Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi
Chương 14: Hai chữ trong sạch nói cũng chán rồi
Trôi qua thêm một lúc thì cuối cùng Kiều Ái Hân cũng đã đi đến trước mặt của con gái, tay của bà ấy có hơi run run muốn chạm vào con gái, nhưng rồi lại không dám chạm vào. Hai hàng nước mắt của Kiều Ái Hân đã rơi từ bao giờ, bà ấy chỉ dám đưa tay chặn miệng, họ không muốn làm cho cô sợ.
Nhưng tai của cô rất thính, nghe qua đã biết bà ấy đang khóc, tìm trong túi áo một cái khăn rồi đưa ra, đôi mắt chỉ tập trung vào một điểm xa lại nói:
- À ờ... Cái đó... Đừng khóc... Tôi... Ý là... Ý là con không thể dỗ người khác... Con...
An Như Hinh còn chưa nói hết thì Kiều Ái Hân đã ôm cô vào lòng, con gái của bà ấy, thật sự là con gái của bà ấy rồi... Suốt mười mấy năm qua, cuối cùng họ cũng đã tìm được con gái rồi.
- Hinh Nhi... Hinh Nhi... Đúng rồi, là Hinh Nhi...
An Như Hinh cũng không biết nên biểu lộ cảm xúc như thế nào nữa, nếu như nói rằng cô đang oán trách thì cũng không sai, nhưng nếu như nói cô đang mừng rỡ thì lại không đúng lắm. Tâm trạng của cô bây giờ có hơi bối rối một chút, cô cũng chỉ biết ôm lấy người đang ôm mình thôi.
Quay về lại Lôi gia, An Thải Thuần và Quách Tư Thấm cũng đã nói rằng họ không biết gì hết, họ chỉ vô tình gặp được An Như Hinh ở cô nhi viện Thượng Nguyệt thôi, vì gương mặt của An Như Hinh rất giống An Như Hảo, tuổi cũng không xê xích bao nhiêu, lại còn có tên gần giống nhau nữa, nên họ mới nhận An Như Hinh làm con nuôi, thay An Như Hảo làm vợ của Lôi Gia Hào.
Đến đây Lý Cửu Hi đã giận nay còn giận hơn, bà ấy nói:
- Chẳng lẽ Lôi gia chúng tôi không tốt sao? Nếu như từ đầu không muốn gả thì cứ nói thẳng đi chứ, tại sao lại bày ra cái trò thế thân này?
- Cái đó... Còn không phải là Lôi đại thiếu gia sao? Cậu ấy đã đến nhà tôi, nói rằng nhất định phải kết hôn với Như Hảo, nhưng mà Như Hảo nhà chúng tôi đã thích người khác rồi, không thể cưỡng ép được.
Lý Cửu Hi thật sự sắp đánh người rồi, chỉ vì An Như Hảo thích người khác mà họ tìm một cô gái không liên quan để gánh thay sao? Đây không tính là lừa gạt đi, nhưng mà họ không thấy làm vậy rất quá đáng à?
Tiếp theo sau đó Kiều Ái Hân đã nhìn Lôi Gia Hào, nói:
- Dù sao thì Gia Hào và Hinh Nhi cũng không yêu nhau, vừa hay ly hôn đi, chúng tôi sẽ đưa Hinh Nhi ra nước ngoài. Còn hôn ước của Gia Hào và Như Hảo thì mặc kệ các người. Mớ hỗn độn của các người bày ra... Đừng bắt Hinh Nhi của tôi dọn dẹp!
Vốn dĩ chuyện ly hôn là chuyện tốt, như vậy thì anh có thể đường đường chính chính cưới người anh thích rồi. Nhưng tại sao... Tại sao anh lại khó chịu như vậy chứ?
Nhìn qua An Như Hinh, nhưng cô hoàn toàn không nói gì cả, chỉ ngồi yên ở đó và nghe mọi người nói thôi.
Đến đây An Thải Thuần liền nói:
- Không được! Hinh Nhi bây giờ là con gái dưới tên của em, cũng là vợ hợp pháp của Gia Hào, con dâu của Lôi gia, không thể thay đổi.
An Quân Triệt chỉ nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Tôi muốn đổi... Thì cả Thế giới này đều phải đổi. Chú... Tính là cái thá gì?
Mặc dù là thế, Lôi Gia Hào lại đột nhiên nói:
- Con không đồng ý!
Đừng nói là Lôi gia kinh ngạc, hay An gia ngơ ngác, ngay cả An Như Hinh cũng ngu người luôn mà? Rõ ràng tên đàn ông thối đó muốn ly hôn càng sớm càng tốt, sao tự nhiên lại không đồng ý?
- Lôi Gia Hào, cháu có ý gì?
- Con... Con và Như Hinh đã viên phòng rồi! Hơn nữa... Hơn nữa cô ấy cũng có thai rồi!
An Như Hinh đang mù mà nghe xong muốn sáng mắt ngang luôn á trời.
Cái qué gì vậy chứ? Rõ ràng họ chỉ mới kết hôn có mấy ngày, cô là quỷ hay gì mà có thai nhanh vậy?
Khoan hãy nói tới chuyện thai nhi đi, làm ơn đi, cô còn con gái đó, người ta trong sáng gần chết mà bầu bì gì trời, nghe mang tiếng dễ sợ à!
- Cháu cái gì?
- Cháu và Như Hinh đã gặp nhau trước đó rồi, con cũng biết Như Hinh là tiểu thư giả. Nhưng con yêu cô ấy, con không muốn ly hôn.
An Như Hinh sốc bay màu, trời ơi cái quần đùi gì vậy? Sao tự nhiên tên này nói ra mấy câu nghe buồn nôn vậy chứ? Không phải nghĩ đâu, An Như Hinh thật sự là nôn khan luôn mà.
Tới đây Lôi Gia Hào lại đi đến chỗ của cô, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, lại nói:
- Hinh Nhi, đừng giấu mọi người nữa. Chúng ta là tâm đầu ý hợp kết hôn, cho dù em là con gái của ai thì vẫn là vợ anh mà.
- Anh nói mê sảng cái gì vậy?
- Hinh Nhi, anh biết mấy hôm nay em không vui, vì anh bận rộn công việc, nhưng anh làm vậy đều là để lo cho tương lai chúng ta. Còn phải lo cho bảo bảo của chúng ta nữa mà.
An Như Hinh ngu người.
Hai chữ “trong sạch” cô nói cũng chán rồi, tên cẩu nam nhân, anh chết chắc rồi!
#Yu~
Nhưng tai của cô rất thính, nghe qua đã biết bà ấy đang khóc, tìm trong túi áo một cái khăn rồi đưa ra, đôi mắt chỉ tập trung vào một điểm xa lại nói:
- À ờ... Cái đó... Đừng khóc... Tôi... Ý là... Ý là con không thể dỗ người khác... Con...
An Như Hinh còn chưa nói hết thì Kiều Ái Hân đã ôm cô vào lòng, con gái của bà ấy, thật sự là con gái của bà ấy rồi... Suốt mười mấy năm qua, cuối cùng họ cũng đã tìm được con gái rồi.
- Hinh Nhi... Hinh Nhi... Đúng rồi, là Hinh Nhi...
An Như Hinh cũng không biết nên biểu lộ cảm xúc như thế nào nữa, nếu như nói rằng cô đang oán trách thì cũng không sai, nhưng nếu như nói cô đang mừng rỡ thì lại không đúng lắm. Tâm trạng của cô bây giờ có hơi bối rối một chút, cô cũng chỉ biết ôm lấy người đang ôm mình thôi.
Quay về lại Lôi gia, An Thải Thuần và Quách Tư Thấm cũng đã nói rằng họ không biết gì hết, họ chỉ vô tình gặp được An Như Hinh ở cô nhi viện Thượng Nguyệt thôi, vì gương mặt của An Như Hinh rất giống An Như Hảo, tuổi cũng không xê xích bao nhiêu, lại còn có tên gần giống nhau nữa, nên họ mới nhận An Như Hinh làm con nuôi, thay An Như Hảo làm vợ của Lôi Gia Hào.
Đến đây Lý Cửu Hi đã giận nay còn giận hơn, bà ấy nói:
- Chẳng lẽ Lôi gia chúng tôi không tốt sao? Nếu như từ đầu không muốn gả thì cứ nói thẳng đi chứ, tại sao lại bày ra cái trò thế thân này?
- Cái đó... Còn không phải là Lôi đại thiếu gia sao? Cậu ấy đã đến nhà tôi, nói rằng nhất định phải kết hôn với Như Hảo, nhưng mà Như Hảo nhà chúng tôi đã thích người khác rồi, không thể cưỡng ép được.
Lý Cửu Hi thật sự sắp đánh người rồi, chỉ vì An Như Hảo thích người khác mà họ tìm một cô gái không liên quan để gánh thay sao? Đây không tính là lừa gạt đi, nhưng mà họ không thấy làm vậy rất quá đáng à?
Tiếp theo sau đó Kiều Ái Hân đã nhìn Lôi Gia Hào, nói:
- Dù sao thì Gia Hào và Hinh Nhi cũng không yêu nhau, vừa hay ly hôn đi, chúng tôi sẽ đưa Hinh Nhi ra nước ngoài. Còn hôn ước của Gia Hào và Như Hảo thì mặc kệ các người. Mớ hỗn độn của các người bày ra... Đừng bắt Hinh Nhi của tôi dọn dẹp!
Vốn dĩ chuyện ly hôn là chuyện tốt, như vậy thì anh có thể đường đường chính chính cưới người anh thích rồi. Nhưng tại sao... Tại sao anh lại khó chịu như vậy chứ?
Nhìn qua An Như Hinh, nhưng cô hoàn toàn không nói gì cả, chỉ ngồi yên ở đó và nghe mọi người nói thôi.
Đến đây An Thải Thuần liền nói:
- Không được! Hinh Nhi bây giờ là con gái dưới tên của em, cũng là vợ hợp pháp của Gia Hào, con dâu của Lôi gia, không thể thay đổi.
An Quân Triệt chỉ nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Tôi muốn đổi... Thì cả Thế giới này đều phải đổi. Chú... Tính là cái thá gì?
Mặc dù là thế, Lôi Gia Hào lại đột nhiên nói:
- Con không đồng ý!
Đừng nói là Lôi gia kinh ngạc, hay An gia ngơ ngác, ngay cả An Như Hinh cũng ngu người luôn mà? Rõ ràng tên đàn ông thối đó muốn ly hôn càng sớm càng tốt, sao tự nhiên lại không đồng ý?
- Lôi Gia Hào, cháu có ý gì?
- Con... Con và Như Hinh đã viên phòng rồi! Hơn nữa... Hơn nữa cô ấy cũng có thai rồi!
An Như Hinh đang mù mà nghe xong muốn sáng mắt ngang luôn á trời.
Cái qué gì vậy chứ? Rõ ràng họ chỉ mới kết hôn có mấy ngày, cô là quỷ hay gì mà có thai nhanh vậy?
Khoan hãy nói tới chuyện thai nhi đi, làm ơn đi, cô còn con gái đó, người ta trong sáng gần chết mà bầu bì gì trời, nghe mang tiếng dễ sợ à!
- Cháu cái gì?
- Cháu và Như Hinh đã gặp nhau trước đó rồi, con cũng biết Như Hinh là tiểu thư giả. Nhưng con yêu cô ấy, con không muốn ly hôn.
An Như Hinh sốc bay màu, trời ơi cái quần đùi gì vậy? Sao tự nhiên tên này nói ra mấy câu nghe buồn nôn vậy chứ? Không phải nghĩ đâu, An Như Hinh thật sự là nôn khan luôn mà.
Tới đây Lôi Gia Hào lại đi đến chỗ của cô, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, lại nói:
- Hinh Nhi, đừng giấu mọi người nữa. Chúng ta là tâm đầu ý hợp kết hôn, cho dù em là con gái của ai thì vẫn là vợ anh mà.
- Anh nói mê sảng cái gì vậy?
- Hinh Nhi, anh biết mấy hôm nay em không vui, vì anh bận rộn công việc, nhưng anh làm vậy đều là để lo cho tương lai chúng ta. Còn phải lo cho bảo bảo của chúng ta nữa mà.
An Như Hinh ngu người.
Hai chữ “trong sạch” cô nói cũng chán rồi, tên cẩu nam nhân, anh chết chắc rồi!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương