Thiên Nam Pháp Hội
Chương 32: Quỷ đạo ma tượng (lên đường 2)
Ngay trong đêm hôm đó Ông Tuấn sau khi dặn dò gửi đứa cháu Lâm cho gia đình ông Lộc. Ông đã bí mật tách khỏi đoàn người dân làng Thụ di tản để tránh ảnh hưởng của trận chiến với Quỷ Đạo Ma Tượng sắp diễn ra, rồi ông bước lên chiếc xe của Trần Long và Lê Nam để lên đường đi tìm Trần Lạc đang quy ẩn ở núi lục kì. Kết thúc một ngày dài tại làng Thụ, còn bốn ngày nữa thì con quỷ sẽ được giải phóng, gia tộc nhà Trần nhất là Trần Long người đã nhận thức rõ được sức mạnh của con quỷ, nên ông rất mong muốn được sự giúp sức của thầy mình đó là Trần Lạc để chiến thắng trận chiến này.
Sau một đêm đi không ngừng nghỉ chiếc xe bốn chỗ cuối cùng đã tới Ninh Bình. Sau khoảng mười lăm phút dò đường cuối cùng chiếc xe cũng dừng tại một ngã ba. Đây cũng là nơi cuối cùng mà xe có thể đi vào. Ba người xuống xe sau nhiều tiếng trên xe. Lê Nam nhanh nhảu nhảy xuống xe trước, ông tà đang mạnh hai tay, vươn vai, ép dây chằng nhằm khởi động cho cơ thể gân cốt được co giãn. Mệt mỏi ông cất lời:
“Thề xe của cả gia tộc nhà ông đi chán quá, rung lắc không tài nào ngủ nổi”
Trước lời châm chọc của Lê Nam, Trần Long căn bản không muốn đôi co với người bạn mình, ông tà bước xuống xe quan sát xung quanh rồi hướng mắt về phía ông Tuấn. Ông Tuấn cũng vừa xuống xe. Trần Long liền cất lời nói:
“Xe chỉ có thể đi đến đây từ đây phiên hai vị đi bộ”
Ông Tuấn gãi đầu vui vẻ cất lời:
“Thôi không có gì đâu, với lại đi lên núi mà xe nào mà lên nổi”
Trân Long nghệ vậy liền thôi giọng khách sáo liền đáp lại:
“Vậy bây giờ phiền ông dẫn đường tới ngọn núi nơi thầy tôi quy ẩn”
Ông Tuấn gật đầu rồi nói:
“Được rồi hai người đi theo tôi”
Vậy là ba người Trần Long, Lê Nam, ông Tuấn bắt đấu bước đi, hai người kia đi phía sau, cả ba người bước đi trên vùng núi Ninh Bình. Cả ba người băng qua những con đường mà hai bên là những bui cây cao đến tận bụng người, mà về cơ bản đây cũng không phải con đường mà chỉ là lời đi mà những người đi trước dọn dẹp. Đi được khoảng mười lăm phút, ông Tuấn quay lại nói với Trần Long và Lê Nam:
“Hai người chịu khó nhé đường còn khá dài đấy, đi hết đoạn đường này còn quá một quả đồi nhỏ nữa, sau đó đi khoảng gần trăm mét nữa là tới”
Lê Nam nghệ vậy thở dài rồi than thở:
“Xa thế nhờ, mà ông Tuấn này ông nhớ đùng không vậy, chứ đi xa vậy mệt lắm”
Ông Tuấn trước câu hỏi nghi vấn của Lê Nam ông Tuấn khá khó chịu nhưng vẫn cất lời cam đoan:
“Hai người cứ tin tưởng vào trí nhớ của tôi, thấy thế thôi chứ trí nhờ tôi tốt lắm”
Trong khi hai người đang nói chuyện thì Trần Long chỉ im lặng vừa đi vừa quan sát chung quanh. Ông ta cẩn trọng với mọi thừ thứ, luôn luôn chuẩn bị cho mọi tình huống có thể sảy ra. Sau khi đi hết đoạn đường đất với những bụi cây rậm rạp. Cả ba người tới một quả đồi. Mảnh đồi với những bụi cây rậm rạp với nhiều loại cây, tạo nên sự hoang vu, đầy hoang dã. Băng qua một con suối bọn họ tiến vào quả đồi. Họ mềm theo một con đường cũ mà những người trước vào đồi lấy củi. Đang đi bỗng nhiên người Lê Nam dừng lại ông ta nhìn chung quanh như nghi ngờ một thứ gì đó trong quả đồi. Trần Long sớm nhận ra biểu hiện trên mặt của người bạn mình ông cất lời:
“Sao vậy ông cảm nhận thấy gì à”
Lê Nam nhìn xung quanh rồi trả lời Trần Long:
“Tôi nghe thấy tiếng xào xạt trong những bụi cây "
“Hả có thế mà mặt ông làm như nghiêm trọng thế, biết đâu thú rừng thì sao” Trâng Long thất vọng phàn nàn”
Trong khi hai người kia đang cãi nhau Ông Tuấn bỗng cất lời:
“Từ từ hình như có người trong rừng, tôi nghe có tiếng bước chân”
Quả đúng như Ông Tuấn nói, từ phía trên có hai người như là người đi lấy củi một nam một nữ. Người đàn ông với mái tóc đã có sợi bạc trên vai khoác hai bó củi. Bên cạnh người đàn ông là một cô gái có vẻ là con của ông ấy. Khuôn mặt nhỏ nhăn xin xắn, với mái tóc dài đôi mắt đen pha chút nâu. Cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trên vai là một rổ chè xanh, và một vài loại lá thuốc. Ông Tuấn liền tiến tới phía hai người cất lời hỏi:
“Phiền hai người cho tôi hỏi đi qua quả dồi này sẽ tới núi Lục Kì phải không ạ”
Người đàn ông cất lời:
"Đúng rồi, đi hết quả đồi này sẽ tới nhưng mà các vị định tới núi để làm gì vậy ạ "
Ông Tuấn cảm thấy hơi bối rối họ không thể nói rằng họ tìm một người pháp sư ở đây cả. Trong lúc Ông Tuấn còn đang bối rối nghĩ câu trả lời. Trần Long đã cất lời:
“Chúng tôi định lên núi lấy là thuốc. Nghe nói tại ngọn núi này có nhiều loại thuốc có thể cứu đước nhiều người”
Cô gái mỉm cười rồi cất lời:
“Là thuốc thì có nhưng nó nắm trên các vách đá mà núi lục Kí là núi tương đối gập gềnh. Tới đây lấy thuốc cần cẩn thận đấy các bác.”
Lê Nam nhanh nhảu đáp lại:
“Không có gì đâu, dăm ba ngọn núi sao cản bước được chúng tôi”
Người đàn ông đốn củi cất lời:
"Con gái tôi nói đúng đó, khu rừng này có nhiều loại rắn độc các bác phải cẩn thận đó "
Trong lúc mọi người đạng trò chuyện lơ là cảnh giác, trong các lùm cây một con rắn hổ đất đang bò trườn qua phía năm người họ. Bông nhiên vụt từ bụi cây nó há chiếc miệng chuẩn bị cắn tới phía cô gái. Trâng Long, người đã nhận ra đầu tiên ông ấy liên lao tới, nhắm đạp vào con rắn vad đẩy cô gái ra. Nhưng điều không may đã tới với Trần Long, ông ấy chưa kịp dậm chân con rắn đã cắn vào cổ chân ông ấy. Lê Nam cũng nhanh rút gươm đâm chết con rắn ngay lập tức
Trần Long choạng vạng rồi ngã gục xuống đất trước sự bối rối bàng hoảng của những người còn lại
Sau một đêm đi không ngừng nghỉ chiếc xe bốn chỗ cuối cùng đã tới Ninh Bình. Sau khoảng mười lăm phút dò đường cuối cùng chiếc xe cũng dừng tại một ngã ba. Đây cũng là nơi cuối cùng mà xe có thể đi vào. Ba người xuống xe sau nhiều tiếng trên xe. Lê Nam nhanh nhảu nhảy xuống xe trước, ông tà đang mạnh hai tay, vươn vai, ép dây chằng nhằm khởi động cho cơ thể gân cốt được co giãn. Mệt mỏi ông cất lời:
“Thề xe của cả gia tộc nhà ông đi chán quá, rung lắc không tài nào ngủ nổi”
Trước lời châm chọc của Lê Nam, Trần Long căn bản không muốn đôi co với người bạn mình, ông tà bước xuống xe quan sát xung quanh rồi hướng mắt về phía ông Tuấn. Ông Tuấn cũng vừa xuống xe. Trần Long liền cất lời nói:
“Xe chỉ có thể đi đến đây từ đây phiên hai vị đi bộ”
Ông Tuấn gãi đầu vui vẻ cất lời:
“Thôi không có gì đâu, với lại đi lên núi mà xe nào mà lên nổi”
Trân Long nghệ vậy liền thôi giọng khách sáo liền đáp lại:
“Vậy bây giờ phiền ông dẫn đường tới ngọn núi nơi thầy tôi quy ẩn”
Ông Tuấn gật đầu rồi nói:
“Được rồi hai người đi theo tôi”
Vậy là ba người Trần Long, Lê Nam, ông Tuấn bắt đấu bước đi, hai người kia đi phía sau, cả ba người bước đi trên vùng núi Ninh Bình. Cả ba người băng qua những con đường mà hai bên là những bui cây cao đến tận bụng người, mà về cơ bản đây cũng không phải con đường mà chỉ là lời đi mà những người đi trước dọn dẹp. Đi được khoảng mười lăm phút, ông Tuấn quay lại nói với Trần Long và Lê Nam:
“Hai người chịu khó nhé đường còn khá dài đấy, đi hết đoạn đường này còn quá một quả đồi nhỏ nữa, sau đó đi khoảng gần trăm mét nữa là tới”
Lê Nam nghệ vậy thở dài rồi than thở:
“Xa thế nhờ, mà ông Tuấn này ông nhớ đùng không vậy, chứ đi xa vậy mệt lắm”
Ông Tuấn trước câu hỏi nghi vấn của Lê Nam ông Tuấn khá khó chịu nhưng vẫn cất lời cam đoan:
“Hai người cứ tin tưởng vào trí nhớ của tôi, thấy thế thôi chứ trí nhờ tôi tốt lắm”
Trong khi hai người đang nói chuyện thì Trần Long chỉ im lặng vừa đi vừa quan sát chung quanh. Ông ta cẩn trọng với mọi thừ thứ, luôn luôn chuẩn bị cho mọi tình huống có thể sảy ra. Sau khi đi hết đoạn đường đất với những bụi cây rậm rạp. Cả ba người tới một quả đồi. Mảnh đồi với những bụi cây rậm rạp với nhiều loại cây, tạo nên sự hoang vu, đầy hoang dã. Băng qua một con suối bọn họ tiến vào quả đồi. Họ mềm theo một con đường cũ mà những người trước vào đồi lấy củi. Đang đi bỗng nhiên người Lê Nam dừng lại ông ta nhìn chung quanh như nghi ngờ một thứ gì đó trong quả đồi. Trần Long sớm nhận ra biểu hiện trên mặt của người bạn mình ông cất lời:
“Sao vậy ông cảm nhận thấy gì à”
Lê Nam nhìn xung quanh rồi trả lời Trần Long:
“Tôi nghe thấy tiếng xào xạt trong những bụi cây "
“Hả có thế mà mặt ông làm như nghiêm trọng thế, biết đâu thú rừng thì sao” Trâng Long thất vọng phàn nàn”
Trong khi hai người kia đang cãi nhau Ông Tuấn bỗng cất lời:
“Từ từ hình như có người trong rừng, tôi nghe có tiếng bước chân”
Quả đúng như Ông Tuấn nói, từ phía trên có hai người như là người đi lấy củi một nam một nữ. Người đàn ông với mái tóc đã có sợi bạc trên vai khoác hai bó củi. Bên cạnh người đàn ông là một cô gái có vẻ là con của ông ấy. Khuôn mặt nhỏ nhăn xin xắn, với mái tóc dài đôi mắt đen pha chút nâu. Cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trên vai là một rổ chè xanh, và một vài loại lá thuốc. Ông Tuấn liền tiến tới phía hai người cất lời hỏi:
“Phiền hai người cho tôi hỏi đi qua quả dồi này sẽ tới núi Lục Kì phải không ạ”
Người đàn ông cất lời:
"Đúng rồi, đi hết quả đồi này sẽ tới nhưng mà các vị định tới núi để làm gì vậy ạ "
Ông Tuấn cảm thấy hơi bối rối họ không thể nói rằng họ tìm một người pháp sư ở đây cả. Trong lúc Ông Tuấn còn đang bối rối nghĩ câu trả lời. Trần Long đã cất lời:
“Chúng tôi định lên núi lấy là thuốc. Nghe nói tại ngọn núi này có nhiều loại thuốc có thể cứu đước nhiều người”
Cô gái mỉm cười rồi cất lời:
“Là thuốc thì có nhưng nó nắm trên các vách đá mà núi lục Kí là núi tương đối gập gềnh. Tới đây lấy thuốc cần cẩn thận đấy các bác.”
Lê Nam nhanh nhảu đáp lại:
“Không có gì đâu, dăm ba ngọn núi sao cản bước được chúng tôi”
Người đàn ông đốn củi cất lời:
"Con gái tôi nói đúng đó, khu rừng này có nhiều loại rắn độc các bác phải cẩn thận đó "
Trong lúc mọi người đạng trò chuyện lơ là cảnh giác, trong các lùm cây một con rắn hổ đất đang bò trườn qua phía năm người họ. Bông nhiên vụt từ bụi cây nó há chiếc miệng chuẩn bị cắn tới phía cô gái. Trâng Long, người đã nhận ra đầu tiên ông ấy liên lao tới, nhắm đạp vào con rắn vad đẩy cô gái ra. Nhưng điều không may đã tới với Trần Long, ông ấy chưa kịp dậm chân con rắn đã cắn vào cổ chân ông ấy. Lê Nam cũng nhanh rút gươm đâm chết con rắn ngay lập tức
Trần Long choạng vạng rồi ngã gục xuống đất trước sự bối rối bàng hoảng của những người còn lại
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương