Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi
Chương 8: Rốt cuộc là tên nào?
Tuy không biết tại sao An Như Hinh lại chối bỏ quen biết nhưng Lôi Gia Hào cũng không quá quan tâm, việc anh cần quan tâm là tại sao An gia lại đưa tới cho anh một cô dâu giả như thế này. Mà cô dâu này lại còn rất giống An Như Hảo, nếu nói hai người họ là chị em ruột thịt cũng sẽ có người tin đó chứ.
Nhưng rồi buổi tối đó, vì Lý Cửu Hi - mẹ anh và Lôi Tùng Nhung - cha anh đã ngủ lại đây nên cô và Lôi Gia Hào phải ngủ cùng một phòng.
Nằm trên cùng một giường, ở giữa còn được chắn lại bằng gối ôm, vốn dĩ An Như Hinh đã nhắm mắt rồi nhưng Lôi Gia Hào lại lên tiếng:
- An Như Hinh, em gái của cô đã có người cô ấy thích rồi sao?
- Ờ, chắc thế.
- Là ai vậy?
- Không biết.
Nghe câu trả lời đầy vô cảm của An Như Hinh mà anh tức sôi máu, cho dù có là chị em giả thì cũng nên diễn cho tròn vai một chút đi chứ. Đúng là tức chết anh rồi mà!
- An Như Hinh, cô có thật sự là chị gái của Như Hảo không vậy? Em gái cô thích ai mà cô cũng không biết.
- Anh muốn biết thì tự đi mà hỏi, tôi không có vô duyên đến mức đi hỏi chuyện riêng tư của người khác. Lôi Gia Hào, anh lắm lời thật đó, mau im miệng đi, tôi còn phải đi ngủ nữa.
Lôi Gia Hào bị mắng đến ngu người, nhưng rồi anh cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt thôi chứ biết nói gì nữa bây giờ.
Thời gian lại trôi qua thêm một lúc, Lôi Gia Hào thật sự không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là anh liền nhìn thấy khung cảnh năm đó.
Cách đây hai năm, khi đó An gia đã mời gia đình anh đến lễ thượng thọ của lão phu nhân, trong bữa tiệc năm đó anh đã nhìn thấy một cô gái bí ẩn với chiếc váy đen cùng chiếc mặt nạ hoa hồng đã ngồi ở giữa trung tâm sân khấu mà đánh đàn.
Tuy rằng ánh sáng xung quanh cô có hơi yếu ớt, nhưng cũng đã nhanh chóng để Lôi Gia Hào có ấn tượng, vì trên vai của cô có một vết bớt hình bướm.
Sau khi tiếng đàn đã biến mất thì Lôi Gia Hào cũng đã có đi tìm, nhưng hoàn toàn tìm không ra. Mãi cho đến bây giờ, khi anh biết rằng vết bớt đó là chỉ có người của An gia có thì anh hối hận rồi.
Đáng lý ra anh không nên kết hôn với An Như Hinh, mà trực tiếp ép lấy An Như Hảo thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Nữ thần khi đó của anh bây giờ lại biến thành em vợ của anh... Trái tim khi nghĩ đến có chút không thoải mái.
Xoay người lại, đập vào mắt anh chính là dáng vẻ xinh đẹp đang ngủ say của An Như Hinh, đôi tay có chút không thể kiểm soát mà chạm vào gương mặt của cô, bất chợt trong đầu của anh lại lóe lên một suy nghĩ sai lệch.
Nếu như... Nếu như anh không thể có An Như Hảo, thì anh có thể dùng An Như Hinh như một người thay thế mà... Dù sao thì hiện tại cô cũng đã là vợ anh, muốn chạy cũng không chạy được.
Nhưng... Lôi Gia Hào lại thở dài, tiếc quá... Anh không phải hạng người đê tiện như vậy, anh không thể vì chút tư tình nhỏ nhoi mà hại đời con gái của người ta.
Đến đây, anh đưa tay véo nhẹ gương mặt của cô, nhỏ giọng nói:
- Tôi phải làm sao đây? Cô mau nói cho tôi biết đi chứ? Ngủ con heo chết vậy!
Lúc này An Như Hinh cũng có hơi mơ màng mà chép miệng, với gương mặt xinh đẹp lại cộng thêm việc chép miệng đáng yêu đã khiến cho Lôi Gia Hào cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
Bất chợt lúc này anh lại nhìn cô, sau đó đưa tay chọt chọt vào hai má của cô, chắc anh thấy làm vậy rất thú vị nên càng chọt càng hăng.
Tới khi An Như Hinh cảm thấy khó chịu liền vung tay, lầm bầm nói:
- Lão Thất, anh phiền quá đi.
Lôi Gia Hào nhíu mày, anh trực tiếp bóp mặt của cô, hung hăng nói:
- Cô vừa gọi ai đấy?
Khi này An Như Hinh vừa ngơ vừa ngác mở mắt, nhưng rồi sau đó lại lầm bầm cái gì đó mà anh không nghe được, sau đó anh cũng muốn xốc cô lên, nhưng nhìn thấy cô đã ngủ ngon rồi thì lại không nỡ.
Vừa rồi anh nghe thấy gì nhỉ?
Lão Thất? Lão Thất là ai? Sao trong lúc nói mớ mà cô cũng nhắc tới? Tên đó là nam hay nữ? Mà gọi “lão” thì chắc là nam rồi, nhưng nếu là nam thì sao cô lại biết, hơn nữa với giọng điệu đó thì đây không phải lần đầu tiên, mà là rất quen thuộc.
Rốt cuộc thì tên khốn nào tên Lão Thất vậy?
Tức chết anh rồi, thật sự là tức chết anh rồi.
Lôi Gia Hào mặc dù đang rất bực dọc, nhưng anh lại không nỡ đánh thức cô, nhìn thấy dáng vẻ ngủ ngoan của cô thì anh chỉ biết thở dài.
- An Như Hinh, đợi khi cô tỉnh lại mới nói rõ Lão Thất là ai đấy!
Nói xong anh còn tức giận véo má của cô một cái, nhưng sau khi véo xong liền đưa tay xoa xoa, cuối cùng vẫn thở dài.
Nhưng mà...
Rốt cuộc thì...
Lão Thất là tên chó má nào vậy chứ hả?
#Yu~
Nhưng rồi buổi tối đó, vì Lý Cửu Hi - mẹ anh và Lôi Tùng Nhung - cha anh đã ngủ lại đây nên cô và Lôi Gia Hào phải ngủ cùng một phòng.
Nằm trên cùng một giường, ở giữa còn được chắn lại bằng gối ôm, vốn dĩ An Như Hinh đã nhắm mắt rồi nhưng Lôi Gia Hào lại lên tiếng:
- An Như Hinh, em gái của cô đã có người cô ấy thích rồi sao?
- Ờ, chắc thế.
- Là ai vậy?
- Không biết.
Nghe câu trả lời đầy vô cảm của An Như Hinh mà anh tức sôi máu, cho dù có là chị em giả thì cũng nên diễn cho tròn vai một chút đi chứ. Đúng là tức chết anh rồi mà!
- An Như Hinh, cô có thật sự là chị gái của Như Hảo không vậy? Em gái cô thích ai mà cô cũng không biết.
- Anh muốn biết thì tự đi mà hỏi, tôi không có vô duyên đến mức đi hỏi chuyện riêng tư của người khác. Lôi Gia Hào, anh lắm lời thật đó, mau im miệng đi, tôi còn phải đi ngủ nữa.
Lôi Gia Hào bị mắng đến ngu người, nhưng rồi anh cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt thôi chứ biết nói gì nữa bây giờ.
Thời gian lại trôi qua thêm một lúc, Lôi Gia Hào thật sự không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là anh liền nhìn thấy khung cảnh năm đó.
Cách đây hai năm, khi đó An gia đã mời gia đình anh đến lễ thượng thọ của lão phu nhân, trong bữa tiệc năm đó anh đã nhìn thấy một cô gái bí ẩn với chiếc váy đen cùng chiếc mặt nạ hoa hồng đã ngồi ở giữa trung tâm sân khấu mà đánh đàn.
Tuy rằng ánh sáng xung quanh cô có hơi yếu ớt, nhưng cũng đã nhanh chóng để Lôi Gia Hào có ấn tượng, vì trên vai của cô có một vết bớt hình bướm.
Sau khi tiếng đàn đã biến mất thì Lôi Gia Hào cũng đã có đi tìm, nhưng hoàn toàn tìm không ra. Mãi cho đến bây giờ, khi anh biết rằng vết bớt đó là chỉ có người của An gia có thì anh hối hận rồi.
Đáng lý ra anh không nên kết hôn với An Như Hinh, mà trực tiếp ép lấy An Như Hảo thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Nữ thần khi đó của anh bây giờ lại biến thành em vợ của anh... Trái tim khi nghĩ đến có chút không thoải mái.
Xoay người lại, đập vào mắt anh chính là dáng vẻ xinh đẹp đang ngủ say của An Như Hinh, đôi tay có chút không thể kiểm soát mà chạm vào gương mặt của cô, bất chợt trong đầu của anh lại lóe lên một suy nghĩ sai lệch.
Nếu như... Nếu như anh không thể có An Như Hảo, thì anh có thể dùng An Như Hinh như một người thay thế mà... Dù sao thì hiện tại cô cũng đã là vợ anh, muốn chạy cũng không chạy được.
Nhưng... Lôi Gia Hào lại thở dài, tiếc quá... Anh không phải hạng người đê tiện như vậy, anh không thể vì chút tư tình nhỏ nhoi mà hại đời con gái của người ta.
Đến đây, anh đưa tay véo nhẹ gương mặt của cô, nhỏ giọng nói:
- Tôi phải làm sao đây? Cô mau nói cho tôi biết đi chứ? Ngủ con heo chết vậy!
Lúc này An Như Hinh cũng có hơi mơ màng mà chép miệng, với gương mặt xinh đẹp lại cộng thêm việc chép miệng đáng yêu đã khiến cho Lôi Gia Hào cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
Bất chợt lúc này anh lại nhìn cô, sau đó đưa tay chọt chọt vào hai má của cô, chắc anh thấy làm vậy rất thú vị nên càng chọt càng hăng.
Tới khi An Như Hinh cảm thấy khó chịu liền vung tay, lầm bầm nói:
- Lão Thất, anh phiền quá đi.
Lôi Gia Hào nhíu mày, anh trực tiếp bóp mặt của cô, hung hăng nói:
- Cô vừa gọi ai đấy?
Khi này An Như Hinh vừa ngơ vừa ngác mở mắt, nhưng rồi sau đó lại lầm bầm cái gì đó mà anh không nghe được, sau đó anh cũng muốn xốc cô lên, nhưng nhìn thấy cô đã ngủ ngon rồi thì lại không nỡ.
Vừa rồi anh nghe thấy gì nhỉ?
Lão Thất? Lão Thất là ai? Sao trong lúc nói mớ mà cô cũng nhắc tới? Tên đó là nam hay nữ? Mà gọi “lão” thì chắc là nam rồi, nhưng nếu là nam thì sao cô lại biết, hơn nữa với giọng điệu đó thì đây không phải lần đầu tiên, mà là rất quen thuộc.
Rốt cuộc thì tên khốn nào tên Lão Thất vậy?
Tức chết anh rồi, thật sự là tức chết anh rồi.
Lôi Gia Hào mặc dù đang rất bực dọc, nhưng anh lại không nỡ đánh thức cô, nhìn thấy dáng vẻ ngủ ngoan của cô thì anh chỉ biết thở dài.
- An Như Hinh, đợi khi cô tỉnh lại mới nói rõ Lão Thất là ai đấy!
Nói xong anh còn tức giận véo má của cô một cái, nhưng sau khi véo xong liền đưa tay xoa xoa, cuối cùng vẫn thở dài.
Nhưng mà...
Rốt cuộc thì...
Lão Thất là tên chó má nào vậy chứ hả?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương