Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu
Chương 47
Chiều hôm đó, khi Đông Trà đã được xuất viện về nhà. Ba người nhà họ vừa vào đến sân viện đã thấy Trần quản gia đang tiếp đón ai đó.
Vào gần đến nơi Bách Thuân hơi nhíu mày khi nhìn thấy là vợ chồng Yên Trì Lâm. Nhìn cái bộ dạng của tên họ Yến kia là anh biết mục đích anh ta đến đây làm gì. Anh ta tới thăm vợ anh là 1 còn khè con gái với anh là 10. Chưa lúc nào anh muốn tiễn khách ngay và luôn như lúc này.
Con bé con nhà họ Yến kia thấy tên nhóc con nhà anh thì liền hớn hở chạy tới “ Anh Bột Bột, *tiểu Đại Oa tới chơi với anh nè”
*Tiểu Đại Oa: Tên ở nhà của con gái lớn nhà Yên Trì Lâm.
“ Gọi là Tử Sâm” Tên nhóc này cái vẻ thân thiện hoạt bát đâu mất rồi không biết. Tiểu Bột Bột làm cho cô bé kia giây trước còn đang vui vẻ, giây sau phải bối rối nhìn ba mình.
“ Ây dô. Cái tên nhóc này, mới có tý tuổi đã biết học theo ba mình cái tính tỏ ra vẻ lạnh rồi à?” Yên Trì Lâm đưa tay véo véo cái má bầu bĩnh của tiểu Bột Bột.
Ba con họ vốn giống nhau như vậy mà, tiểu Bột Bột đối với những thân thiết đều rất vui vẻ, niềm nở. Còn với những người cậu không hay tiếp xúc thì đều giữ thái độ xa lánh.
Dù nhà Yên Trì Lâm có là bạn bè của ba mẹ cậu nhưng tần suất gặp nhau của bọn họ lại ít nên Bột Bột không có mấy ấn tượng. Hơn nữa cô bé con kia gặp cậu được mấy lần đâu chứ mà gọi thân mật như vậy.
Đông Trà khẽ xoa đầu cậu con trai nhỏ của mình, cô biết rõ tính cậu ra sao. Cô sẽ ngồi nói chuyện lại với cậu nhóc này sau, còn trước mặt người ngoài cô sẽ xử lý hoà nhã nhất có thể “ Tiểu Bột Bột chắc đang còn bận tâm đến việc tôi bị thương nên mới như vậy”
Cô ngồi xuống ngang tầm với tiểu Đại Oa, mỉm cười xoa nhẹ má cô bé “ Con đừng trách Bột Bột nhé, lát nữa dì sẽ nói thằng bé đưa con đi chơi, có được không?”
Tiểu Đại Oa cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, cô bé gật gật đầu rồi cũng nở nụ cười thật tươi đáp lại “ Dạ được”
Xoa xoa đầu tiểu Đại Oa rồi đứng dậy, cô còn chưa kịp hỏi chuyện Thẩm Tinh thì đã thấy cô bạn mình đưa đứa nhỏ đang bế trên tay cho ông chồng đang đứng cạnh, rồi chạy đến chỗ cô đưa tay xoay người cô một vòng “ Cậu lại bị thương ở đâu vậy? Vừa xuống máy bay nghe cậu bị thương là mình qua đây luôn đấy”
Anh không thích ai đụng vào vợ mình như vậy, kể cả là người khác giới đi chăng nữa. Bách Thuân chắn lấy bên vai có vết thương của Đông Trà rồi kéo cô lại phía mình “ Thái thái nhà tôi bị thương ở cánh tay”
“ Chúng ta có thể vào trong nhà được không vậy?” Chồng con cô hôm nay bị sao vậy chứ, bọn họ có tính hiếu khách không vậy trời. Với những tình huống như vậy chúng ta chỉ cần một nụ cười tự tin.
“ Mọi người vào trong đi, tôi đã cho người chuẩn bị trà bánh rồi” Cuối cùng thì cũng có người nói hộ tiếng lòng của Trần quản gia rồi.
Mấy người bọn họ sau lời đề nghị của Đông Trà mới cùng nhau vào phòng khách. Riêng có tiểu Bột Bột không biết từ lúc nào đã lẩn đi đâu mất rồi, nhắm chừng là về phòng hoặc tới thư lâu. Tiểu Đại Oa cứ ngó nghiêng để tìm cậu nhóc ấy mãi nhưng không thấy đâu nữa rồi, vẻ mặt cô bé trở nên ỉu xìu.
Gạt chồng con qua một bên Đông Trà và Thẩm Tinh ngồi dính lại với nhau, cô mới kéo tay bạn mình nói nhỏ “ Sao cậu đã sinh đứa thứ hai rồi vậy?”
Nhắc đến việc sinh con thứ hai, Thẩm Tinh chỉ thời dài một hơi “ Mình cũng có muốn đâu, chỉ do bị lỡ kế hoạch mà phải sinh sớm thôi”
“ Chắc cậu lại không cưỡng được sự quyến rũ của chồng cậu đúng không vậy?” Đông Trà còn trêu chọc cô bạn này của mình, ai chứ Thẩm Tinh thì dễ lắm.
“ Đừng có mà trêu mình, tiểu Bột Bột nhà cậu cũng đã 4 tuổi cậu vẫn chưa định sinh thêm à?” Tính ra con trai của Đông Trà lớn hơn con gái cô một tuổi, cô định đợi khi nào tiểu Đại Oa lên 5 tuổi mới sinh tiếp, nhưng cô tính đâu bằng tên họ Yến kia tính nên giờ mới thêm một cục kia nữa.
Ngồi dựa vào ghế thở dài một cái, cô nhìn Bách Thuân đang làm giá nhìn đứa con mới sinh của Thẩm Tinh, cô biết anh ta muốn cô sinh tiếp một cô con gái nữa, nhưng lỡ lần sau không phải con thì làm sao? Vì thế nên cô mới chần chừ như vậy “ Mình cũng đợi tiểu Bột Bột lên 5 rồi mới sinh tiếp”
Nhìn ánh mắt đang cố nén sự thèm thuồng kia của Bách Thuân thì cô bạn của cô sẽ không lâu nữa đâu cũng sẽ có đứa thứ hai thôi “ Nhưng nhìn chồng cậu như thế kia thì chắc kế hoạch đấy của cậu không khả thi đâu. Nhắm chừng 1-2 tháng nữa thì cậu sẽ có tin vui thôi”
Đông Trà điên cuồng lắc đầu, cô sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu “ Thôi, đừng nhắc chuyện đó nữa. Mình nổi hết cả da gà rồi đây này”
Nhìn đứa nhỏ mới sinh nhà Thẩm Tinh, bọn họ tới sớm quá cô chưa kịp chuẩn bị quà gì. Cũng may vừa nãy có kịp nhờ Trần quản gia tới thư lâu tìm xem có thứ gì có thể tặng được cho trẻ mới sinh không, nhưng vẫn phải tìm thêm một món nữa cho tiểu Đại Oa kia.
Mà cái tên nhóc con nhà cô chạy trốn đi đâu mất rồi không biết nữa. Bình thường hay chạy lăng xăng lắm mà giờ lại không thấy bóng dáng ở đâu nữa rồi. Cô nhớ không nhầm thì tên nhóc con nhà cô có sợ người lạ đâu.
Vào gần đến nơi Bách Thuân hơi nhíu mày khi nhìn thấy là vợ chồng Yên Trì Lâm. Nhìn cái bộ dạng của tên họ Yến kia là anh biết mục đích anh ta đến đây làm gì. Anh ta tới thăm vợ anh là 1 còn khè con gái với anh là 10. Chưa lúc nào anh muốn tiễn khách ngay và luôn như lúc này.
Con bé con nhà họ Yến kia thấy tên nhóc con nhà anh thì liền hớn hở chạy tới “ Anh Bột Bột, *tiểu Đại Oa tới chơi với anh nè”
*Tiểu Đại Oa: Tên ở nhà của con gái lớn nhà Yên Trì Lâm.
“ Gọi là Tử Sâm” Tên nhóc này cái vẻ thân thiện hoạt bát đâu mất rồi không biết. Tiểu Bột Bột làm cho cô bé kia giây trước còn đang vui vẻ, giây sau phải bối rối nhìn ba mình.
“ Ây dô. Cái tên nhóc này, mới có tý tuổi đã biết học theo ba mình cái tính tỏ ra vẻ lạnh rồi à?” Yên Trì Lâm đưa tay véo véo cái má bầu bĩnh của tiểu Bột Bột.
Ba con họ vốn giống nhau như vậy mà, tiểu Bột Bột đối với những thân thiết đều rất vui vẻ, niềm nở. Còn với những người cậu không hay tiếp xúc thì đều giữ thái độ xa lánh.
Dù nhà Yên Trì Lâm có là bạn bè của ba mẹ cậu nhưng tần suất gặp nhau của bọn họ lại ít nên Bột Bột không có mấy ấn tượng. Hơn nữa cô bé con kia gặp cậu được mấy lần đâu chứ mà gọi thân mật như vậy.
Đông Trà khẽ xoa đầu cậu con trai nhỏ của mình, cô biết rõ tính cậu ra sao. Cô sẽ ngồi nói chuyện lại với cậu nhóc này sau, còn trước mặt người ngoài cô sẽ xử lý hoà nhã nhất có thể “ Tiểu Bột Bột chắc đang còn bận tâm đến việc tôi bị thương nên mới như vậy”
Cô ngồi xuống ngang tầm với tiểu Đại Oa, mỉm cười xoa nhẹ má cô bé “ Con đừng trách Bột Bột nhé, lát nữa dì sẽ nói thằng bé đưa con đi chơi, có được không?”
Tiểu Đại Oa cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, cô bé gật gật đầu rồi cũng nở nụ cười thật tươi đáp lại “ Dạ được”
Xoa xoa đầu tiểu Đại Oa rồi đứng dậy, cô còn chưa kịp hỏi chuyện Thẩm Tinh thì đã thấy cô bạn mình đưa đứa nhỏ đang bế trên tay cho ông chồng đang đứng cạnh, rồi chạy đến chỗ cô đưa tay xoay người cô một vòng “ Cậu lại bị thương ở đâu vậy? Vừa xuống máy bay nghe cậu bị thương là mình qua đây luôn đấy”
Anh không thích ai đụng vào vợ mình như vậy, kể cả là người khác giới đi chăng nữa. Bách Thuân chắn lấy bên vai có vết thương của Đông Trà rồi kéo cô lại phía mình “ Thái thái nhà tôi bị thương ở cánh tay”
“ Chúng ta có thể vào trong nhà được không vậy?” Chồng con cô hôm nay bị sao vậy chứ, bọn họ có tính hiếu khách không vậy trời. Với những tình huống như vậy chúng ta chỉ cần một nụ cười tự tin.
“ Mọi người vào trong đi, tôi đã cho người chuẩn bị trà bánh rồi” Cuối cùng thì cũng có người nói hộ tiếng lòng của Trần quản gia rồi.
Mấy người bọn họ sau lời đề nghị của Đông Trà mới cùng nhau vào phòng khách. Riêng có tiểu Bột Bột không biết từ lúc nào đã lẩn đi đâu mất rồi, nhắm chừng là về phòng hoặc tới thư lâu. Tiểu Đại Oa cứ ngó nghiêng để tìm cậu nhóc ấy mãi nhưng không thấy đâu nữa rồi, vẻ mặt cô bé trở nên ỉu xìu.
Gạt chồng con qua một bên Đông Trà và Thẩm Tinh ngồi dính lại với nhau, cô mới kéo tay bạn mình nói nhỏ “ Sao cậu đã sinh đứa thứ hai rồi vậy?”
Nhắc đến việc sinh con thứ hai, Thẩm Tinh chỉ thời dài một hơi “ Mình cũng có muốn đâu, chỉ do bị lỡ kế hoạch mà phải sinh sớm thôi”
“ Chắc cậu lại không cưỡng được sự quyến rũ của chồng cậu đúng không vậy?” Đông Trà còn trêu chọc cô bạn này của mình, ai chứ Thẩm Tinh thì dễ lắm.
“ Đừng có mà trêu mình, tiểu Bột Bột nhà cậu cũng đã 4 tuổi cậu vẫn chưa định sinh thêm à?” Tính ra con trai của Đông Trà lớn hơn con gái cô một tuổi, cô định đợi khi nào tiểu Đại Oa lên 5 tuổi mới sinh tiếp, nhưng cô tính đâu bằng tên họ Yến kia tính nên giờ mới thêm một cục kia nữa.
Ngồi dựa vào ghế thở dài một cái, cô nhìn Bách Thuân đang làm giá nhìn đứa con mới sinh của Thẩm Tinh, cô biết anh ta muốn cô sinh tiếp một cô con gái nữa, nhưng lỡ lần sau không phải con thì làm sao? Vì thế nên cô mới chần chừ như vậy “ Mình cũng đợi tiểu Bột Bột lên 5 rồi mới sinh tiếp”
Nhìn ánh mắt đang cố nén sự thèm thuồng kia của Bách Thuân thì cô bạn của cô sẽ không lâu nữa đâu cũng sẽ có đứa thứ hai thôi “ Nhưng nhìn chồng cậu như thế kia thì chắc kế hoạch đấy của cậu không khả thi đâu. Nhắm chừng 1-2 tháng nữa thì cậu sẽ có tin vui thôi”
Đông Trà điên cuồng lắc đầu, cô sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu “ Thôi, đừng nhắc chuyện đó nữa. Mình nổi hết cả da gà rồi đây này”
Nhìn đứa nhỏ mới sinh nhà Thẩm Tinh, bọn họ tới sớm quá cô chưa kịp chuẩn bị quà gì. Cũng may vừa nãy có kịp nhờ Trần quản gia tới thư lâu tìm xem có thứ gì có thể tặng được cho trẻ mới sinh không, nhưng vẫn phải tìm thêm một món nữa cho tiểu Đại Oa kia.
Mà cái tên nhóc con nhà cô chạy trốn đi đâu mất rồi không biết nữa. Bình thường hay chạy lăng xăng lắm mà giờ lại không thấy bóng dáng ở đâu nữa rồi. Cô nhớ không nhầm thì tên nhóc con nhà cô có sợ người lạ đâu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương