Thiên Ninh Kỳ Hậu
Chương 83: Trắc phi
Từ ngày gả vào Đông Cung, Cảnh Như Đình vẫn đều đặn viết thư gửi về Cảnh gia.
Thư từ chủ yếu là hỏi thăm sức khỏe phụ mẫu, thi thoảng thì viết cả những chuyện vui của nàng để phụ thân mẫu thân không phải lo lắng cho nàng.
Đường Thiên Hàn biết chuyện này, hắn không hề có ý kiến gì, cũng không ngăn cản nàng. Có lẽ đối với hắn, chỉ cần nàng vui vẻ thì hắn đều chiều theo ý nàng.
Thế nhưng chẳng rõ nguyên do vì sao mà một tháng này trong nhà đột nhiên mất liên lạc. Nàng từng gửi thư mấy lần cho mẫu thân nhưng đều không nhận được hồi âm, lúc đầu rất lo lắng sợ là Cảnh gia đã gặp biến cố, Đường Thiên Hàn khi ấy ngỏ ý đưa nàng về nếu nàng không an tâm. Mặc dù quan tâm đến người thân, nàng cũng biết rõ quy tắc trong cung ra sao nên đã từ chối.
Đường Thiên Hàn quả thực rất sủng ái nàng, vậy nên nàng càng không thể ỷ sủng mà đòi hỏi đủ thứ.
Mà giờ đây tin tức nhị tỷ nàng gả vào Thần Vương phủ làm trắc phi đến thực quá bất ngờ, có thể nào cũng không ngờ đến được.
Không những thế, gần đây Cảnh gia còn xảy ra nhiều chuyện hơn nàng tưởng.
Đại tỷ nàng Cảnh Như Doanh chẳng biết vì nguyên nhân gì mà bỗng nhiên luôn có những hành động rất kỳ lạ. Mới ban đầu chỉ là tóc tai để rối bời, y phục luôn dính đầy bùn đất, có một ngày Cảnh phu nhân phát hiện đích nữ của mình hay cười ngẩn ra một mình, khuê phòng trở nên bừa bộn đồ đạc rơi vãi lung tung. Nửa đêm canh ba, khi tất cả đều đã chìm vào giấc ngủ, đột nhiên từ khuê phòng Cảnh Như Doanh phát ra tiếng khóc lóc thảm thiết của nữ tử, sau đó thì la hét ầm ĩ.
Đại phu nói rằng nàng ta số mệnh không tốt, trước đây tính tình lại ngạo mạn làm nhiều điều tội lỗi nên giờ mới ám ảnh đến phát điên như vậy.
Trong lòng Cảnh phu nhân luôn biết rằng Cảnh Như Doanh luôn cậy vào gia thế cũng như cái danh đích trưởng nữ mà ngạo mạn coi thường hạ nhân, nhưng không nghĩ được nàng ta đã làm ra loại chuyện tội lỗi lớn đến thế nào để ám ảnh đến hóa điên. Có điều người cũng đã chẳng còn thần trí để truy hỏi, đại phu nói thế nào đành phải nghe thế. Dĩ nhiên đây là chuyện xấu của Cảnh gia không thể để lộ ra bên ngoài. Cảnh Như Đình biết được sự việc cũng là từ hạ nhân trong gia tộc bí mật truyền tin đến.
Hiện giờ Cảnh Như Doanh đã được đưa về nông trang chăm sóc, từ đó trên dưới Cảnh gia cũng không có người nào dám nhắc đến nữa.
Chẳng bao lâu sau, hoàng đế lần nữa ban hôn xuống Cảnh gia, để nhị thiên kim Cảnh Lam Linh gả vào làm trắc phi cho Thần Vương. Đối với địa vị của Cảnh gia, có thể gả vào hoàng cung là điều tốt, trong khi Cảnh Lam Linh chỉ là thứ nữ, trở thành trắc phi của Thần Vương đã là vinh hạnh của nàng ta, nhưng với Cảnh Như Đình mà nói, nàng thực tình không vui vẻ gì.
Cùng là gả vào hoàng cung, dù nàng được Đường Thiên Hàn sủng ái thì chưa chắc đệ đệ hắn sẽ đối tốt với nàng ta như thế, hơn nữa chưa nói đến điều này, chỉ riêng việc hoàng hậu luôn coi nữ tử họ Cảnh như cái gai trong mắt, liệu nàng ta có thể chịu đựng được hay không?
Cảnh Như Đình tự thấy bản thân may mắn khi phu quân không bạc đãi nàng, ngược lại còn rất thương yêu chiều ý nàng, vậy nên nàng càng lo lắng hơn cho Cảnh Lam Linh. Nhị tỷ nàng dung nhan hương thảo, tri thư đạt lễ, là khuê tú chuẩn mực trong mắt nàng, đến cuối cùng chỉ có thể làm thiếp cho nam nhân quý tộc, quả là đáng tiếc.
“Nàng sao thế?”
Câu hỏi của Đường Thiên Hàn đến bất chợt đã kéo nàng thoát khỏi dòng suy nghĩ, đôi môi đỏ thắm nở nụ cười nhẹ:
“Thiếp chỉ đang nhớ đến ngày tháng trước khi xuất giá thôi. Đến giờ dùng bữa rồi, để thiếp gọi người mang bữa tối đến cho điện hạ.”
Khi nàng vẫn còn ở Cảnh gia, nàng thân thiết với Cảnh Lam Linh nhất. Sau này nàng ta gả vào cung, liệu rằng nàng có thể gặp nàng ta nhiều hơn một chút, hàn thuyên tâm sự với nàng ta nhiều thêm một chút?
Nhưng ngày đó nàng đã thấy quan hệ giữa Đường Thiên Hàn và Đường Thiên Phong. Bọn họ bề ngoài là huynh đệ tình thâm, thực chất lại xa cách đối lập nhau.
Cũng chỉ có Đường Thiên Phong là người khiến hắn bận tâm nhất, là người có khả năng cướp đi ngôi vị Thái tử của hắn nhất. Nay cả hai huynh đệ hắn đều có nữ tử họ Cảnh bên người, lại khiến người ta nhờ đến Cảnh Quý phi từng khiến hai huynh đệ hoàng tộc tranh giành.
Nữ nhân Cảnh gia, quả thực có thể khuynh đảo cả triều chính. Đó là một câu đồn đại đã lan truyền trong thành một cách thầm lặng, không người nào ngang nhiên nói ra nhưng lại tự khắc ghi nhớ trong lòng.
Cảnh Như Đình cứ mải lo nghĩ cho nhị tỷ, lại không thể nào ngờ tới chính mình sắp phải nhận lấy một đợt sóng gió lớn ập đến. Nàng sống bình an trong Đông Cung hơn một năm, đã quen với yên bình cùng sự sủng ái của Đường Thiên Hàn, chưa bao giờ nghĩ xa xôi rằng một ngày mất đi sủng ái của hắn thì sẽ ra sao.
Nàng thừa nhận, nàng đã yêu hắn. Trong thâm cung này, chỉ có hắn đối tốt với nàng nhất, hắn vẫn luôn mong chờ nàng sẽ đáp lại tình cảm của hắn, cho nên nàng muốn ở bên hắn, trở thành thê tử của hắn, làm công việc của nữ chủ nhân trong Đông Cung, học thêu học may để may y phục cho hắn.
Chỉ mong quyết định sẽ không thành sai lầm.
Thư từ chủ yếu là hỏi thăm sức khỏe phụ mẫu, thi thoảng thì viết cả những chuyện vui của nàng để phụ thân mẫu thân không phải lo lắng cho nàng.
Đường Thiên Hàn biết chuyện này, hắn không hề có ý kiến gì, cũng không ngăn cản nàng. Có lẽ đối với hắn, chỉ cần nàng vui vẻ thì hắn đều chiều theo ý nàng.
Thế nhưng chẳng rõ nguyên do vì sao mà một tháng này trong nhà đột nhiên mất liên lạc. Nàng từng gửi thư mấy lần cho mẫu thân nhưng đều không nhận được hồi âm, lúc đầu rất lo lắng sợ là Cảnh gia đã gặp biến cố, Đường Thiên Hàn khi ấy ngỏ ý đưa nàng về nếu nàng không an tâm. Mặc dù quan tâm đến người thân, nàng cũng biết rõ quy tắc trong cung ra sao nên đã từ chối.
Đường Thiên Hàn quả thực rất sủng ái nàng, vậy nên nàng càng không thể ỷ sủng mà đòi hỏi đủ thứ.
Mà giờ đây tin tức nhị tỷ nàng gả vào Thần Vương phủ làm trắc phi đến thực quá bất ngờ, có thể nào cũng không ngờ đến được.
Không những thế, gần đây Cảnh gia còn xảy ra nhiều chuyện hơn nàng tưởng.
Đại tỷ nàng Cảnh Như Doanh chẳng biết vì nguyên nhân gì mà bỗng nhiên luôn có những hành động rất kỳ lạ. Mới ban đầu chỉ là tóc tai để rối bời, y phục luôn dính đầy bùn đất, có một ngày Cảnh phu nhân phát hiện đích nữ của mình hay cười ngẩn ra một mình, khuê phòng trở nên bừa bộn đồ đạc rơi vãi lung tung. Nửa đêm canh ba, khi tất cả đều đã chìm vào giấc ngủ, đột nhiên từ khuê phòng Cảnh Như Doanh phát ra tiếng khóc lóc thảm thiết của nữ tử, sau đó thì la hét ầm ĩ.
Đại phu nói rằng nàng ta số mệnh không tốt, trước đây tính tình lại ngạo mạn làm nhiều điều tội lỗi nên giờ mới ám ảnh đến phát điên như vậy.
Trong lòng Cảnh phu nhân luôn biết rằng Cảnh Như Doanh luôn cậy vào gia thế cũng như cái danh đích trưởng nữ mà ngạo mạn coi thường hạ nhân, nhưng không nghĩ được nàng ta đã làm ra loại chuyện tội lỗi lớn đến thế nào để ám ảnh đến hóa điên. Có điều người cũng đã chẳng còn thần trí để truy hỏi, đại phu nói thế nào đành phải nghe thế. Dĩ nhiên đây là chuyện xấu của Cảnh gia không thể để lộ ra bên ngoài. Cảnh Như Đình biết được sự việc cũng là từ hạ nhân trong gia tộc bí mật truyền tin đến.
Hiện giờ Cảnh Như Doanh đã được đưa về nông trang chăm sóc, từ đó trên dưới Cảnh gia cũng không có người nào dám nhắc đến nữa.
Chẳng bao lâu sau, hoàng đế lần nữa ban hôn xuống Cảnh gia, để nhị thiên kim Cảnh Lam Linh gả vào làm trắc phi cho Thần Vương. Đối với địa vị của Cảnh gia, có thể gả vào hoàng cung là điều tốt, trong khi Cảnh Lam Linh chỉ là thứ nữ, trở thành trắc phi của Thần Vương đã là vinh hạnh của nàng ta, nhưng với Cảnh Như Đình mà nói, nàng thực tình không vui vẻ gì.
Cùng là gả vào hoàng cung, dù nàng được Đường Thiên Hàn sủng ái thì chưa chắc đệ đệ hắn sẽ đối tốt với nàng ta như thế, hơn nữa chưa nói đến điều này, chỉ riêng việc hoàng hậu luôn coi nữ tử họ Cảnh như cái gai trong mắt, liệu nàng ta có thể chịu đựng được hay không?
Cảnh Như Đình tự thấy bản thân may mắn khi phu quân không bạc đãi nàng, ngược lại còn rất thương yêu chiều ý nàng, vậy nên nàng càng lo lắng hơn cho Cảnh Lam Linh. Nhị tỷ nàng dung nhan hương thảo, tri thư đạt lễ, là khuê tú chuẩn mực trong mắt nàng, đến cuối cùng chỉ có thể làm thiếp cho nam nhân quý tộc, quả là đáng tiếc.
“Nàng sao thế?”
Câu hỏi của Đường Thiên Hàn đến bất chợt đã kéo nàng thoát khỏi dòng suy nghĩ, đôi môi đỏ thắm nở nụ cười nhẹ:
“Thiếp chỉ đang nhớ đến ngày tháng trước khi xuất giá thôi. Đến giờ dùng bữa rồi, để thiếp gọi người mang bữa tối đến cho điện hạ.”
Khi nàng vẫn còn ở Cảnh gia, nàng thân thiết với Cảnh Lam Linh nhất. Sau này nàng ta gả vào cung, liệu rằng nàng có thể gặp nàng ta nhiều hơn một chút, hàn thuyên tâm sự với nàng ta nhiều thêm một chút?
Nhưng ngày đó nàng đã thấy quan hệ giữa Đường Thiên Hàn và Đường Thiên Phong. Bọn họ bề ngoài là huynh đệ tình thâm, thực chất lại xa cách đối lập nhau.
Cũng chỉ có Đường Thiên Phong là người khiến hắn bận tâm nhất, là người có khả năng cướp đi ngôi vị Thái tử của hắn nhất. Nay cả hai huynh đệ hắn đều có nữ tử họ Cảnh bên người, lại khiến người ta nhờ đến Cảnh Quý phi từng khiến hai huynh đệ hoàng tộc tranh giành.
Nữ nhân Cảnh gia, quả thực có thể khuynh đảo cả triều chính. Đó là một câu đồn đại đã lan truyền trong thành một cách thầm lặng, không người nào ngang nhiên nói ra nhưng lại tự khắc ghi nhớ trong lòng.
Cảnh Như Đình cứ mải lo nghĩ cho nhị tỷ, lại không thể nào ngờ tới chính mình sắp phải nhận lấy một đợt sóng gió lớn ập đến. Nàng sống bình an trong Đông Cung hơn một năm, đã quen với yên bình cùng sự sủng ái của Đường Thiên Hàn, chưa bao giờ nghĩ xa xôi rằng một ngày mất đi sủng ái của hắn thì sẽ ra sao.
Nàng thừa nhận, nàng đã yêu hắn. Trong thâm cung này, chỉ có hắn đối tốt với nàng nhất, hắn vẫn luôn mong chờ nàng sẽ đáp lại tình cảm của hắn, cho nên nàng muốn ở bên hắn, trở thành thê tử của hắn, làm công việc của nữ chủ nhân trong Đông Cung, học thêu học may để may y phục cho hắn.
Chỉ mong quyết định sẽ không thành sai lầm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương