Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu

Chương 16



Đúng là không phải tự nhiên mà họ Thôi mang trả lại bảo vật. Bà muốn dùng vật này để cảm ơn nhà họ Bách đã cưu mang và nuôi dưỡng con gái bà suốt nhiều năm qua.

Bách Thuyên đặt lại ấn ngọc xuống khay gỗ, khi thấy ánh mắt bà Uyển Tranh nhìn Đông Trà tràn đầy yêu thương như vậy ông cũng đã đoán ra được vấn đề. Ngồi lại xuống ghế, ông nhìn về phía cô gái nhỏ kia “ Đông Trà, con qua đây”

Đông Trà nghe nhắc đến tên mình liền đứng dậy, cô đi tới trước mặt của hai vị trưởng bối. Cô từ lúc chỉ để ý đến vị Thôi lão thái thái ấy, đối với cô người này mang cảm giác thân quen kì lạ. Đông Trà thường không nhịn được mà chốc chốc lại lén nhìn vị ấy.

“ Uyển Tranh, trông con bé có giống bà hồi trẻ không?” Nếu là bà ấy muốn đưa con bé này đi thật thì ông cũng không đành lòng đâu. Ông đối với Đông Trà giống như cháu gái nhỏ trong nhà vậy, thỉnh thoảng nó có quậy thật nhưng mà vì vậy mà nhà ông đỡ quanh hiu.

“ Giống, rất giống” Uyển Tranh nhìn con gái mình trước mặt mà không khỏi xúc động, khẽ gạt nước mắt đang lăn gò má. Bà lấy chiếc dây chuyền có khoá trường mệnh của cô ra “ Bách Thuyên, tôi hôm nay tới đây muốn nhận lại Đông Trà. Năm đó là do tôi để lạc mất con bé, dù cho người đi tìm nhưng không thể tìm thấy”

Lúc này Thôi Tinh Nguyên cũng đã nhận được bản xét nghiệm DNA, xác nhận là đúng quan hệ huyết thống rồi, Đông Trà đúng là em gái của anh. Mang bản xét nghiệm ấy đưa cho trưởng bối rồi quay lại chỗ ngồi của mình, còn không quên quay sang phía Bách Thuân làm ra vẻ đáng tiếc “ Này Bách Thuân, anh chuẩn bị tạm biệt em gái tôi đi. Phải cảm ơn anh đã nuôi con bé lớn lên xinh đẹp, giỏi giang như vậy”

Bách Thuân từ lúc chỉ im lặng, ánh mắt liếc qua nhìn tên đang ngồi bên, nhìn sao mà ngứa đòn thế không biết. Anh không thể để công sức mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm cứ như vậy bị cướp đi được.

Bà Uyển Tranh bước đến chỗ Đông Trà, nắm lấy tay cô, không tránh được xúc động làm cho giọng nói run rẩy “ Con gái, ta là mẹ của con. Đông Trà, mẹ xin lỗi khi bây giờ mới tìm thấy con”

Cô bối rối đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, khi đều nhận được cái gật đầu xác nhận cô liền ôm chầm lấy người phụ nữ trước mặt, nước mắt cô cũng đã rơi xuống rồi “ Mẹ…”

Tiếng gọi mẹ này bà đã đợi rất lâu rồi, bà hôn lên tóc rồi lên trán cô con gái nhỏ của mình. Gạt đi những giọt nước mắt đang lăn trên gò má ửng hồng ấy “ Con ngoan, từ giờ mẹ con chúng ta sẽ được ở cùng nhau rồi”

“ Uyển Tranh, bà đưa con bé đi rồi thỉnh thoảng phải đưa con bé tới chơi với tôi. Dù gì tôi cũng nhìn con bé lớn lên” Đông Trà dù không thường xuyên ở nhà chính nhưng lúc còn nhỏ vẫn hay tới đây chơi, mỗi lần như vậy đều như cái đuôi nhỏ bám theo ông vậy.

“ Được, được. Vậy giờ tôi đưa con bé về trước” Nhận được con gái rồi nên nhanh chóng đưa về thôi, bà định dẫn Đông Trà đi thì bị một cánh tay đưa ra chặn lại.

Người này không ai khác chính là Bách Thuân. Dáng anh ta cao lớn đứng chặn trước mặt người định rời đi “ Thôi lão thái thái, người cứ như vậy mà đi sao?”

“ Bách thiếu gia, không phải tôi đã mang ngọc ấn tới cho nhà cậu rồi đó thôi” Bà Uyển Tranh khó hiểu nhìn người đàn ông trước mắt, anh ta còn muốn thứ gì nữa đây.

“ Đông Trà là do tôi nuôi lớn, chứ không phải ba tôi. Món đồ người mang đến chỉ có giá trị với ông ấy thôi” Anh ta thu tay lại, không chút biến sắc nhìn mấy mẹ con họ.



“ Vậy cậu muốn Thôi gia làm gì cho cậu?” Bà chỉ nghĩ người này lại muốn mối làm ăn nào đó của nhà bà nên trực tiếp hỏi điều kiện.

Im lặng một lúc, Bách Thuân nhìn thẳng vào Đông Trà nhỏ bé đang đứng bên cạnh vị thái thái kia “ Tôi muốn em ấy. Nói rõ hơn là tôi muốn lấy Đông Trà”

Cả đại sảnh đều sốc, Đông Trà nắm chặt lấy tay mẹ của mình. Uyển Tranh làm sao để chuyện này xảy ra được, nếu anh ta mà lấy con gái bà thì chẳng phải mẹ vợ hơn con rể có 5 tuổi. Em rể còn lớn hơn anh vợ tận 14 tuổi “ Bách Thuân, chuyện này tôi không thể đồng ý với cậu được”

“ Nếu Thôi lão thái thái không đồng ý, vậy Bách gia xin rút lại toàn bộ số vốn đã đầu tư cho Thôi gia từ trước đến nay” Để đạt được mục đích thì thứ gì cũng có thể sử dụng, cốt là có thể đạt được mục đích cuối cùng.

Số vốn mà Bách gia đổ vào công ty của Thôi gia là rất lớn, nếu giờ bị rút lại thì chắc chắn công ty sẽ bị một trận điêu đứng. Thấy vẻ khó sử của mẹ cùng anh trai của mình, Đông Trà liền lên tiếng, cô không thể để gia sản nhà mình bị ảnh hưởng vì cô được “ Được, tôi đồng ý với anh. Nhưng tôi có một điều kiện”

“ Em nói đi” Giờ có 100 điều kiện anh ta cũng đồng ý nói gì một điều kiện.

Bà Uyển Tranh không nỡ liền nắm lấy tay con mình định lên tiếng ngăn cản thì nhận được cái lắc đầu của cô. Vỗ nhẹ vào tay mẹ mình an ủi, cô bắt đầu ra điều kiện với người kia “ Đợi tôi 2 năm nữa, tôi muốn học xong thạc sĩ”

Tưởng gì, anh đã đợi cô 12 năm rồi, thêm hai năm nữa có là gì đâu “ Được, tôi đợi em. Còn nữa, em cứ vậy đi sao? Lão Trần biết em không từ mà biệt thì sẽ rất buồn đó”

Anh ta muốn cô về lại Bách viện đây mà, được muốn cô về cô sẽ về, sẵn để lấy đồ của mình luôn “ Anh yên tâm, tôi trên đường về Thôi gia sẽ qua đó chào ông ấy”

Vậy là Bách Thuân đành phải để Đông Trà đi cùng nhà họ Thôi. Vậy là từ nay anh không được thấy cô gái nhỏ này chạy quanh trong nhà nữa rồi. Lại phải tìm cách để ở cạnh cô nhóc này.

Đông Trà trước khi về Thôi gia có ghé về Bách viện để tạm biệt Trần quản gia. Ông khi biết cô sẽ rời đi liền rơi nước mắt mà ôm cô, lần này phải xa cô cháu gái nhỏ này thật rồi. Đông Trà cũng không nỡ xa người ông này, từ nhỏ ông ta đã chăm sóc cô như cháu gái trong nhà rồi.

Lại là chia li trong nước mắt, ý định lấy đồ của mình cũng vì thế mà quên mất nên đồ lấy sau vậy, cô về Thôi gia trước.

Trong lòng Đông Trà lúc này vừa vui mừng, vừa hồi hộp. Cô vui vì mình đã tìm thấy gia đình rồi, còn hồi hộp là vì cô rời khỏi đó lâu như vậy không biết khi quay trở lại mọi người sẽ có phản ứng ra sao. Mẹ cô đã gặp rồi còn ba cô thì sao? Không biết bây giờ ông nhìn trông như thế nào rồi.

Cô hồi hộp đến căng thẳng, hai tay vô thức mà nắm chặt lấy nhau. Chiếc xe ô tô lúc này đã tiến dần vào khuôn viên biệt thự nhà họ Thôi rồi báo hiệu cuộc sống của Đông Trà sắp sang một trang mới.
Chương trước Chương tiếp