Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi
Chương 50: Bắt đầu dọn dẹp (4)
An Như Hinh cũng chỉ biết cười, xem ra cô đoán đúng rồi nhỉ? Đồng Duệ Ân không thể ra tay đánh cô, vì nếu như muốn sắp xếp một cuộc ẩu đả rồi giết cô thì trên cơ thể của cô không được phép có vết thương khác ngoài súng hoặc dao.
Khi này An Như Hinh lại nói:
- Đồng Duệ Ân, cô nói xem tại sao lại có nghiệt duyên như thế nhỉ? Cô thích Lôi Gia Hào… Nhưng anh ấy và cô, vĩnh viễn không có khả năng kết hôn…
Dừng một chút, đột nhiên cô lại bật cười, nói:
- Ấy chết, quên mất, cho dù có kết hôn được thì anh ấy cũng đâu có thích cô. Cho dù bây giờ cô khỏa thân uốn éo thì tôi dám chắc Lôi Gia Hào cũng sẽ không có hứng thú với cô đâu!
- Vậy mày nghĩ anh Gia Hào thích mày sao? Còn không phải vì mày vài nét giống với An Như Hảo nên anh ấy rũ lòng thương cho mày à? Người anh ấy thích là An Như Hảo! Là người đánh đàn năm đó ở An gia, chỉ vì mày nên anh ấy mới không cưới An Như Hảo, so với tôi thì tôi nghĩ anh Gia Hào còn hận mày thấu xương!
An Như Hinh càng nghe càng thấy buồn cười, hóa ra đây chính là lý do mà Đồng Duệ Ân tập luyện đàn sao? Chỉ vì muốn bắt chước người năm đó quyến rũ Lôi Gia Hào thôi sao?
Nhưng có phải cô ta sống hơi chậm không? Người năm đó còn không phải là cô à? Hơn nữa Lôi Gia Hào cũng biết rồi, mà cho dù người năm đó không phải là cô thì sao chứ? Hiện tại bây giờ Lôi Gia Hào còn có thể buông tay cô à?
- Mày cười cái gì hả!
- Tôi cười cô ngu ngốc đó. Chuyện Như Hảo không giỏi dương cầm có lẽ bây giờ cả Đế Đô đều biết rồi, vậy mà cô lại không biết sao?
- Ý mày là gì?
- Cô nói xem… Một người có đôi tai cảm âm tuyệt đối như tôi… Lẽ nào đàn thua cô sao?
Đồng Duệ Ân câm nín, ý của An Như Hinh chính là người năm đó không phải là An Như Hảo ở trên sân khấu, mà là An Như Hinh đang cải trang rồi biểu diễn?
Nhưng rồi sau đó Đồng Duệ Ân lại cười lớn, nói:
- Vậy càng tốt. Nếu tôi giết cô, rồi nói rằng tôi phát hiện người năm đó là cô, thì chẳng phải anh ấy sẽ thất vọng sao? Đợi khi anh ấy đang thất vọng thì tôi luôn xuất hiện ở bên cạnh… Mưa dầm cũng phải thấm thôi… Hơn nữa…
- Vậy nếu như anh ấy khắc cốt ghi tâm thì sao? Quyết cả đời gà trống nuôi con thì sao? Hoặc là… Tự sát đi cùng tôi thì sao? Chắc hẳn với một người như Lôi Gia Hào thì anh ấy sẽ dám lắm… Đúng không?
Đồng Duệ Ân liền đứng hình, lời nói của An Như Hinh khiến cho cô ta cảm thấy rất có lý, nhưng rồi sao đó cô ta lại nói:
- Không sao, cùng lắm thì tôi giết luôn thứ nghiệt chủng đó là được rồi. Cho dù anh ấy tự sát thì tôi cũng sẽ cứu được anh ấy, không có được trái tim thì chiếm thể xác cũng được mà.
Đừng nói là An Như Hinh cảm thấy ghê tởm, đến Luce nghe xong cũng chỉ biết nhíu mày khó chịu, trên đời này sao lại có hạng người điên như vậy chứ? Lại còn rất mạnh miệng nữa chứ, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
[…]
Còn ở cách đó không xa, trên dưới Đồng gia, An gia lẫn Lôi gia đều được nhìn toàn bộ sự việc quá camera được gắn trên người của các sát thủ
Lý Nguyệt Tiên nghe thấy những lời con gái mình nói mà đầu óc choáng váng, đứng cũng không vững nữa rồi. Vốn dĩ họ chỉ nghĩ Đồng Duệ Ân ngưỡng mộ Lôi Gia Hào vì anh tài giỏi thôi, nhưng ai mà có ngờ đứa con này lại có một tâm tư không trong sạch như vậy… Thật sự… Thật sự là họ không còn mặt mũi nào đối diện với Lôi gia và An gia nữa rồi.
- Chị… Chuyện đó…
- Xem tiếp đi.
Lý Nguyệt Tiên muốn nói gì đó nhưng đã bị Lý Cửu Hi ngắt lời.
Họ tiếp tục quan sát, thì cuối cùng lại nghe đến chuyện Đồng Duệ Ân muốn giết Lôi Thiên.
Sắc mặt của Lý Cửu Hi và Lôi Tùng Nhung đã sa sầm lắm rồi, không ngờ đứa cháu gái mà họ yêu thương lại tàn nhẫn như vậy, chỉ vì muốn ở bên cạnh Lôi Gia Hào mà lại có thể thản nhiên nói ra chữ “giết” như thế… Họ thật sự sợ hãi đứa con gái này rồi.
- Em phải ra đó đánh chết đứa con gái này… Em…
- Đừng manh động, chúng ta xem tiếp đi.
Lúc này thì ở trong đoạn video đã truyền đến hình ảnh Đồng Duệ Ân bước đến chỗ của An Như Hinh, nhưng thứ khiến cho An Thiếu Đàm chú ý không phải hai người họ mà là ở cách đó không xa đang có một người khác đang quan sát họ.
Nhanh chóng An Thiếu Đàm đã nhận ra cô gái kia cũng có ý đồ xấu, trên tay của cô ta đang cầm theo khẩu súng giảm thanh, ngay lập tức An Thiếu Đàm liền liên lạc với Luce.
- Luce! Hướng bảy giờ có người đang cầm súng giảm thanh và nhắm vào chị gái. Xử lý cô ta đi!
- [Giết luôn sao?]
- Bắt sống, đưa đến nơi tra tấn. Tôi muốn xem kẻ nào lại to gan như vậy.
- [Được thôi. Chơi nào!]
#Yu~
Khi này An Như Hinh lại nói:
- Đồng Duệ Ân, cô nói xem tại sao lại có nghiệt duyên như thế nhỉ? Cô thích Lôi Gia Hào… Nhưng anh ấy và cô, vĩnh viễn không có khả năng kết hôn…
Dừng một chút, đột nhiên cô lại bật cười, nói:
- Ấy chết, quên mất, cho dù có kết hôn được thì anh ấy cũng đâu có thích cô. Cho dù bây giờ cô khỏa thân uốn éo thì tôi dám chắc Lôi Gia Hào cũng sẽ không có hứng thú với cô đâu!
- Vậy mày nghĩ anh Gia Hào thích mày sao? Còn không phải vì mày vài nét giống với An Như Hảo nên anh ấy rũ lòng thương cho mày à? Người anh ấy thích là An Như Hảo! Là người đánh đàn năm đó ở An gia, chỉ vì mày nên anh ấy mới không cưới An Như Hảo, so với tôi thì tôi nghĩ anh Gia Hào còn hận mày thấu xương!
An Như Hinh càng nghe càng thấy buồn cười, hóa ra đây chính là lý do mà Đồng Duệ Ân tập luyện đàn sao? Chỉ vì muốn bắt chước người năm đó quyến rũ Lôi Gia Hào thôi sao?
Nhưng có phải cô ta sống hơi chậm không? Người năm đó còn không phải là cô à? Hơn nữa Lôi Gia Hào cũng biết rồi, mà cho dù người năm đó không phải là cô thì sao chứ? Hiện tại bây giờ Lôi Gia Hào còn có thể buông tay cô à?
- Mày cười cái gì hả!
- Tôi cười cô ngu ngốc đó. Chuyện Như Hảo không giỏi dương cầm có lẽ bây giờ cả Đế Đô đều biết rồi, vậy mà cô lại không biết sao?
- Ý mày là gì?
- Cô nói xem… Một người có đôi tai cảm âm tuyệt đối như tôi… Lẽ nào đàn thua cô sao?
Đồng Duệ Ân câm nín, ý của An Như Hinh chính là người năm đó không phải là An Như Hảo ở trên sân khấu, mà là An Như Hinh đang cải trang rồi biểu diễn?
Nhưng rồi sau đó Đồng Duệ Ân lại cười lớn, nói:
- Vậy càng tốt. Nếu tôi giết cô, rồi nói rằng tôi phát hiện người năm đó là cô, thì chẳng phải anh ấy sẽ thất vọng sao? Đợi khi anh ấy đang thất vọng thì tôi luôn xuất hiện ở bên cạnh… Mưa dầm cũng phải thấm thôi… Hơn nữa…
- Vậy nếu như anh ấy khắc cốt ghi tâm thì sao? Quyết cả đời gà trống nuôi con thì sao? Hoặc là… Tự sát đi cùng tôi thì sao? Chắc hẳn với một người như Lôi Gia Hào thì anh ấy sẽ dám lắm… Đúng không?
Đồng Duệ Ân liền đứng hình, lời nói của An Như Hinh khiến cho cô ta cảm thấy rất có lý, nhưng rồi sao đó cô ta lại nói:
- Không sao, cùng lắm thì tôi giết luôn thứ nghiệt chủng đó là được rồi. Cho dù anh ấy tự sát thì tôi cũng sẽ cứu được anh ấy, không có được trái tim thì chiếm thể xác cũng được mà.
Đừng nói là An Như Hinh cảm thấy ghê tởm, đến Luce nghe xong cũng chỉ biết nhíu mày khó chịu, trên đời này sao lại có hạng người điên như vậy chứ? Lại còn rất mạnh miệng nữa chứ, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
[…]
Còn ở cách đó không xa, trên dưới Đồng gia, An gia lẫn Lôi gia đều được nhìn toàn bộ sự việc quá camera được gắn trên người của các sát thủ
Lý Nguyệt Tiên nghe thấy những lời con gái mình nói mà đầu óc choáng váng, đứng cũng không vững nữa rồi. Vốn dĩ họ chỉ nghĩ Đồng Duệ Ân ngưỡng mộ Lôi Gia Hào vì anh tài giỏi thôi, nhưng ai mà có ngờ đứa con này lại có một tâm tư không trong sạch như vậy… Thật sự… Thật sự là họ không còn mặt mũi nào đối diện với Lôi gia và An gia nữa rồi.
- Chị… Chuyện đó…
- Xem tiếp đi.
Lý Nguyệt Tiên muốn nói gì đó nhưng đã bị Lý Cửu Hi ngắt lời.
Họ tiếp tục quan sát, thì cuối cùng lại nghe đến chuyện Đồng Duệ Ân muốn giết Lôi Thiên.
Sắc mặt của Lý Cửu Hi và Lôi Tùng Nhung đã sa sầm lắm rồi, không ngờ đứa cháu gái mà họ yêu thương lại tàn nhẫn như vậy, chỉ vì muốn ở bên cạnh Lôi Gia Hào mà lại có thể thản nhiên nói ra chữ “giết” như thế… Họ thật sự sợ hãi đứa con gái này rồi.
- Em phải ra đó đánh chết đứa con gái này… Em…
- Đừng manh động, chúng ta xem tiếp đi.
Lúc này thì ở trong đoạn video đã truyền đến hình ảnh Đồng Duệ Ân bước đến chỗ của An Như Hinh, nhưng thứ khiến cho An Thiếu Đàm chú ý không phải hai người họ mà là ở cách đó không xa đang có một người khác đang quan sát họ.
Nhanh chóng An Thiếu Đàm đã nhận ra cô gái kia cũng có ý đồ xấu, trên tay của cô ta đang cầm theo khẩu súng giảm thanh, ngay lập tức An Thiếu Đàm liền liên lạc với Luce.
- Luce! Hướng bảy giờ có người đang cầm súng giảm thanh và nhắm vào chị gái. Xử lý cô ta đi!
- [Giết luôn sao?]
- Bắt sống, đưa đến nơi tra tấn. Tôi muốn xem kẻ nào lại to gan như vậy.
- [Được thôi. Chơi nào!]
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương