Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi
Chương 25: Vẫn luôn ở đây
Mặc dù Lôi Gia Hào rất muốn hỏi rõ An Thải Thuần và Quách Tư Thấm đã làm gì cô, nhưng bây giờ trời cũng đã muộn rồi, anh cũng không nỡ để cho vợ mình thức quá khuya, nên ngay sau đó anh đã để cô đi ngủ trước, còn mình thì liên hệ với Lâm Phi - người bạn tốt của mình nhờ sự giúp đỡ.
Hiển nhiên, anh không có ý định khơi lại nỗi sợ hãi của An Như Hinh, nhưng anh vẫn muốn biết những năm qua cô đã sống như thế nào.
Vì lúc Đồng Thính Phong vừa được đưa về từ cô nhi viện thì luôn kể về cô gái có tên Tiểu Cửu, hơn nữa cô gái trong câu chuyện đó rất hoạt bát lanh lợi, đáng yêu ngoan ngoãn, hơn nữa còn rất tốt bụng. Nhưng tại sao khi Lôi Gia Hào gặp qua An Như Hinh khi ở một mình và khi ở cùng An Thải Thuần và Quách Tư Thấm lại rất khác nhau.
Dường như là cô đã sớm mất đi sự hồn nhiên rồi, chỉ nhận nuôi cô có năm năm, trong năm năm đó rốt cuộc An Thải Thuần đã làm gì với An Như Hinh vậy chứ?
Đêm hôm đó Lôi Gia Hào cũng như thường lệ là ôm eo của vợ rồi đi ngủ, nhưng cơ hồ anh lại nghe thấy tiếng lầm bầm trong miệng của cô. Nói rằng cái gì đó “Sai rồi…”, “Đừng đến đây…”, “Đừng mà…”
Cả ba câu này đều vô nghĩa nên Lôi Gia Hào không thể biết chắc cô đang nói cái gì, nhưng xem ra là nó rất đáng sợ, nhiều khi còn đáng sợ hơn cả việc bị đánh đập, cho nên rằng vừa rồi An Như Hinh mới nói ra bốn chữ “Thà rằng như thế”?
Đến lúc này Lôi Gia Hào còn đang vẽ vời rất nhiều cảnh tượng ở quá khứ, kiểu như An Như Hinh bị ức hiếp hay thậm chí là bị đánh đập nữa. Cơ mà sau đó nghĩ lại thì anh thấy cũng không phải không có khả năng, dù sao thì An Như Hinh cũng chỉ được xem là thế thân cho An Như Hảo thôi mà, cho dù thế nào thì chắc hẳn An Thải Thuần và Quách Tư Thấm cũng sẽ không yêu thương cô như con ruột được.
Càng nghĩ, trái tim của Lôi Gia Hào lại càng khó chịu, nhịp thở cũng không thể đều được, cứ như là có ai đó đang đưa tay bóp chặt lấy trái tim anh, làm cho anh đau đớn đến nghẹt thở.
Nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của cô, Lôi Gia Hào lại nhỏ giọng nói:
- Anh nhất định chứng minh cho em thấy, anh thật sự yêu em, Hinh Nhi.
[…]
Đến buổi sáng thì An Như Hinh tỉnh giấc, việc đầu tiên cô làm chính là tìm con trai của mình, nhưng thằng bé lại một lần nữa mất tích. Lúc này cô lại gấp gáp chạy ra khỏi phòng, nhưng cũng may là Lôi Gia Hào đã đưa tay đỡ cô kịp, nhưng cô ngay sau đó liền thấy anh đang ôm con trai ở tay còn lại, bất chợt liền đưa tay giành lại Lôi Thiên một cách chuẩn xác.
Lúc trước Lôi Gia Hào không chú ý, nhưng bây giờ anh thấy có gì đó là lạ, liền đưa tay quơ quơ trước mặt của cô, nói:
- Hinh Nhi? Em nhìn thấy sao?
Đến đây An Như Hinh mới giật bắn mình, vừa rồi vì cô lo cho con trai quá nên quên mất việc này. Nhưng dù sao thì anh cũng đã biết rồi thì cô cũng không muốn giấu nữa, liền ôm con trai ngồi xuống giường, sau đó nói:
- Chỉ là không thấy rõ chứ chưa mù hẳn.
- Vậy là em vẫn nhìn thấy đúng không?
- Có thể, nhưng phải đủ ánh sáng, vì thế cho nên anh có thể hiểu là buổi sáng tôi có thể nhìn thấy, nhưng buổi tối thì tôi là người mù.
Nghe đến đây Lôi Gia Hào cũng chỉ biết cười, sau đó anh lại nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, hôn nhẹ lên nó, lại cười nói:
- Vậy sao? Vậy là em có thể nhìn thấy anh… Đúng không?
An Như Hinh đưa mắt nhìn anh, sau đó cô cũng gật đầu, tuy rằng hình ảnh không quá rõ ràng nhưng cô biết chắc rằng người đàn ông này rất đẹp trai, dáng người cũng cao lớn nữa, nói chung là chuẩn chỉnh của một soái ca.
Đột nhiên lúc này Lôi Gia Hào lại đặt Tiểu Thiên qua một bên, rồi trực tiếp hôn lên môi của cô, tuy hành động có chút đột ngột nhưng An Như Hinh cũng không phản kháng, thay vào đó lại có chút phối hợp.
Nhận thấy vợ yêu đang phối hợp rất tốt liền khiến anh nảy lên lòng tham, nhưng anh biết hiện tại không phải lúc làm chuyện xằng bậy, nên chỉ hôn cô thêm một lúc, rồi nói:
- Vừa rồi Tiểu Thiên đói bụng nên anh đưa nó đi uống sữa thôi. Đừng lo, không ai bắt con mình cả.
- Vậy sao…
- Em đừng lo, anh vẫn luôn ở đây mà.
Nhìn gương mặt của An Như Hinh vừa rồi tỏ ra rất sợ hãi, giống như là cô đang sợ cái gì đó, nhưng Lôi Gia Hào lại không muốn hỏi. Có lẽ chính anh cũng cảm nhận được, hiện tại An Như Hinh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, nếu đã như vậy thì anh nhất định sẽ chứng minh cho cô thấy.
Anh là thật lòng, là một lòng một dạ muốn ở bên cạnh cô, muốn yêu cô, muốn sống trọn đời với cô!. truyện ngôn tình
Nhất định, Lôi Gia Hào nhất định sẽ chứng minh được tình yêu của mình, chắc chắn là như thế!
#Yu~
Hiển nhiên, anh không có ý định khơi lại nỗi sợ hãi của An Như Hinh, nhưng anh vẫn muốn biết những năm qua cô đã sống như thế nào.
Vì lúc Đồng Thính Phong vừa được đưa về từ cô nhi viện thì luôn kể về cô gái có tên Tiểu Cửu, hơn nữa cô gái trong câu chuyện đó rất hoạt bát lanh lợi, đáng yêu ngoan ngoãn, hơn nữa còn rất tốt bụng. Nhưng tại sao khi Lôi Gia Hào gặp qua An Như Hinh khi ở một mình và khi ở cùng An Thải Thuần và Quách Tư Thấm lại rất khác nhau.
Dường như là cô đã sớm mất đi sự hồn nhiên rồi, chỉ nhận nuôi cô có năm năm, trong năm năm đó rốt cuộc An Thải Thuần đã làm gì với An Như Hinh vậy chứ?
Đêm hôm đó Lôi Gia Hào cũng như thường lệ là ôm eo của vợ rồi đi ngủ, nhưng cơ hồ anh lại nghe thấy tiếng lầm bầm trong miệng của cô. Nói rằng cái gì đó “Sai rồi…”, “Đừng đến đây…”, “Đừng mà…”
Cả ba câu này đều vô nghĩa nên Lôi Gia Hào không thể biết chắc cô đang nói cái gì, nhưng xem ra là nó rất đáng sợ, nhiều khi còn đáng sợ hơn cả việc bị đánh đập, cho nên rằng vừa rồi An Như Hinh mới nói ra bốn chữ “Thà rằng như thế”?
Đến lúc này Lôi Gia Hào còn đang vẽ vời rất nhiều cảnh tượng ở quá khứ, kiểu như An Như Hinh bị ức hiếp hay thậm chí là bị đánh đập nữa. Cơ mà sau đó nghĩ lại thì anh thấy cũng không phải không có khả năng, dù sao thì An Như Hinh cũng chỉ được xem là thế thân cho An Như Hảo thôi mà, cho dù thế nào thì chắc hẳn An Thải Thuần và Quách Tư Thấm cũng sẽ không yêu thương cô như con ruột được.
Càng nghĩ, trái tim của Lôi Gia Hào lại càng khó chịu, nhịp thở cũng không thể đều được, cứ như là có ai đó đang đưa tay bóp chặt lấy trái tim anh, làm cho anh đau đớn đến nghẹt thở.
Nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của cô, Lôi Gia Hào lại nhỏ giọng nói:
- Anh nhất định chứng minh cho em thấy, anh thật sự yêu em, Hinh Nhi.
[…]
Đến buổi sáng thì An Như Hinh tỉnh giấc, việc đầu tiên cô làm chính là tìm con trai của mình, nhưng thằng bé lại một lần nữa mất tích. Lúc này cô lại gấp gáp chạy ra khỏi phòng, nhưng cũng may là Lôi Gia Hào đã đưa tay đỡ cô kịp, nhưng cô ngay sau đó liền thấy anh đang ôm con trai ở tay còn lại, bất chợt liền đưa tay giành lại Lôi Thiên một cách chuẩn xác.
Lúc trước Lôi Gia Hào không chú ý, nhưng bây giờ anh thấy có gì đó là lạ, liền đưa tay quơ quơ trước mặt của cô, nói:
- Hinh Nhi? Em nhìn thấy sao?
Đến đây An Như Hinh mới giật bắn mình, vừa rồi vì cô lo cho con trai quá nên quên mất việc này. Nhưng dù sao thì anh cũng đã biết rồi thì cô cũng không muốn giấu nữa, liền ôm con trai ngồi xuống giường, sau đó nói:
- Chỉ là không thấy rõ chứ chưa mù hẳn.
- Vậy là em vẫn nhìn thấy đúng không?
- Có thể, nhưng phải đủ ánh sáng, vì thế cho nên anh có thể hiểu là buổi sáng tôi có thể nhìn thấy, nhưng buổi tối thì tôi là người mù.
Nghe đến đây Lôi Gia Hào cũng chỉ biết cười, sau đó anh lại nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, hôn nhẹ lên nó, lại cười nói:
- Vậy sao? Vậy là em có thể nhìn thấy anh… Đúng không?
An Như Hinh đưa mắt nhìn anh, sau đó cô cũng gật đầu, tuy rằng hình ảnh không quá rõ ràng nhưng cô biết chắc rằng người đàn ông này rất đẹp trai, dáng người cũng cao lớn nữa, nói chung là chuẩn chỉnh của một soái ca.
Đột nhiên lúc này Lôi Gia Hào lại đặt Tiểu Thiên qua một bên, rồi trực tiếp hôn lên môi của cô, tuy hành động có chút đột ngột nhưng An Như Hinh cũng không phản kháng, thay vào đó lại có chút phối hợp.
Nhận thấy vợ yêu đang phối hợp rất tốt liền khiến anh nảy lên lòng tham, nhưng anh biết hiện tại không phải lúc làm chuyện xằng bậy, nên chỉ hôn cô thêm một lúc, rồi nói:
- Vừa rồi Tiểu Thiên đói bụng nên anh đưa nó đi uống sữa thôi. Đừng lo, không ai bắt con mình cả.
- Vậy sao…
- Em đừng lo, anh vẫn luôn ở đây mà.
Nhìn gương mặt của An Như Hinh vừa rồi tỏ ra rất sợ hãi, giống như là cô đang sợ cái gì đó, nhưng Lôi Gia Hào lại không muốn hỏi. Có lẽ chính anh cũng cảm nhận được, hiện tại An Như Hinh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, nếu đã như vậy thì anh nhất định sẽ chứng minh cho cô thấy.
Anh là thật lòng, là một lòng một dạ muốn ở bên cạnh cô, muốn yêu cô, muốn sống trọn đời với cô!. truyện ngôn tình
Nhất định, Lôi Gia Hào nhất định sẽ chứng minh được tình yêu của mình, chắc chắn là như thế!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương