Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu

Chương 48



Ngồi chơi được một lúc thì Trần quản gia dẫn theo mấy người nữa mang theo quà mà ông theo lời Đông Trà tìm ở thư lâu mang tới đây “ Thái thái, đồ đã được mang tới rồi”

Ra hiệu cho người làm để ngay ngắn hai khay gỗ lên trên bàn, theo thứ tự khay gỗ bên trái đặt một gỗ đựng một chuỗi vòng ngọc bích 14 hạt là của tiểu Đại Oa, bên phải của tiểu Nhị Oa* là một tấm ngọc bội phớt màu xanh lục.

*Tiểu Nhị Oa: Tên ở nhà của con gái nhỏ nhà Yên Trì Lâm.

Nhìn quanh giờ cả chồng cô cũng không thấy đâu nữa rồi, chép miệng một tiếng việc gì cũng đến tay cô. Đưa tay nâng tấm ngọc bội kia lên, đặt vào trong tấm khăn đang bọc tiểu Nhị Oa “ Trách ba mẹ con mang con tới đây sớm quá, nên cô chỉ có chút quà nhỏ này thôi”

“ Đông Trà, quà của cậu không phải quá quý giá rồi đó chứ?” Thẩm Tinh nhìn qua thôi đã biết tấm ngọc bội mà bạn mình vừa tặng cho tiểu Nhị Oa nhà cô có giá trị liên thành tới mức nào rồi. Còn không nói tới chuỗi ngọc còn lại nữa.

Đông Trà còn đang sợ món quà này của cô chưa đủ thành ý “ Đâu có, mình sợ con bé mà hiểu chuyện rồi lại chê món đồ này ý chứ”

Đại Oa thấy em gái mình được tặng qua đẹp, cô nhóc cũng muốn có. Cô bé con bẽn lẽn đến chỗ Đông Trà, đưa tay hơi kéo kéo vạt áo của cô “ Cô Đông Trà, em gái có quà vậy Đại Oa có quà không vậy?”

Nói trẻ con như tờ giấy trắng, nhưng chúng cũng đã biết ghen tị rồi. Chỉ cần thấy em gái hoặc em trai có gì tốt thì chúng cũng phải có, thế nên mới hay bảo nhau trong nhà có chị em hay anh em gần tuổi thì cần phải công bằng giữa hai đứa trẻ, nếu không rất dễ để bọn chúng sinh ra tính ghét bỏ chúng anh chị em của mình.

“ Đại Oa cũng có” Xoa xoa đầu cô bé con, cũng may Đông Trà lường trước được việc này. Cô cầm chuỗi ngọc bích kia lên, đeo vào tay cho cô bé “ Con xem có thích không?”

Đại Oa nhìn tấm ngọc bội của Nhị Oa rồi nhìn chuỗi vòng trên tay mình. Cô bé thích tấm ngọc bội kia hơn, nhưng mẹ đã nói là quà tặng thì không được đòi hỏi nên cô bé gật đầu cười tươi “ Thích lắm ạ”

“ Đại Oa cảm ơn cô Đông Trà đi” Thẩm Tinh còn thấy ngại trước những món quà này, chứ Yên Trì Lâm thì không. Nhà họ tặng quà cho con anh thì sau này anh cũng sẽ có dịp để trả lại, nên những việc này không cần quá khách sáo làm gì.

Cô bé con lễ phép khoanh tay cúi đầu cảm ơn người vừa tặng quà cho mình, rồi ngoan ngoãn tới cạnh chỗ ba nó.

Đối với Đông Trà giá trị vật chất của món quà mình tặng đi không bằng được giá trị tình cảm ở trong đó. Giờ cũng không còn sớm nữa, lâu không được gặp lại người bạn thân này nên cô muốn giữ bọn họ lại ăn bữa cơm. Nhưng Yên Trì Lâm nói bọn họ còn chưa về nhà chính gặp ba mẹ nữa, hai ông bà đã hối thúc về từ lúc nhà họ xuống máy bay rồi.



Không giữ được người thì đành hẹn ngày gặp khác gặp nhau rồi cùng ăn bữa cơm sau vậy. Đến lúc tiễn khách lên xe rời đi rồi mới thấy chồng con cô bế nhau xuất hiện.

“ Hai người trốn đi đâu mà bây giờ mới xuất hiện vậy?” Đi tới chỗ chồng con mình, đang định đưa tay ra đến bế tiểu Bột Bột thì phía cánh tay truyền đến cảm giác đau nhức cô mới nhớ rằng tay mình đang bị thương, không thể bế cậu con trai được.

Anh viện ra một cái cớ vô cùng hợp lý để đáp lại vợ mình “ Anh đâu có trốn, anh đi giải quyết nốt công việc còn đang làm dở mà”

Tiểu Bột Bột cũng chu chu môi nhỏ, viện cớ cho bản thân “ Con tới thư lâu đọc sách. Không phải mami hay nói con cần phải đọc nhiều sách mà”

Đúng là không nói lại hai ba con nhà này, hiếm lắm mới thấy ba con họ gắn bó như vậy thì cô sẽ tác thành “ Nếu hai ba con anh đã đồng tâm như vậy thì tối nay hai người ngủ cùng nhau đi, em sẽ sang phòng khác ngủ”

Nói rồi cô kệ hai ba con nhà họ mà đi lên phòng trước, dám để cô tiếp khách một mình. Mà đây có phải lần đầu tiền đâu chứ. Cứ hễ lần nào tiếp khách cũng thế, lúc đầu còn đủ cả nhà lúc sau thấy còn một mình cô.

Hôm nay cô cũng thấy mệt mỏi nên vừa lên đến phòng, khoá trái cửa rồi nằm lên chiếc đệm thoải mái. Rất nhanh cô đã chìm vào trong giấc ngủ.

Hai ba con Bách Thuân vẫn còn đang ngơ ngác nhìn nhau. Tiểu Bột Bột mới ỉu xìu “ Tại ba đấy, lại bỏ mami một mình tiếp khách”

Tên nhóc con này đang trách anh đấy à? Bách Thuân nhíu mày nhìn xuống cục bột trong lòng, đưa tay nhéo nhéo má cậu nhóc “ Không phải con cũng thế à?”

Đúng là ba nào con nấy, tiểu Bột Bột còn nhỏ nhưng cũng đã biết cãi lý lắm rồi. Nhiều khi mami cậu nói ở nhà cảm giác như đang nghe hai luật sư biện hộ nói chuyện với nhau vậy “ Con ở lại cũng có làm gì đâu chứ, nên con mới tới thư lâu đọc sách như lời mami hay nói”

Thả cậu con trai xuống dưới đất, anh phải đi dỗ vợ anh đã, tên nhóc con kia ngủ ở đâu cũng được còn anh phải ngủ với vợ anh “ Con tự lo cho mình đi, tối nay quay về phòng mà ngủ”

Ba cậu lại coi thường cậu quá rồi, mami của cậu không có ba cậu cũng được nhưng làm sao mà thiếu cậu được chứ, chỉ cần làm nũng một tý thôi là kiểu gì cũng được vào phòng ôm mami ngủ rồi.

Vậy là hai người đàn ông một lớn một nhỏ với hai kế hoạch khác nhau để rù quyến người phụ nữ duy nhất trong nhà để được vào phòng ngủ tối nay.
Chương trước Chương tiếp