Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi
Chương 9: Giá hữu nghị rồi đó
Buổi sáng khi An Như Hinh vươn vai tỉnh giấc thì cảm thấy hai bên má của mình có hơi đau, cô đưa tay chạm vào thì đúng là đau thật. Nhưng sao lại đau nhỉ?
Thôi kệ đi, cô không quan tâm nữa.
Khi này cô định nhấn chuông gọi Sơn Trà, nhưng đột nhiên cô lại bị ai đó đè lên người, phản xạ đầu tiên của An Như Hinh chính là đánh người... Nói cô bạo lực cũng được, nhưng dù sao thì đây chính là phản ứng đầu tiên của cô.
Nhưng sau ba lần bị đánh thì Lôi Gia Hào đã khôn ra rồi, anh bắt lấy tay của cô, sau đó khóa chặt tay cô lại, còn gằn giọng nói:
- Lại đánh người, mỗi buổi sáng cô không đánh người là cả ngày cô không vui hả?
- Lôi Gia Hào, lại là anh nữa à? Sao anh cứ thích hù dọa người khác vậy.
- An Như Hinh!
- Hả?
Đột nhiên cô cảm thấy có chút lạnh sống lưng, bình thường thì cái mỏ thiện lành của Lôi Gia Hào chắc chắn sẽ cãi tay đôi với cô cơ mà, sao tự nhiên mới sáng sớm đã gọi luôn họ tên cúng cơm của cô ra luôn rồi?
- Lão Thất là ai vậy?
- Hả?
An Như Hinh ngơ ngác, cái gì mà lão bảy, lão tám gì ở đây? Vốn dĩ cô còn định mắng anh thần kinh, mới sáng sớm đã nói lung tung. Nhưng mà...
Khoan đã, dừng khoảng chừng là hai giây, sao tên này biết Lão Thất? Lẽ nào mối quan hệ của cô và Đồng Thính Phong lúc ở cô nhi viện đã bị anh phát hiện rồi. Nhưng cũng không đúng, nếu như Lôi Gia Hào biết Lão Thất là Đồng Thính Phong thì sẽ không hỏi như vậy.
Thì ra là chưa biết, may quá.
Lúc này Lôi Gia Hào nhìn thấy cô thở phào trông rất nhẹ nhõm liền nhíu mày. Thở phào? Nhẹ nhõm? Cô thở phào nhẹ nhõm á?
- An Như Hinh, nói cho rõ, Lão Thất là ai?
- Lão bảy, lão tám gì ở đây? Lôi Gia Hào! Mới sáng sớm anh nổi điên cái gì vậy?
- Cô không nói đúng không? Nói cho tôi biết, tên Lão Thất đó là ai, hắn ta đã làm gì cô? Sao lúc cô ngủ cũng gọi tên hắn? Tên đó là tên chó má nào?
An Như Hinh có hơi ngây ra, lúc này cô còn muốn đưa tay chạm vào trán của anh, xem tên này có bị sốt đến hỏng não hay không. Tự nhiên lại nổi nóng vì Lão Thất? À đâu, nói đúng hơn là nổi nóng vì cô và Lão Thất thân thiết? Tên này đúng là thần kinh rung rinh mà.
- Lôi Gia Hào, anh điên rồi, đi khám bệnh sớm đi!
Có vẻ như Lôi Gia Hào không nhận ra thái độ của bản thân hiện tại rất giống như đang ghen tuông, vốn dĩ hôm qua anh không định dùng An Như Hinh như người thế thân của An Như Hảo đâu. Nhưng sau khi hai chữ “Lão Thất” truyền ra từ miệng cô thì anh đã thay đổi ý định rồi.
Cô dâu thật cũng được, cô dâu giả cũng được, dù sao thì An Như Hinh vẫn là vợ anh, nên anh thích làm gì thì làm đó, cũng chẳng có ai quản anh được mà!
Cuối cùng Lôi Gia Hào đã trực tiếp hôn xuống môi của cô, cái cảm giác mềm mại, ấm áp mà An Như Hinh truyền đến càng khiến cho anh không thể kiểm soát bản thân. Nụ hôn ban đầu rất dịu dàng, nhẹ nhàng, nhưng rồi sau đó lại là dồn dập và quyết liệt, tới khi An Như Hinh không thể theo kịp, thở cũng không đều thì anh mới buông ra.
Lúc này cô đã há hốc kinh ngạc, nói:
- Lôi Gia Hào, anh... Anh đang làm gì vậy?
Nghe đến đây Lôi Gia Hào mới giật mình, anh nhìn môi cô bị mình hôn đến sưng lên liền vội vàng leo xuống người cô, lại còn đưa tay luống cuống chạm vào môi cô, liên tục xin lỗi.
Anh điên rồi, anh đúng là điên rồi... Sao anh lại có thể làm vậy chứ.
- Xin... Xin lỗi... Tôi... Tôi không cố ý... Tôi... Tôi không biết mình bị sao nữa... Xin lỗi... Như Hinh, chuyện đó...
Vốn dĩ Lôi Gia Hào còn nghĩ cô sẽ nổi trận lôi đình rồi đá anh từ tầng hai xuống dưới, nhưng ai mà có ngờ An Như Hinh lại trực tiếp chạm vào môi mình, sau đó còn cầm lấy một cái mã QR, nói:
- Đều là người lớn cả rồi, không nói chuyện lỗi phải. Trước tiên chuyển khoản đi, của anh là 20 triệu.
- An Như Hinh, cô đây là muốn cướp ngân hàng sao?
- Giá hữu nghị rồi đó, dù sao cũng là nụ hôn đầu của tôi mà. Lôi đại thiếu gia, nhanh lên, mau chuyển khoản cho tôi đi.
Lôi Gia Hào cạn lời, anh thật sự muốn đem cô gái này đi mổ ra, xem trong đầu của cô rốt cuộc là có những gì vậy chứ? Sao lại có hạng người con gái như thế này tồn tại vậy!
Tuy Lôi Gia Hào không cam tâm, nhưng anh cũng phải tình nguyện chuyển tiền cho cô. Đợi khi nhận được tiền xong thì An Như Hinh cũng vui vẻ, nói:
- Chuyện này xem như xí xóa, chúng ta không ai nợ ai. Cảm ơn Lôi tổng đã chiếu cố.
Sau đó An Như Hinh còn vẫy vẫy tay với anh nữa chứ, Lôi Gia Hào cảm thấy điên rồi, người phụ nữ này đúng là điên rồi.
Anh nghi ngờ nhân sinh rồi đó, tuy là tiểu thư giả nhà họ An, nhưng sao giống thổ phỉ trên núi hơn vậy!
#Yu~
Thôi kệ đi, cô không quan tâm nữa.
Khi này cô định nhấn chuông gọi Sơn Trà, nhưng đột nhiên cô lại bị ai đó đè lên người, phản xạ đầu tiên của An Như Hinh chính là đánh người... Nói cô bạo lực cũng được, nhưng dù sao thì đây chính là phản ứng đầu tiên của cô.
Nhưng sau ba lần bị đánh thì Lôi Gia Hào đã khôn ra rồi, anh bắt lấy tay của cô, sau đó khóa chặt tay cô lại, còn gằn giọng nói:
- Lại đánh người, mỗi buổi sáng cô không đánh người là cả ngày cô không vui hả?
- Lôi Gia Hào, lại là anh nữa à? Sao anh cứ thích hù dọa người khác vậy.
- An Như Hinh!
- Hả?
Đột nhiên cô cảm thấy có chút lạnh sống lưng, bình thường thì cái mỏ thiện lành của Lôi Gia Hào chắc chắn sẽ cãi tay đôi với cô cơ mà, sao tự nhiên mới sáng sớm đã gọi luôn họ tên cúng cơm của cô ra luôn rồi?
- Lão Thất là ai vậy?
- Hả?
An Như Hinh ngơ ngác, cái gì mà lão bảy, lão tám gì ở đây? Vốn dĩ cô còn định mắng anh thần kinh, mới sáng sớm đã nói lung tung. Nhưng mà...
Khoan đã, dừng khoảng chừng là hai giây, sao tên này biết Lão Thất? Lẽ nào mối quan hệ của cô và Đồng Thính Phong lúc ở cô nhi viện đã bị anh phát hiện rồi. Nhưng cũng không đúng, nếu như Lôi Gia Hào biết Lão Thất là Đồng Thính Phong thì sẽ không hỏi như vậy.
Thì ra là chưa biết, may quá.
Lúc này Lôi Gia Hào nhìn thấy cô thở phào trông rất nhẹ nhõm liền nhíu mày. Thở phào? Nhẹ nhõm? Cô thở phào nhẹ nhõm á?
- An Như Hinh, nói cho rõ, Lão Thất là ai?
- Lão bảy, lão tám gì ở đây? Lôi Gia Hào! Mới sáng sớm anh nổi điên cái gì vậy?
- Cô không nói đúng không? Nói cho tôi biết, tên Lão Thất đó là ai, hắn ta đã làm gì cô? Sao lúc cô ngủ cũng gọi tên hắn? Tên đó là tên chó má nào?
An Như Hinh có hơi ngây ra, lúc này cô còn muốn đưa tay chạm vào trán của anh, xem tên này có bị sốt đến hỏng não hay không. Tự nhiên lại nổi nóng vì Lão Thất? À đâu, nói đúng hơn là nổi nóng vì cô và Lão Thất thân thiết? Tên này đúng là thần kinh rung rinh mà.
- Lôi Gia Hào, anh điên rồi, đi khám bệnh sớm đi!
Có vẻ như Lôi Gia Hào không nhận ra thái độ của bản thân hiện tại rất giống như đang ghen tuông, vốn dĩ hôm qua anh không định dùng An Như Hinh như người thế thân của An Như Hảo đâu. Nhưng sau khi hai chữ “Lão Thất” truyền ra từ miệng cô thì anh đã thay đổi ý định rồi.
Cô dâu thật cũng được, cô dâu giả cũng được, dù sao thì An Như Hinh vẫn là vợ anh, nên anh thích làm gì thì làm đó, cũng chẳng có ai quản anh được mà!
Cuối cùng Lôi Gia Hào đã trực tiếp hôn xuống môi của cô, cái cảm giác mềm mại, ấm áp mà An Như Hinh truyền đến càng khiến cho anh không thể kiểm soát bản thân. Nụ hôn ban đầu rất dịu dàng, nhẹ nhàng, nhưng rồi sau đó lại là dồn dập và quyết liệt, tới khi An Như Hinh không thể theo kịp, thở cũng không đều thì anh mới buông ra.
Lúc này cô đã há hốc kinh ngạc, nói:
- Lôi Gia Hào, anh... Anh đang làm gì vậy?
Nghe đến đây Lôi Gia Hào mới giật mình, anh nhìn môi cô bị mình hôn đến sưng lên liền vội vàng leo xuống người cô, lại còn đưa tay luống cuống chạm vào môi cô, liên tục xin lỗi.
Anh điên rồi, anh đúng là điên rồi... Sao anh lại có thể làm vậy chứ.
- Xin... Xin lỗi... Tôi... Tôi không cố ý... Tôi... Tôi không biết mình bị sao nữa... Xin lỗi... Như Hinh, chuyện đó...
Vốn dĩ Lôi Gia Hào còn nghĩ cô sẽ nổi trận lôi đình rồi đá anh từ tầng hai xuống dưới, nhưng ai mà có ngờ An Như Hinh lại trực tiếp chạm vào môi mình, sau đó còn cầm lấy một cái mã QR, nói:
- Đều là người lớn cả rồi, không nói chuyện lỗi phải. Trước tiên chuyển khoản đi, của anh là 20 triệu.
- An Như Hinh, cô đây là muốn cướp ngân hàng sao?
- Giá hữu nghị rồi đó, dù sao cũng là nụ hôn đầu của tôi mà. Lôi đại thiếu gia, nhanh lên, mau chuyển khoản cho tôi đi.
Lôi Gia Hào cạn lời, anh thật sự muốn đem cô gái này đi mổ ra, xem trong đầu của cô rốt cuộc là có những gì vậy chứ? Sao lại có hạng người con gái như thế này tồn tại vậy!
Tuy Lôi Gia Hào không cam tâm, nhưng anh cũng phải tình nguyện chuyển tiền cho cô. Đợi khi nhận được tiền xong thì An Như Hinh cũng vui vẻ, nói:
- Chuyện này xem như xí xóa, chúng ta không ai nợ ai. Cảm ơn Lôi tổng đã chiếu cố.
Sau đó An Như Hinh còn vẫy vẫy tay với anh nữa chứ, Lôi Gia Hào cảm thấy điên rồi, người phụ nữ này đúng là điên rồi.
Anh nghi ngờ nhân sinh rồi đó, tuy là tiểu thư giả nhà họ An, nhưng sao giống thổ phỉ trên núi hơn vậy!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương