Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi
Chương 26: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
Chuẩn bị xong mọi thứ chu toàn thì Lôi Gia Hào mới an tâm để đi làm, hiển nhiên trước khi đi anh đã căn dặn Sơn Trà rất kĩ lưỡng, tuyệt đối không được để An Như Hinh rời khỏi tầm mắt của cô ấy.
Lúc đó An Như Hinh ngồi ở nhà cùng con trai, hai mẹ con đang chơi với nhau rất vui vẻ thì có tiếng chuông cửa, bước vào Lôi gia chính là Kiều Ái Hân, bà ấy vừa thấy con gái và cháu ngoại đã cười tít mắt, sau đó liền nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, nói:
- Hinh Nhi, mẹ báo cho con một tin mừng nè. Cha mẹ đã tìm được giác mạc phù hợp cho con rồi, con có thể sáng mắt rồi.
Tuy chuyện đó là chuyện tốt nhưng An Như Hinh có chút không nỡ, dù sao thì Tiểu Thiên nhà cô cũng chỉ mới có ba tháng thôi mà, nếu như cô làm phẫu thuật thì sẽ không thể cho con trai uống sữa mẹ được.
Mặc dù An Như Hinh rất muốn sáng mắt, phải nói rằng từ sau khi sinh Lôi Thiên thì ao ước sáng mắt của cô càng trở nên mãnh liệt hơn, tuy nhiên thì cũng vì Lôi Thiên, cô tạm thời vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó. Vì cô nghe bác sĩ dinh dưỡng đã nói rằng sữa mẹ rất tốt cho trẻ nhỏ, mà Lôi Thiên của cô cũng chỉ mới có ba tháng tuổi, quá nhỏ để cai sữa mự rồi, nên cô liền nhìn mẹ mình, nói:
- Mẹ à, hay là chuyện đó chúng ta khoan hãy nói đến có được không?
Kiều Ái Hân vốn dĩ đang hào hứng liền cứng đờ một chút, nhưng rồi sau khi bà ấy nhìn thấy cái cách An Như Hinh ôm Lôi Thiên thì cũng hiểu rồi. Mặc dù bình thường bà ấy có nghe nói rằng con gái thường xuyên đề cập tới chuyện ly hôn, nhưng dù sao Tiểu Thiên cũng là đứa nhỏ được cô đứt ruột sinh ra, làm sao mà không yêu thương được chứ.
- Hinh Nhi, mẹ biết con rất thương Tiểu Thiên, nhưng chẳng lẽ con không muốn sớm nhìn thấy Tiểu Thiên sao?
Có chứ! Sao lại không?
Trên đời này không ai muốn tận mắt nhìn Lôi Thiên như cô đâu.
An Như Hinh cũng có hơi dừng lại, tuy rằng cô có thể nhìn thấy khi đủ ánh sáng, nhưng nó cũng rất mờ, hoàn toàn không nhìn ra được tất cả các nét.
- Chuyện đó con cần nói lại với Lôi Gia Hào đã, mẹ cứ để từ từ.
- Được rồi, được rồi, mẹ tôn trọng ý kiến của con.
Lúc này Kiều Ái Hân lại lấy ra không ít quần áo mà bà ấy mua cho cháu trai, tuy rằng con gái trông có vẻ không ưng thằng con rể lắm, nhưng dù sao thì cháu trai cũng là con gái đứt ruột sinh ra, lúc bình thường đã không chăm sóc được thì bây giờ bà ấy phải bù đắp gấp năm, gấp mười lần chứ.
Trong khi hai mẹ con đang nói chuyện thì chuông cửa lại vang lên, nhưng khi Sơn Trà nhìn thấy người xuất hiện thì đã nhíu mày, nhìn qua cô còn ngồi ở trên ghế sau đó trực tiếp gọi thêm cảnh vệ nữa chứ. Kiều Ái Hân cũng không hiểu, bà ấy đưa mắt nhìn qua cửa lớn thì chỉ xuất hiện một cô gái với nét mặt rất thiện chí.
- Lôi thiếu phu nhân, chúng ta gặp nhau rồi.
- Chu Khiết Quỳnh?
- Ồ, xem ra Thầy Tiểu Lôi đã nhắc qua tôi rồi nhỉ? Tôi nói mà, thầy ấy chắc chắn có tình cảm với tôi.
Nghe đến đây thì Kiều Ái Hân cũng nhíu mày, nếu bà ấy đoán không nhầm thì “Thầy Tiểu Lôi” trong miệng của cô ta đang nhắc đến là Lôi Gia Hào, vậy có nghĩa là tên khốn đó lừa dối con gái của bà ấy sao?
Đáng chết, lần này Kiều Ái Hân không đại khai sát giới thì ba chữ Kiều Ái Hân sẽ cho Lôi gia đọc ngược lại!
- Con tắc kè hoa này là ai vậy Hinh Nhi?
- Một kẻ bám đuôi không biết xấu hổ.
- Lôi Gia Hào không ức hiếp con chứ?
- Không có đâu mẹ, anh ấy cũng rất kinh tởm cô ta.
Kiều Ái Hân nghe vậy cũng đã dịu lại cơn tức giận, hóa ra là một kẻ không biết điều đến đây thách thức chính thất cơ mà. Quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
- Bà thím kia, bà gọi ai là tắc kè hoa hả! Bà có biết tôi là ai không?
- Ai cần biết cô là ai chứ, nhưng nếu cô dám động vào con gái tôi… Thì cô chết chắc rồi.
Lúc này Chu Khiết Quỳnh vẫn còn rất lớn mật mà cười vào mặt của Kiều Ái Hân, còn bảo bà ta chỉ biết ba hoa khoác lác, đến đây Chu Khiết Quỳnh liền phẩy tay, một đám người mặc đồ xanh đã đi vào, trên áo còn có kí hiệu của một con đại bàng đầu trắng bị quấn quanh là một con rắn màu đỏ.
Kiều Ái Hân nhíu mày nhìn, nói:
- Còn tưởng là ai, hóa ra là bang Hồng Tước à?
- Bà già, nếu biết rồi thì cút sang một bên, tôi sẽ tha mạng cho bà, hôm nay tôi muốn đánh người rồi… Nghe chưa?
Kiều Ái Hân chỉ cười nhạt, hình như con tắc kè hoa này còn chưa biết thân phận của bà ấy nhỉ? Vốn dĩ Kiều Ái Hân định nói, nhưng nhìn sang An Như Hinh thì lại thôi, bà ấy nói:
- Lần đầu tiên trong đời có kẻ dám ở trước mặt tôi… Đòi đánh con gái tôi đấy. Chu Khiết Quỳnh, tôi nhớ rồi!
#Yu~
Lúc đó An Như Hinh ngồi ở nhà cùng con trai, hai mẹ con đang chơi với nhau rất vui vẻ thì có tiếng chuông cửa, bước vào Lôi gia chính là Kiều Ái Hân, bà ấy vừa thấy con gái và cháu ngoại đã cười tít mắt, sau đó liền nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, nói:
- Hinh Nhi, mẹ báo cho con một tin mừng nè. Cha mẹ đã tìm được giác mạc phù hợp cho con rồi, con có thể sáng mắt rồi.
Tuy chuyện đó là chuyện tốt nhưng An Như Hinh có chút không nỡ, dù sao thì Tiểu Thiên nhà cô cũng chỉ mới có ba tháng thôi mà, nếu như cô làm phẫu thuật thì sẽ không thể cho con trai uống sữa mẹ được.
Mặc dù An Như Hinh rất muốn sáng mắt, phải nói rằng từ sau khi sinh Lôi Thiên thì ao ước sáng mắt của cô càng trở nên mãnh liệt hơn, tuy nhiên thì cũng vì Lôi Thiên, cô tạm thời vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó. Vì cô nghe bác sĩ dinh dưỡng đã nói rằng sữa mẹ rất tốt cho trẻ nhỏ, mà Lôi Thiên của cô cũng chỉ mới có ba tháng tuổi, quá nhỏ để cai sữa mự rồi, nên cô liền nhìn mẹ mình, nói:
- Mẹ à, hay là chuyện đó chúng ta khoan hãy nói đến có được không?
Kiều Ái Hân vốn dĩ đang hào hứng liền cứng đờ một chút, nhưng rồi sau khi bà ấy nhìn thấy cái cách An Như Hinh ôm Lôi Thiên thì cũng hiểu rồi. Mặc dù bình thường bà ấy có nghe nói rằng con gái thường xuyên đề cập tới chuyện ly hôn, nhưng dù sao Tiểu Thiên cũng là đứa nhỏ được cô đứt ruột sinh ra, làm sao mà không yêu thương được chứ.
- Hinh Nhi, mẹ biết con rất thương Tiểu Thiên, nhưng chẳng lẽ con không muốn sớm nhìn thấy Tiểu Thiên sao?
Có chứ! Sao lại không?
Trên đời này không ai muốn tận mắt nhìn Lôi Thiên như cô đâu.
An Như Hinh cũng có hơi dừng lại, tuy rằng cô có thể nhìn thấy khi đủ ánh sáng, nhưng nó cũng rất mờ, hoàn toàn không nhìn ra được tất cả các nét.
- Chuyện đó con cần nói lại với Lôi Gia Hào đã, mẹ cứ để từ từ.
- Được rồi, được rồi, mẹ tôn trọng ý kiến của con.
Lúc này Kiều Ái Hân lại lấy ra không ít quần áo mà bà ấy mua cho cháu trai, tuy rằng con gái trông có vẻ không ưng thằng con rể lắm, nhưng dù sao thì cháu trai cũng là con gái đứt ruột sinh ra, lúc bình thường đã không chăm sóc được thì bây giờ bà ấy phải bù đắp gấp năm, gấp mười lần chứ.
Trong khi hai mẹ con đang nói chuyện thì chuông cửa lại vang lên, nhưng khi Sơn Trà nhìn thấy người xuất hiện thì đã nhíu mày, nhìn qua cô còn ngồi ở trên ghế sau đó trực tiếp gọi thêm cảnh vệ nữa chứ. Kiều Ái Hân cũng không hiểu, bà ấy đưa mắt nhìn qua cửa lớn thì chỉ xuất hiện một cô gái với nét mặt rất thiện chí.
- Lôi thiếu phu nhân, chúng ta gặp nhau rồi.
- Chu Khiết Quỳnh?
- Ồ, xem ra Thầy Tiểu Lôi đã nhắc qua tôi rồi nhỉ? Tôi nói mà, thầy ấy chắc chắn có tình cảm với tôi.
Nghe đến đây thì Kiều Ái Hân cũng nhíu mày, nếu bà ấy đoán không nhầm thì “Thầy Tiểu Lôi” trong miệng của cô ta đang nhắc đến là Lôi Gia Hào, vậy có nghĩa là tên khốn đó lừa dối con gái của bà ấy sao?
Đáng chết, lần này Kiều Ái Hân không đại khai sát giới thì ba chữ Kiều Ái Hân sẽ cho Lôi gia đọc ngược lại!
- Con tắc kè hoa này là ai vậy Hinh Nhi?
- Một kẻ bám đuôi không biết xấu hổ.
- Lôi Gia Hào không ức hiếp con chứ?
- Không có đâu mẹ, anh ấy cũng rất kinh tởm cô ta.
Kiều Ái Hân nghe vậy cũng đã dịu lại cơn tức giận, hóa ra là một kẻ không biết điều đến đây thách thức chính thất cơ mà. Quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
- Bà thím kia, bà gọi ai là tắc kè hoa hả! Bà có biết tôi là ai không?
- Ai cần biết cô là ai chứ, nhưng nếu cô dám động vào con gái tôi… Thì cô chết chắc rồi.
Lúc này Chu Khiết Quỳnh vẫn còn rất lớn mật mà cười vào mặt của Kiều Ái Hân, còn bảo bà ta chỉ biết ba hoa khoác lác, đến đây Chu Khiết Quỳnh liền phẩy tay, một đám người mặc đồ xanh đã đi vào, trên áo còn có kí hiệu của một con đại bàng đầu trắng bị quấn quanh là một con rắn màu đỏ.
Kiều Ái Hân nhíu mày nhìn, nói:
- Còn tưởng là ai, hóa ra là bang Hồng Tước à?
- Bà già, nếu biết rồi thì cút sang một bên, tôi sẽ tha mạng cho bà, hôm nay tôi muốn đánh người rồi… Nghe chưa?
Kiều Ái Hân chỉ cười nhạt, hình như con tắc kè hoa này còn chưa biết thân phận của bà ấy nhỉ? Vốn dĩ Kiều Ái Hân định nói, nhưng nhìn sang An Như Hinh thì lại thôi, bà ấy nói:
- Lần đầu tiên trong đời có kẻ dám ở trước mặt tôi… Đòi đánh con gái tôi đấy. Chu Khiết Quỳnh, tôi nhớ rồi!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương