Thiên Ninh Kỳ Hậu

Chương 82: Tấm lòng của nàng



Sự việc kia xảy ra ầm ĩ một trận như thế, hoàng đế tất nhiên phải cho người điều tra rõ ràng xem kẻ nào lại dám có ý đồ ám sát trữ quân. Có điều cả một tháng trôi qua vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Hoàng đế chỉ công bố rằng con ngựa kia là do nô tài chăn ngựa không tốt để nó ăn phải thứ không sạch sẽ, dẫn đến phát điên khi nàng cùng hắn cưỡi đi dạo.

Chỉ là, nội tình bên trong thật giả ra sao, chỉ có Đường Thiên Hàn biết.

Bản thân Cảnh Như Đình dĩ nhiên không tin vào lý do chăm sóc ngựa không nghiêm, nàng sống trong cung cấm lâu ngày tự khắc hiểu được những chuyện cần hiểu, nhưng lời của bệ hạ như thế nào thì chính là vậy, không thể không tuân theo.

Đưa ra lý do kiểu này, hoặc là chưa tìm được kẻ thực sự đứng sau là ai, hoặc người này khiến cả hoàng đế và Đường Thiên Hàn không thể trực tiếp đụng đến. Nàng đoàn chừng có lẽ là người trong hoàng cung.

Chung quy lại nàng chỉ là phận nữ tử, không nên can thiệp quá sâu vào những chuyện liên quan trên triều. Dẫu sao hiện tại nàng cũng đã bình an sống sót, chỉ thế là ổn rồi.

Trở về từ trường săn, thói quen của Cảnh Như Đình có chút thay đổi. Nàng không còn lười biếng nhốt mình trong điện suốt ngày nữa mà bắt đầu đi lại ở Đông Cung nhiều hơn, học hỏi quản gia về việc quản lý sổ sách. Đường Thiên Hàn biết được vui vẻ hết mấy ngày, luôn miệng khen ngợi nàng:

“Trông Đình Nhi càng ngày càng ra dáng nữ chủ nhân Đông Cung.”

Mỗi lần hắn nói như vậy, nàng không biết đáp lại thế nào, chỉ đỏ mặt ngồi im một chỗ.

Ngọc Thần Điện

Buổi sáng, Đường Thiên Hàn đã thượng triều, nàng thức dậy hơi muộn hơn so với mọi khi, Cầm Nhi mang theo một chậu nước vào hầu hạ nàng rửa mặt.

“Thái tử phi, gần đây người bắt đầu quản lý sổ sách của Đông Cung bận rộn hơn, thời gian nghỉ ngơi cũng ngắn đi.”

Cảnh Như Đình gật đầu, “Chẳng trách sáng ta lại dậy muộn như vậy. Từ mai ngươi gọi ta dậy sớm hơn một canh giờ, để ta còn hầu hạ điện hạ canh y.”



Cầm Nhi vừa chải tóc cho nàng vừa cười nói: “Thái tử điện hạ thương người, sợ người vất vả nên dặn dò chúng nô tỳ không cần đánh thức người dậy, đỡ cho người mất công dậy sớm còn phải qua chính điện hầu hạ.”

Không chỉ Cầm Nhi mà trên dưới hạ nhân trong Đông Cung đều biết rõ Đường Thiên Hàn sủng ái nàng hết mực, bằng không thân nữ tử như nàng sao có thể ngủ thoải mái thích dậy lúc nào dậy lúc ấy, cả lễ nghi phép tắc thông thường gần như đều miễn hết.

“Cầm Nhi, ngươi có biết thêu thùa không?”

Cầm Nhi vô cùng kinh ngạc trước câu hỏi đột ngột của nàng nhưng vẫn đáp lại: “Nô tỳ biết. Trước khi nhập cung cung nữ đều phải trải qua các bài kiểm tra khác nhau, thêu thùa không thể thiếu. Chỉ là so sánh với cung nữ ở thượng phục cục thì không sánh bằng.”

Cung nữ ở thượng phục cục đều là được chọn lọc khắt khe, chuyên thêu y phục cho hoàng gia, còn cung nhân hầu hạ ở các cung như nàng ấy chỉ cần biết làm là được, để tiện hầu hạ chủ tử chu toàn.

“Vậy là được rồi. Ta dù là thiên kim nhà quan nhưng mấy chuyện thêu thùa này không rành lắm, không bằng ngươi chỉ ta chút kỹ nghệ.”

Nhìn kỹ lại, Cảnh Như Đình cảm thấy bản thân quả thực là kẻ vô dụng, nhị tỷ nàng tính tình ôn hòa lại thành thục cầm kỳ thi họa, còn nàng chẳng biết làm gì. Nữ nhân như nàng, có bao giờ ngờ tới lại gả vào Đông Cung làm chính phi của Thái tử, bất quá đều là nhờ vào cái danh đích nữ Cảnh gia.

Trước đây nàng chưa từng có ý nghĩ sẽ học hỏi những thứ này, nhưng Đường Thiên Hàn đối với nàng quá tốt, bản thân nàng cũng có tư tâm, nàng muốn làm một điều đặc biệt cho hắn.

Nghĩ thì đơn giản, nhưng đến khi bắt tay vào làm Cảnh Như Đình mới cảm thấy quá đỗi khó khăn. Nàng thêu hết lần này đến lần khác, kim đâm vào tay liên tục đau nhói cả đầu ngón tay. Cầm Nhi đứng một bên không khỏi xót xa, có ý ngăn lại:

“Thái tử phi, hay là dừng lại thôi. Tay người bị thương, Thái tử điện hạ biết được nô tỳ sẽ khó nói. Người có cần gì cứ để nô tỳ làm cho người.”

Mặc dù bị kim đâm vào tay đau điếng, nàng vẫn một mực không nghe Cầm Nhi khuyên nhủ, nhất định muốn tự mình làm.

“Điện hạ sẽ không biết đâu. Y phục làm để tặng cho điện hạ, phải do chính tay ta thêu mới được.”

Đúng lúc ngoài điện truyền đến tiếng nói đồng thanh của hai cung nữ canh cửa: “Thái tử điện hạ.”



Cảnh Như Đình giật mình một phen, suýt chút nữa đâm thêm một mũi vào tay. Nàng không ngờ đến hắn sẽ tìm nàng sớm như vậy. Mấy ngày nay hắn cũng bận rộn chính sự, kể cả buổi tối đều không hề đến chỗ nàng, có ngờ đâu hiện tại trời vẫn chưa tắt nắng đã đến tận nơi.

Bóng hình Đường Thiên Hàn cao lớn phản chiếu lên cửa uy nghi, hắn gật đầu một cái bảo hai nàng ấy miễn lễ rồi hỏi: “Thái tử phi đâu?”

“Thái tử phi đang ở bên trong.”

Trước khi hắn đi vào, nàng đã kịp thu dọn xong xuôi, có điều đôi tay bị sưng tấy lên nếu hắn chạm vào chắc chắn sẽ nhận ra.

Đường Thiên Hàn vừa đẩy cửa đã trông thấy thê tử đứng sẵn ở đó hành lễ, hắn dang tay định đỡ nàng thì nàng đột nhiên thu tay lại.

“Sao thế?”

Cảnh Như Đình mỉm cười lắc đầu: “Hôm nay điện hạ đến tìm thiếp sớm như vậy là có điều muốn nói?”

“Mấy ngày rồi không đến thăm nàng, nhưng hình như nàng không chào đón ta thì phải.” Hắn vừa nói vừa ngồi xuống ghế, bình thản rót một chén trà.

Nụ cười của nàng dần trở nên gượng gạo, khuôn miệng nhỏ nhắn cứng lại không biết nên giải thích thế nào. Nàng tất nhiên không có ý đuổi hắn đi, nhưng lúc này hắn bất ngờ đến đây không báo trước, quả thực nàng không chào đón cho lắm.

“Sao có thể? Thiếp chỉ bất ngờ khi điện hạ đến Ngọc Thần điện vào lúc này?”

Chén trà đến bên miệng, Đường Thiên Hàn nhấm nháp một ngụm rồi nói: “Nàng đoán không sai, ta đến là có chuyện này muốn nói.”

Cảnh Như Đình đi đến ngồi xuống đối diện hắn, đôi mắt long lanh nhìn chăm chú như đã sẵn sàng nghe. Hắn thở dài một hơi, ngữ khí chầm chậm thốt ra từng chữ:

“Nhị tỷ nàng…… sắp gả vào Thần Vương phủ.”
Chương trước Chương tiếp