Thiên Nam Pháp Hội

Chương 33: Quy đạo ma tượng(ngôi làng sâu trong núi)



“Trần Long! Trần Long anh có sao không, mọi người nhanh lại đây giúp tôi đỡ anh ấy” Ông Tuấn hoảng loạn nói lớn với những người xung quanh.

Lê Nam và người đàn ông ngày lập tức tiến lại. Lê Nam còn chưa hết sự ngạc nhiên cất lời hỏi Ông Tuấn:

“Chuyện gì đã sảy ra với hắn vậy, vừa nãy còn bình thường, tự nhiên chạm vào cô gài này rồi nằm gục ra đất là sao”

Ông Tuấn chưa kịp trả lời, hay đúng hơn là ông ấy cũng chưa biết chuyện gì để trả lời Lê Nam. Ông Tuấn còn chưa biết trả lời Lê Nam như nào thì cô gái đã cất lời trả lời trước:

“Bác ấy đẩy cháu tránh khỏi còn rắn cắn nên bác ấy mới bị”

Giọng nói của cô gái bị đứt quãng, nghẹn ngào như muốn khóc. Bố của cô gái tiến tới nói:

“Bị rắn cắn hả hai người lùi ra để tôi xem vết cắn nào biết đâu còn cứu được”

Hai ngươi Lê Nam và ông Tuấn nghe vâyu liền tránh ra một bên, tạo ra lối cho ông ấy tiến vào. Ông ấy cúi xuống nhìn vết cắn ở chân của Trần Long nhìn một lúc ngay lập tức vẻ mặt bàng hoàng thất thần hiênh rõ trên khuôn mặt của ông. Ông cất lời:

“Người này bị rắn hổ đất, còn này là con độc nhất đấy bị cắn là tỉ lệ tử vong rất cao đấy”

Ông Tuấn nghe vậy sợ hãi nói:

“Ôi giời ơi, sao đợi lại làm khổ ngượi thiện như vậy”

Không để ông Tuấn tiếp tục than trời người đàn ông liền cất lời trấn an:

“Người này còn hơi thở nhanh, nhanh lấy sợi giây để buộc chặt chân nơi có vết thương để vết thương với chất độc không lần ra xa. Nhanh rồi đưa đến nhà tôi để chữa trị ở đó có thuốc”



Ngay lập tức ông Tuấn băng bó vết thương cho Trần Long, sau đó Lê Nam ngay laoaj tức cõng người bạn mình trên lưng rôi hỏi hai cha con:

“Nhà hai người ở đâu nhanh nhanh chỉ đường cho tôi”

Cô gài lấy tạy dụi đi nước mắt rồi nói:

“Đây ạ các vị đi xuống đối lần theo con đường đất rồi bên theo một con suối là tới ạ”

Nói xong cô gái liền chạy trước chỉ đường, Lê Nam trên vai vác người bạn chạy ngưoif về những đoạn đường mà mình đã đi. Ông ta liền buông lời trách móc người bạn đnag bất tỉnh của mình:

“Nhờ cái mặt ông mà đi từ nãy đến giờ là công cốc đấy”

Vậy là bốn người chạy như bay qua những ngọn cỏ bên theo dòng suối. Chạy một lức chưa đến năm phút. Một ngôi làng hẻo lánh xung quanh đồi núi mở ra trước mắt họ. Những căn nhà đất với chỉ một vài căn là nhà xi măng và mái tôn. Ngôi làng như bị rừng cây thiên nhiên bao bọc cách biệt với thế giới xung quanh. Nó thực sự là một ngôi làng nghèo nàn, có phần lạc hậu kém xa với xung quanh. Tại nơi đây tạo nên xự hiu quạnh lạnh lẽo.

Nhanh chóng đi qua những căn nhà cuối cùng cũng tới căn nhà của người đàn ông. Căn nhà đất với lớp mái tôn toát lên giá cảnh khó khăn của gia chủ. Bên trong nhà đìu hiu với một chiếc phản gỗ, bên trên là bàn thờ gia tiên. Không có gì hơn tại phòng khách của ngôi nhà. Ngay lập tức người đàn ông cất lời với Lê Nam:

“Phiền ông đặt ông ấy nằm xuống đây ạ”

Lê Nam nghe vậy ngay lập tức tiến đến đặt Trần Long xuống chiếc phản. Thậm chí chiếc gối đầu cũng là một chiếc gồi cũ kĩ.

Trần Long được đặt nằm trên chiếc phản người đàn ông tiến vào bên trong nhà lấy nấu thuốc. Trong lúc đó Lê Nam và ông Tuấn nhìn xung quanh căn nhà. Ông Tuấn thốt lên:

“Nhà khó khăn rồi lại còn ở chỗ hẻo lánh như này…”

Lê Nam không cất lời chỉ nhìn ra bên ngoài cửa ánh mắt nhìn xa xa với ánh mắt rất. nghiêm túc đầy suy tư. Sau khoảng năm phút người đàn ông tiến ra với hai bát thuốc nóng. Một bát đầy một bát vơi, với lượng nước thuốc chỉ bằng một phần tư bát kia. Ông đưa bát thuốc ít hơn rồi câtd lời với ông Tuấn:



"Ôm cầm bát thuốc này bôi vào vết rắn cắn cho anh ấy. "

Nói xong người đàn ông tiến tới cho Trần Long uống bát thuốc. Còn Ông Tuấn nhạn lấy bát thuốc bôi lên vết cắn trên chân của Trần Long. Sau khi đã làm xong hai người đặt Trần Long nằm nghỉ trên phản. Người đàn ông cất lời với Ông Tuấn:

“Thôi cũng gần trưa rồi hai vị ở lại ăn trưa với chúng tôi”

Ông Tuấn chưa trả lời quay lại nhìn Lê Nam như dò xét xem có nên hay không. Lê Nam tiến đến nói với ông Tuấn:

“Không có Trần Long hai người ta cũng không thể đi tiếp được. Thôi thì phiến ông ngày hôm nay”

Người đàn ông nghe vậy thì cũng với cô con gái tiến vào làm bữa trưa. Khoảng hai mươi phút sau bữa cơm được dọn ra bữa cơm đạm bạc với đĩa rau rừng từ nhiều loại trộn với nhau và đĩa lạc và cơm trắng. Bốn người bắt đầu ăn Lê Nam cất lời trước:

“Cảm ơn anh đã giúp đỡ chúng tôi lại còn cho tôi ăn nữa”

Người đàn ông cười tươi đáp lại:

“Không có gì đâu Thương người như thể thương thân mà. À mà tôi tên là Hưng còn gái tôi tên là Lan còn hai vị tên gì vậy ạ”

Ông Tuấn cất lời:

“Tôi tên là Tuấn còn người này là Lê Nam, người bị rắn cắn là Trần Long. Mà cho tôi hỏi xíu sao mọi người lại ở vùng rừng núi hiểm trở, khó khăn như này ạ sao không chuyên đến nơi có môi trường sống tốt hơn.”

Người đàn ông nghe vậy nét mặt hiện lên sự buồn bã cất lời:

“Trước đây ngôi làng này đã có cuộc sống ấm no hạnh phúc nhưng một tai hoạ đã ập tới ngôi làng này. Làm đảo lộn cuộc sống tại nơi này”
Chương trước Chương tiếp