Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu

Chương 15



Tới trước cửa lớn, Đông Trà đang khoác tay Bách Thuân bỗng khựng lại. Cô bình thường đều chỉ theo sau Bách Thuân đi vào trong, định buông tay khỏi Bách Thuân thì liền bị anh giữ lại, cánh cửa lớn lúc này được mở ra, người đang ngồi chính giữa sảnh đó chính là Bách lão gia.

Ngồi phía dưới bên phải là Triệu lão gia, bên cạnh ông ta là Triệu Tử Manh.

Bọn họ thấy Bách Thuân và Đông Trà xuất hiện với nhau như vậy, ít nhiều cũng hiểu được ý anh ta là gì. Như vậy không phải là đang vả thẳng vào mặt Triệu gia hay sao chứ.

Bách Thuân đi tới trước ba mình, theo phép mà chào hỏi “ Ba, con mới về”

Đông Trà cũng theo người kia cúi đầu chào “ Bách lão gia, con mới về”

“ Lão Bách à, chuyện này là sao đây?” Triệu lão gia nhìn qua ông bạn mình, chuyện hôn sự hôm nay ông phải nói cho xong, nhất thì ông huỷ bỏ mối hôn sự này để tìm cho con gái ông một mối hôn sự khác, chứ không để con ông lỡ thì được.

“ Ây da, lão đừng nóng. Lần nào Bách Thuân về cũng dẫn theo con bé Đông Trà” Bách lão gia giờ cũng trở nên khó sử, cái tên trời đánh này không làm ông đau đầu là không chịu được hay sao vậy?

Nói với bạn mình xong, ông lại nhìn qua hai người vừa tới “ Được rồi, Đông Trà con về hậu viện đi”

” Vâng” Biết ngay mà, lần nào lão già này cũng bắt cô đi về hậu viện một mình. Đang định buông khỏi tay Bách Thuân lần nữa thì lại bị anh ta giữ lại, cô nhìn anh ta khó hiểu mà hỏi nhỏ “ Anh định làm gì vậy”

“ Ba, cứ để Đông Trà ở đây đi. Em ấy cũng không còn nhỏ nữa mà phải tránh mặt” Nói rồi không để Bách lão gia đáp lời, anh đã kéo cô về phía ghế đối diện với cha con Triệu Tử Manh định ngồi xuống thì thấy trên bàn có đặt sẵn chén trà liền chừa lại rồi ngồi xuống phía dưới “ Khách của ba còn chưa tới hết sao? Tối nay cũng náo nhiệt quá đi”

Phản rồi, giờ ông cũng không thể nói được con trai mình nữa rồi. Mà cũng không nói được anh ta từ rất lâu rồi, cũng đành bất lực thở dài “ Lão Triệu, hôm nay chúng ta nói rõ một chút về hôn sự của Bách Thuân và Tử Manh nhà ông. Chúng cũng đã lớn hết cả rồi”



“ Nếu nói về hôn sự đó thì không phải bàn nữa đâu, con không cưới” Nói đoạn Bách Thuân đứng dậy hướng về phía Triệu gia “ Triệu lão gia, hôn sự này cũng nên huỷ được rồi. Cái hôn ước từ lúc còn nằm nôi ấy có phải gượng ép quá rồi không?”

Triệu Tử Manh lúc này cũng không ở yên được nữa, cô ta tỏ vẻ đáng thương “ Bách Thuân, tôi đợi anh từng ấy năm. Giờ cũng sắp quá thì rồi mà anh lại nói như vậy tôi biết phải làm sao?”

“ Cô Triệu à, trong những năm qua cô còn qua lại chưa đủ loại đàn ông?” Giờ nếu bọn họ kết thúc trong êm đẹp anh sẽ còn để mặt mũi cho Triệu gia, còn không thì anh sẽ để bọn họ nhục nhã ra về.

“ Tôi… tôi…” Triệu Tử Manh bị câu nói này làm cho cứng họng, cô quay qua nhìn ba mình ở bên cạnh, nắm chặt lấy tay ông như cầu cứu. Sao anh ta biết những năm qua cô đã làm những chuyện gì chứ? Không phải cô đã cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi mà.

Triệu lão gia biết những chuyện con gái mình đã gây ra những chuyện gì, biết nếu ông mà tiếp tục làm căng mọi chuyện thì người thiệt là con gái ông mà thôi “ Lão Bách à, nếu con trai ông đã thẳng thừng từ chối như vậy thì mối hôn sự này nhà chúng tôi cũng không cưỡng cầu thêm nữa”

Ông cứ nghĩ là mình sẽ có một cô con dâu ngoan hiền nhưng ai ngờ, theo cái tình huống này thì Triệu Tử Manh kia cũng không tốt đẹp gì. Cô ta chỉ được cái mã bên ngoài cùng với cái danh tiếng mà ba cô ta đã tạo nên cho mà thôi. Người khác nói ông còn không tin, giờ chính con trai mình cũng nói ý như vậy rồi thì ông cũng không cố chấp nữa làm gì “ Vậy hôn sự này không bàn nữa, chúng ta dừng ở đây thôi. Trịnh quản gia, tiễn khách”

Ủa vậy là không thành chuyện là tiễn khách nhanh vậy luôn sao? Cũng thẳng thắn quá rồi. Triệu gia thấy có ý đuổi khách thì cũng không mặt dày mà ở lại thêm nữa liền đứng dậy mà rời đi.

Giờ chỉ còn người trong nhà, Bách lão gia mới đứng dậy đi tới chỗ con trai mình “ Nghịch tử, giờ mi muốn làm sao? Không lẽ ở vậy đến già? Hay là muốn lấy con bé Đông Trà này? Không thể được”

Bách Thuân lúc này đứng chắn trước mặt Đông Trà, hôm nay có bị ba mình từ mặt anh cũng không để ông ấy đụng đến người của anh được “ Ba, con muốn lấy ai là việc của con. Xin ba đừng nhúng tay và chuyện này nữa”

Bách lão gia định đưa tay lên tát cậu con trai mình thì cửa chính đột ngột được mở ra một lần nữa. Giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên “ Ây da, Bách Thuyên. Tính ông vẫn nóng tính như vậy”



Lão thái bà nhà họ Thôi đã tới rồi, lúc này Bách lão gia liền quay ngoắt 180 độ, vui vẻ ra chào đó “ Uyển Tranh, bà tới rồi. Mau vào trong”

Đông Trà từ lúc nào cũng đã đứng dậy rồi, cô lễ phép cúi người chào người vừa tới. Nhìn kĩ vị này một chút, sao trông bà ấy có nhiều nét giống cô như vậy.

Thôi lão thái thái ngồi xuống ghế được chuẩn bị sẵn cho mình, bà nhìn qua đại sảnh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Đông Trà. Đúng là rất giống, bà muốn ngay lập tức nhận cô rồi ôm đứa con gái nhỏ này vào lòng, nhưng chuyện gì ra chuyện đó “ Lão Thuyên, tôi hôm nay tới đây trước là giao trả lại đồ cho nhà ông sau là đón người nhà tôi về”

Thôi Tinh Nguyên lúc này đang chào hỏi Đông Trà rồi khi cô không chú ý lấy đi sợi tóc đang vương trên sườn xám của cô rồi lấy cớ ra ngoài nghe điện thoại để đưa tóc cho người đi xét nghiệm.

Nghe nhắc đến Thôi lão thái thái hay lão thái bà Thôi gia chắc hẳn nghĩ người này đã già lắm rồi, nhưng không bà thực ra mới 45 tuổi thôi. Bà lấy chồng sớm nên hai đứa con bà đã lớn đùng đoàng vậy rồi.

Bách lão gia năm đó cũng mất công theo đuổi bà suốt nhưng nghe cách gọi cũng đoán được rồi đó, bà chọn lấy Thôi lão gia. Khiến cho Bách Thuyên năm đó thất tình mất mấy năm.

Nhưng mà trả lại đồ thì ông có thể hiểu nhưng đón người về là sao? Bách Thuyên cho người mang trà lên cho khách quý rồi hỏi “ Đón người về? Uyển Tranh, muốn đón ai vậy?”

Uyển Tranh kéo tấm vải đỏ đang phủ trên khay gỗ mà người đi theo bà vừa đặt lên bàn. Là một chiếc ấn ngọc, mặt ấn khắc khí hiệu của Bách gia. Vì chiếc ấn ngọc này Bách Thuyên đã tốn công tìm rất lâu, còn tưởng sẽ không thể tìm về, vậy mà hôm nay bà lại mang đến tận cửa cho ông ta “ Chuyện đón người cứ để sau. Bây giờ ông xem đây có phải vật nhà ông không”

Nhìn chiếc ấn ngọc kia, Bách Thuyên liền tiến đến nâng chiếc ấn ngọc đấy lên xem thử. Cẩn thận xem qua một lượt, qua một hồi lâu thấy sắc mặt ông dãn ra, cười vui vẻ “ Đúng, đúng rồi. Lần này tôi nhất định phải báo đáp Thôi gia tử tế mới được”

“ Không cần đâu, tôi mang thứ này tới cho ông là để báo đáp ông mới đúng” Nói đoạn bà đứng dậy, khẽ cúi đầu với Bách lão gia “ Bách Thuyên, cảm ơn Bách gia đã nuôi dưỡng con gái tôi suốt những năm qua”

Cả sảnh lớn bị câu nói này của Thôi lão thái thái làm ngơ hết một lượt. Bách Thuyên chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền nhìn phía Bách Thuân, nhưng anh ta cũng giống ông thôi, chưa kịp load được tình huống hiện tại là gì.
Chương trước Chương tiếp