Thiên Ninh Kỳ Hậu
Chương 81: Nàng là thê tử của ta
Ngày thứ hai của chuyến đi săn, Đường Thiên Hàn sai hạ nhân chuẩn bị cho nàng một bộ y phục bảo hộ, nói là muốn dạy nàng cưỡi ngựa.
Cảnh Như Đình dù xuất thân là con nhà võ nhưng nàng đối với việc cưỡi ngựa bắn cung không rành lắm nên vốn định từ chối, lại thấy Đường Thiên Hàn rất hào hứng đảm bảo an toàn cho nàng.
Ở trường đua ngựa người đều đã có mặt đông đủ, Đường Thiên Hàn nắm lấy tay nàng dẫn ra trước mắt bọn họ, ai nấy cũng nhìn thấy rõ mồn một, lại không có người nào dám nghị luận bàn tán, chỉ dám âm thầm đặt suy nghĩ trong lòng.
Nam nhân đứng thành hàng bên cạnh ngựa của mình, hạ nhân chăn ngựa đang kiểm tra lại ngựa kỹ càng trước khi cuộc đua bắt đầu. Thân thể đám người quý tộc này quý giá như vậy, không ai dám có gan đem mạng mình ra đùa mà làm việc qua loa.
Chợt trong số nữ quyến đứng trên đài quan sát có thanh âm lanh lảnh của một nữ tử: “Hoàng huynh thiên vị quá đi. Lúc trước muội đòi huynh dạy cưỡi ngựa thế nào huynh cũng không chịu, bây giờ lại sẵn lòng dạy cho hoàng tẩu.”
Người vừa nói là tam công chúa Đường Tĩnh Nhạn. Nàng đứng ở trong cùng, trên người một bộ trực cư đỏ thêu hoa lộng lẫy, đôi môi anh đào nở nụ cười rạng rỡ hoạt náo nổi bật hẳn lên trong những nữ quyến đứng cổ vũ e lệ, cứng nhắc như khúc gỗ.
Nàng ấy là đích công chúa, muội muội cùng mẹ với Đường Thiên Hàn, nhưng tính tình không hề kiêu căng mà nổi tiếng là hào phóng hòa nhã, rất được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái.
Đường Thiên Hàn cười thoải mái đáp: “Tài cưỡi ngựa của muội còn cần bản cung đích thân chỉ dạy sao?”
Những lần đi săn trước Đường Tĩnh Nhạn đều tham gia đua ngựa cùng nam tử, nhưng lần này không hiểu sao nàng ấy lại chọn chỉ ngồi trên đài cổ vũ.
Cảnh Như Đình nhìn Đường Tĩnh Nhạn, trong mắt nàng ấy tràn đầy sự nhiệt tình hào sảng, cũng đơn thuần không chút tư tâm, không nghĩ đến còn có người như thế lớn lên trong hoàng cung.
“Được rồi, nàng đừng mất tập trung nữa, mau lên ngựa đi.” Đường Thiên Hàn đưa tay đỡ nàng, thấy nàng dường như hơi chần chừ: “Sao vậy? Nàng không lên ngựa à?”
Cảnh Như Đình ngập ngừng: “Điện hạ, thiếp hơi sợ.”
Khoảnh khắc đối diện với con ngựa này, nàng cứ có cảm giác không lành, vừa định lấy hết can đảm trèo lên thì lại dừng động tác.
Trước mắt nàng là trường đua rộng lớn, đất trời mênh mang, còn có Đường Thiên Hàn đứng ngay bên cạnh che chở cho nàng, nhưng tất cả giống như đều ngưng đọng lại, thấp thoáng trong một góc nào đó có tiếng cười quỷ dị thần thần bí bí.
Trong một chốc Cảnh Như Đình cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, liền nghe thấy ngữ khí trầm trầm của nam nhân ở bên tai:
“Nếu nàng sợ thì ta sẽ lên ngựa cùng nàng.”
Hắn nói xong, tay đỡ lấy nàng trèo lên yên ngựa, chờ nàng điều chỉnh lại tư thế bản thân cũng leo lên ngồi phía sau. Cảm giác ấm áp từ cơ thể hắn bao trùm lên tấm lưng nhỏ nhắn của nàng, đem đến cho nàng cảm giác yên tâm vô cùng, trái tim thiếu nữ lạc đi một nhịp.
Đường Thiên Hàn không chờ cuộc đua bắt đầu, một mình dong ngựa đi trước. Nàng
ngạc nhiên quay sang nhìn hắn: “Điện hạ, chúng ta không đua ngựa cùng mọi người
sao?”
“Hôm nay ta chỉ muốn dạy nàng cưỡi ngựa, còn cuộc đua cứ để họ tham gia.”
Xuyên suốt đoạn đường, ngựa đi rất từ tốn, hai người ngồi trên ngựa thong thả ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh. Thảo nguyên rộng lớn xanh mướt, gió mùa thu thổi man mát, khung cảnh quả thực hữu tình khác hẳn với náo nhiệt ồn ào ở trường đua.
Đường Thiên Hàn ngồi phía sau một tay ôm lấy eo nàng, tay kia vẫn nắm chắc dây cương, ghé sát vào tai nàng thì thầm: “Ở đây chỉ có hai ta, nàng không cần phải chú trọng lễ nghĩa nữa.”
“Điện hạ biết thiếp không thoải mái khi ở đó?”
“Nàng bị gò bó bởi quy củ nghiêm khắc của hoàng cung sẽ thấy không thoải mái, cả ta cũng vậy.”
Bỗng nhiên con ngựa hí vang trời, sau đó bật cao lên một cái làm nàng ngồi không vững theo bản năng nghiêng người ra phía sau, Đường Thiên Hàn ôm chặt lấy nàng, tay ghì dây cương, giọng nói dần trở nên gấp gáp hơn:
“Nàng đừng sợ. Có ta ở đây.”
Nói là đừng sợ, sao nàng có thể không sợ? Con ngựa kia đang mất kiểm soát, lao nhanh về đằng trước không cần biết là đến đâu, nàng không dám nhìn, hai mắt nhắm nghiền lại, cũng không dám thở mạnh, không dám giãy giụa.
Đường Thiên Hàn ôm nàng rất chắc, liên tục điều chỉnh dây cương để con ngựa dừng lại, nhưng con ngựa phát điên đến mức không gì giữ được nó, cứ thể lao đi.
Cảnh Như Đình nhắm chặt mắt, nàng không biết đã đi đến đâu, hiện tại đang ở nơi nào, chỉ thấy bên tai vang lên giọng nói của hắn: “Quay lại đây ôm chặt lấy ta, không được buông tay.”
Nàng tức khắc làm theo không do dự. Khoảnh khắc sau đó, cả thân mình nàng nhẹ bẫng giữa không trung, đầu óc quay cuồng. Nàng mở mắt, mới nhận ra bản thân đang chới với ở vách núi, trong giây lát liền biết được toàn bộ sự việc vừa diễn ra.
Con ngựa điên kia lao đến vách núi, Đường Thiên Hàn trong giây phút sinh tử cách biệt nhau chỉ một khắc ấy đã ôm nàng nhảy ra khỏi ngựa, nhưng vẫn không kịp, chỉ có thể bám vào vách đá. Hắn một tay nắm chặt cổ tay nàng, tay kia liều mạng giữ lấy phiến đá nhọn nhô ra.
Cảnh Như Đình nhìn xuống chân, vực này cao như thế, rơi xuống chắc chắn mất mạng. Hắn là trữ quân thân phận tôn quý, không thể vì nàng mà bỏ mạng ở nơi này.
“Điện hạ…. điện hạ mau buông tay, nếu không cả hai chúng ta đều sẽ rơi xuống.”
“Không được, nàng ráng bám vào, Đỗ Phùng sắp đến rồi.”
Khuôn mặt hắn đỏ bừng lên, trán ướt đẫm mồ hôi, ngay cả bàn tay nắm lấy cổ tay nàng cũng ướt đến sắp tuột khỏi, nàng cảm thấy thực sự không chờ nổi đến lúc người đến cứu. Bên dưới là vực sâu hun hút, đất đá trên vách không chịu được sức hắn và nàng muốn lở ra.
Cảnh Như Đình hét lên: “Điện hạ mau buông tay thiếp ra. Điện hạ là hoàng tộc, không thể có chuyện được, đến lúc đó bệ hạ biết làm sao?”
Trước tình cảnh ranh giới sống chết mong manh nhất, hắn vẫn không thả lỏng tay, ngược lại càng nắm chặt hơn, chắc nịch khẳng định: “Nàng là thê tử của ta, ta sẽ không bao giờ bỏ lại thê tử chỉ vì mạng sống của bản thân.”
Từng câu từng chữ nàng nghe rõ mồn một, lời của hắn thấm vào trong tim, nhưng cũng làm nàng đau nhói, khóe mắt ươn ướt.
Trên núi lại vang lên tiếng nói của nhiều người: “Thái tử điện hạ, người đâu rồi?”
Đường Thiên Hàn nói vọng lên: “Mau đến đây.”
Đỗ Phùng cùng đám thuộc hạ vội vã chạy lại, cúi thấp người xuống hết mức có thể dang tay nói:
“Thái tử phi, người lên trước.”
Cảnh Như Đình dùng hết sức mình với tay lên, Đỗ Phùng dùng sức đỡ nàng kéo lên trên an toàn, rồi lập tức quay lại đỡ Đường Thiên Hàn.
Cảnh Như Đình dù xuất thân là con nhà võ nhưng nàng đối với việc cưỡi ngựa bắn cung không rành lắm nên vốn định từ chối, lại thấy Đường Thiên Hàn rất hào hứng đảm bảo an toàn cho nàng.
Ở trường đua ngựa người đều đã có mặt đông đủ, Đường Thiên Hàn nắm lấy tay nàng dẫn ra trước mắt bọn họ, ai nấy cũng nhìn thấy rõ mồn một, lại không có người nào dám nghị luận bàn tán, chỉ dám âm thầm đặt suy nghĩ trong lòng.
Nam nhân đứng thành hàng bên cạnh ngựa của mình, hạ nhân chăn ngựa đang kiểm tra lại ngựa kỹ càng trước khi cuộc đua bắt đầu. Thân thể đám người quý tộc này quý giá như vậy, không ai dám có gan đem mạng mình ra đùa mà làm việc qua loa.
Chợt trong số nữ quyến đứng trên đài quan sát có thanh âm lanh lảnh của một nữ tử: “Hoàng huynh thiên vị quá đi. Lúc trước muội đòi huynh dạy cưỡi ngựa thế nào huynh cũng không chịu, bây giờ lại sẵn lòng dạy cho hoàng tẩu.”
Người vừa nói là tam công chúa Đường Tĩnh Nhạn. Nàng đứng ở trong cùng, trên người một bộ trực cư đỏ thêu hoa lộng lẫy, đôi môi anh đào nở nụ cười rạng rỡ hoạt náo nổi bật hẳn lên trong những nữ quyến đứng cổ vũ e lệ, cứng nhắc như khúc gỗ.
Nàng ấy là đích công chúa, muội muội cùng mẹ với Đường Thiên Hàn, nhưng tính tình không hề kiêu căng mà nổi tiếng là hào phóng hòa nhã, rất được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái.
Đường Thiên Hàn cười thoải mái đáp: “Tài cưỡi ngựa của muội còn cần bản cung đích thân chỉ dạy sao?”
Những lần đi săn trước Đường Tĩnh Nhạn đều tham gia đua ngựa cùng nam tử, nhưng lần này không hiểu sao nàng ấy lại chọn chỉ ngồi trên đài cổ vũ.
Cảnh Như Đình nhìn Đường Tĩnh Nhạn, trong mắt nàng ấy tràn đầy sự nhiệt tình hào sảng, cũng đơn thuần không chút tư tâm, không nghĩ đến còn có người như thế lớn lên trong hoàng cung.
“Được rồi, nàng đừng mất tập trung nữa, mau lên ngựa đi.” Đường Thiên Hàn đưa tay đỡ nàng, thấy nàng dường như hơi chần chừ: “Sao vậy? Nàng không lên ngựa à?”
Cảnh Như Đình ngập ngừng: “Điện hạ, thiếp hơi sợ.”
Khoảnh khắc đối diện với con ngựa này, nàng cứ có cảm giác không lành, vừa định lấy hết can đảm trèo lên thì lại dừng động tác.
Trước mắt nàng là trường đua rộng lớn, đất trời mênh mang, còn có Đường Thiên Hàn đứng ngay bên cạnh che chở cho nàng, nhưng tất cả giống như đều ngưng đọng lại, thấp thoáng trong một góc nào đó có tiếng cười quỷ dị thần thần bí bí.
Trong một chốc Cảnh Như Đình cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, liền nghe thấy ngữ khí trầm trầm của nam nhân ở bên tai:
“Nếu nàng sợ thì ta sẽ lên ngựa cùng nàng.”
Hắn nói xong, tay đỡ lấy nàng trèo lên yên ngựa, chờ nàng điều chỉnh lại tư thế bản thân cũng leo lên ngồi phía sau. Cảm giác ấm áp từ cơ thể hắn bao trùm lên tấm lưng nhỏ nhắn của nàng, đem đến cho nàng cảm giác yên tâm vô cùng, trái tim thiếu nữ lạc đi một nhịp.
Đường Thiên Hàn không chờ cuộc đua bắt đầu, một mình dong ngựa đi trước. Nàng
ngạc nhiên quay sang nhìn hắn: “Điện hạ, chúng ta không đua ngựa cùng mọi người
sao?”
“Hôm nay ta chỉ muốn dạy nàng cưỡi ngựa, còn cuộc đua cứ để họ tham gia.”
Xuyên suốt đoạn đường, ngựa đi rất từ tốn, hai người ngồi trên ngựa thong thả ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh. Thảo nguyên rộng lớn xanh mướt, gió mùa thu thổi man mát, khung cảnh quả thực hữu tình khác hẳn với náo nhiệt ồn ào ở trường đua.
Đường Thiên Hàn ngồi phía sau một tay ôm lấy eo nàng, tay kia vẫn nắm chắc dây cương, ghé sát vào tai nàng thì thầm: “Ở đây chỉ có hai ta, nàng không cần phải chú trọng lễ nghĩa nữa.”
“Điện hạ biết thiếp không thoải mái khi ở đó?”
“Nàng bị gò bó bởi quy củ nghiêm khắc của hoàng cung sẽ thấy không thoải mái, cả ta cũng vậy.”
Bỗng nhiên con ngựa hí vang trời, sau đó bật cao lên một cái làm nàng ngồi không vững theo bản năng nghiêng người ra phía sau, Đường Thiên Hàn ôm chặt lấy nàng, tay ghì dây cương, giọng nói dần trở nên gấp gáp hơn:
“Nàng đừng sợ. Có ta ở đây.”
Nói là đừng sợ, sao nàng có thể không sợ? Con ngựa kia đang mất kiểm soát, lao nhanh về đằng trước không cần biết là đến đâu, nàng không dám nhìn, hai mắt nhắm nghiền lại, cũng không dám thở mạnh, không dám giãy giụa.
Đường Thiên Hàn ôm nàng rất chắc, liên tục điều chỉnh dây cương để con ngựa dừng lại, nhưng con ngựa phát điên đến mức không gì giữ được nó, cứ thể lao đi.
Cảnh Như Đình nhắm chặt mắt, nàng không biết đã đi đến đâu, hiện tại đang ở nơi nào, chỉ thấy bên tai vang lên giọng nói của hắn: “Quay lại đây ôm chặt lấy ta, không được buông tay.”
Nàng tức khắc làm theo không do dự. Khoảnh khắc sau đó, cả thân mình nàng nhẹ bẫng giữa không trung, đầu óc quay cuồng. Nàng mở mắt, mới nhận ra bản thân đang chới với ở vách núi, trong giây lát liền biết được toàn bộ sự việc vừa diễn ra.
Con ngựa điên kia lao đến vách núi, Đường Thiên Hàn trong giây phút sinh tử cách biệt nhau chỉ một khắc ấy đã ôm nàng nhảy ra khỏi ngựa, nhưng vẫn không kịp, chỉ có thể bám vào vách đá. Hắn một tay nắm chặt cổ tay nàng, tay kia liều mạng giữ lấy phiến đá nhọn nhô ra.
Cảnh Như Đình nhìn xuống chân, vực này cao như thế, rơi xuống chắc chắn mất mạng. Hắn là trữ quân thân phận tôn quý, không thể vì nàng mà bỏ mạng ở nơi này.
“Điện hạ…. điện hạ mau buông tay, nếu không cả hai chúng ta đều sẽ rơi xuống.”
“Không được, nàng ráng bám vào, Đỗ Phùng sắp đến rồi.”
Khuôn mặt hắn đỏ bừng lên, trán ướt đẫm mồ hôi, ngay cả bàn tay nắm lấy cổ tay nàng cũng ướt đến sắp tuột khỏi, nàng cảm thấy thực sự không chờ nổi đến lúc người đến cứu. Bên dưới là vực sâu hun hút, đất đá trên vách không chịu được sức hắn và nàng muốn lở ra.
Cảnh Như Đình hét lên: “Điện hạ mau buông tay thiếp ra. Điện hạ là hoàng tộc, không thể có chuyện được, đến lúc đó bệ hạ biết làm sao?”
Trước tình cảnh ranh giới sống chết mong manh nhất, hắn vẫn không thả lỏng tay, ngược lại càng nắm chặt hơn, chắc nịch khẳng định: “Nàng là thê tử của ta, ta sẽ không bao giờ bỏ lại thê tử chỉ vì mạng sống của bản thân.”
Từng câu từng chữ nàng nghe rõ mồn một, lời của hắn thấm vào trong tim, nhưng cũng làm nàng đau nhói, khóe mắt ươn ướt.
Trên núi lại vang lên tiếng nói của nhiều người: “Thái tử điện hạ, người đâu rồi?”
Đường Thiên Hàn nói vọng lên: “Mau đến đây.”
Đỗ Phùng cùng đám thuộc hạ vội vã chạy lại, cúi thấp người xuống hết mức có thể dang tay nói:
“Thái tử phi, người lên trước.”
Cảnh Như Đình dùng hết sức mình với tay lên, Đỗ Phùng dùng sức đỡ nàng kéo lên trên an toàn, rồi lập tức quay lại đỡ Đường Thiên Hàn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương