đối thì làm sao có chuyện biết đánh cơ bản chứ? Lôi Gia Hào đưa tay vỗ đầu của mình, anh đúng là điên rồi.
Đi tìm suốt mấy năm, cuối cùng vẫn nhận sai người, còn định dùng vợ mình làm thế thân nữa chứ... Anh lại mắc cái sai lầm ngớ ngẩn gì vậy chứ?
Còn An Như Hinh sau khi tiễn cha mẹ ruột về nhà thì cô cũng leo lên xe của Lôi Gia Hào để về nhà, trên đường về nhà cô rất yên tĩnh, hoàn toàn không nói câu nào cả.
Tới khi Lôi Gia Hào đưa cô xuống xe, dẫn cô vào nhà thì cô mới trực tiếp đánh anh một cái, dù rằng rất đau nhưng anh vẫn vui vẻ nắm lấy tay của cô, nói:
- Tay em có đau không?
Giọng nói dịu dàng khiến cho người ta nổi da gà, An Như Hinh liền lập tức rút tay của mình lại, sau đó lại nhìn qua một bên, nói:
- Lôi Gia Hào, rốt cuộc anh có ý gì vậy? Chẳng phải anh rất muốn ly hôn sao? Tự nhiên lại bày ra cái chuyện bầu bí gì ở đây?
Thấy cô quay mặt sang hướng khác, anh còn tốt bụng giữ mặt cô lại, còn nhẹ nhàng cười, nói:
- Anh ở đây, mắng ở đây nè.
An Như Hinh sôi máu, giờ khắc này rồi mà còn chọc điên cô à? Lôi Gia Hào đúng là chúa lì đòn mà, thật sự muốn bóp chết tên này cho rồi.
Nhưng rồi sau đó Lôi Gia Hào lại nhẹ giọng, nói:
- Cái đó... Nếu như anh nói là anh sai rồi, em có tin không?
- Có quỷ nó tin anh!
Anh biết chứ, sau những chuyện anh làm, sau những câu anh đã nói thì làm sao có chuyện cô tin anh chứ. Cơ mà bây giờ anh đã biết được sự thật rồi, anh thật sự biết sai và muốn bù đắp mà.
- Hinh Nhi, chuyện của chúng ta cứ từ từ tính có được không?
- Lôi Gia Hào, rốt cuộc là anh bị điên hay bị đánh đến hỏng não vậy? Người anh thích là Như Hảo, nghe rõ chưa? Là An! Như! Hảo!
- Không, anh không thích An Như Hảo.
- Gì nữa vậy cha cố? Cha đổi đối tượng liên tục vậy? Rồi sao mà làm lại cha?
Lúc này Lôi Gia Hào lại đưa tay ôm cô vào lòng, sau đó chủ động hôn lên môi của cô. Không cần nói cũng biết An Như Hinh đã giật mình như thế nào, cô còn đưa tay đẩy anh ra nhưng hoàn toàn vô lực.
Tới khi cô bị anh bế lên phòng thì cô mới biết sợ, nằm trên giường lớn, An Như Hinh đưa tay che chắn cơ thể của mình, giọng nói có chút run run:
- Lôi Gia Hào, anh tính làm gì?
- Làm gì? Đương nhiên là khiến em mang thai rồi. Anh không muốn mang tiếng là nói dối đâu.
- Không! Không! Không! Tôi sai rồi Lôi Gia Hào, tôi không nên đánh anh, cũng không nên mắng anh, anh đừng có qua đây... A! Đừng có kéo chân tôi! Lôi Gia Hào, anh là tên biến thái, mau thả chân tôi ra!
Nhưng Lôi Gia Hào lỡ mang tiếng thì để cho nó có miếng luôn vậy, anh nắm lấy chân chả cô rồi hôn một cái, sau đó lại cúi xuống hôn lên môi cô, nói:
- Em biết sai chưa?
- Sai rồi, sai rồi, tôi biết sai rồi mà!
- Tốt! Vậy chắc là em cũng chuẩn bị xong tinh thần chịu phạt rồi nhỉ?
An Như Hinh ngớ người, tên này không nói lý!
Cha mẹ ơi cứu mạng!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương