Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 132: Cầu hôn
Mộ Cảnh Thiên mở chiếc hộp thủy tinh đó ra, lấy từ bên trong ra đôi cao gót, quỳ dưới chân Thẩm Giai Giai. Hắn nhẹ nhàng đi vào cho cô. Còn cô cũng thắt chiếc caravat cô nhờ Vương Gia Ninh thiết kế cho Mộ Cảnh Thiên. Mọi người ở dưới cùng nhau hò reo và nâng ly chúc mừng cho hai người họ.
Tần Minh Nguyệt nhìn lên sân khấu, ánh mắt cô vô cùng hạnh phúc và có chút ngấn lệ khi thấy cảnh vừa rồi. Còn Vương Sở Minh thì luôn chăm chú nhìn người con gái bên cạnh, ánh mắt của anh đã đều được những người cùng bàn thu lại và tầm mắt, họ nhìn nhau lộ ý cười. Xem ra lần này Vương Gia Ninh đã làm đúng.
Đến phần ném hoa của cô dâu, Tần Minh Nguyệt không có ý định tham gia nhưng cô bị Vương Gia Ninh đẩy lên cùng Thẩm Giai Giai kéo lên. Nhiên đứng cạnh Hoàng, Thụy cùng với ba người Tuấn Hào, Trạch Vũ và Quân vô cùng khó hiểu trước hành động của Thẩm Giai Giai.
"Các cậu nói xem, chị dâu Lục với chị dâu Mộ sao lại lạ như vậy chứ, không phải trước kia họ không ưa nhau sao?"
" Vậy cậu từng nghe qua câu: Phụ nữ là sinh vật khó hiểu nhất thế gian chưa?" Trạch Vũ tiếp lời.
Bọn họ đứng nhìn nhau rồi bật cười hướng mắt lên hướng sân khấu để xem ai sẽ là người bắt được hoa. Tần Minh Nguyệt tiến lên đứng cạnh Hứa Diệp.
"Sau khi tôi đếm 1,2,3 tôi sẽ tung hoa nhé." Thẩm Giai Giai quay lưng lại với mọi người chuẩn bị đếm.
" 1...............
.3.."
Lời đếm vừa dứt, bó hoa tulip đỏ trong tay cô được tung ra đằng sau, không khí trong hội trường vô cùng yên ắng, mọi người đều quan sát theo hướng của bó hoa rơi xuống. Và hướng rơi xuống của bó hoa đi về hướng của
Tần Minh Nguyệt với Hứa Diệp, khi thấy bó hoa sắp rơi xuống chỗ mình Tần Minh Nguyệt liền kéo Hứa Diệp đứng thế chỗ của mình còn bản thân cô thì né đi chỗ khác.
Bó hoa nằm chọn trong vòng tay của Hứa Diệp, cô vô cùng bất ngờ khi thấy Tần Minh Nguyệt kéo mình để có được bó hoa. Cô cẩm bó hoa trên tay nhìn hướng Tần Minh Nguyệt đang đứng rồi lại nhìn về hướng Lục Tử Dương. Mọi người reo hò, vỗ tay chúc mừng còn Mộ Cảnh Thiên đứng cạnh Lục Tử Dương thì liên tục lay người cậu, đầy cậu về phía trước.
Lục Tử Dương tiến về phía Hứa Diệp, nhìn xuống bó hoa cưới trên tay cô rồi bất giác nở nụ cười. Cậu quỳ xuống trước mặt cô, lấy trong tay ra một hộp nhẫn. Hứa Diệp và mọi người vô cùng ngạc nhiên, cô luống cuống, bối rồi không biết nên làm như thế nào.
"Anh làm gì vậy? Đứng lên đi." Cô khuyu gối thấp xuống, ghé sát tai Lục Tử Dương nói nhỏ
Lục Tử Dương không nói gì, cậu giữ cô đứng thẳng người rồi mở hộp nhân ra, giọng tuyên bố.
"Anh không nhiều lời hoa mĩ như Mộ Cảnh Thiên, anh chỉ biết rằng em là mảnh ghép hoàn hảo nhất của cuộc đời anh, là ánh sáng của cuộc đời anh. Tiểu Diệp, em có đồng ý tiếp tục là ánh sáng nốt quãng đời của anh không?"
Vừa nói, anh vừa đưa hộp nhẫn tới trước mặt cô, ánh mắt vô cùng chờ đợi. Mọi người ở dưới vô cùng hào hứng,
Tiểu An cùng Nhiên lên tiếng bắt nhịp.
"Đồng ý, đồng ý."
Mọi người ở dưới cũng bắt đầu hô theo, những tiếng "đồng ý" ngày một lớn hơn, Hứa Diệp mỉm cười, những giọt nước mắt của hạnh phúc lăn trên má, cô hạnh phúc nhìn Lục Tử Dương rồi gật đầu. Lục Tử Dương mỉm cười đầy hạnh phúc, anh đeo nhẫn vào tay cô, anh đứng lên giữ gáy cô rồi đặt xuống đôi môi cô một nụ hôn. Mọi người thấy vậy thì hò leo, vỗ tay chúc mừng, đúng là niềm vui nhân đôi.
Tần Minh Nguyệt nhìn lên sân khấu, ánh mắt cô vô cùng hạnh phúc và có chút ngấn lệ khi thấy cảnh vừa rồi. Còn Vương Sở Minh thì luôn chăm chú nhìn người con gái bên cạnh, ánh mắt của anh đã đều được những người cùng bàn thu lại và tầm mắt, họ nhìn nhau lộ ý cười. Xem ra lần này Vương Gia Ninh đã làm đúng.
Đến phần ném hoa của cô dâu, Tần Minh Nguyệt không có ý định tham gia nhưng cô bị Vương Gia Ninh đẩy lên cùng Thẩm Giai Giai kéo lên. Nhiên đứng cạnh Hoàng, Thụy cùng với ba người Tuấn Hào, Trạch Vũ và Quân vô cùng khó hiểu trước hành động của Thẩm Giai Giai.
"Các cậu nói xem, chị dâu Lục với chị dâu Mộ sao lại lạ như vậy chứ, không phải trước kia họ không ưa nhau sao?"
" Vậy cậu từng nghe qua câu: Phụ nữ là sinh vật khó hiểu nhất thế gian chưa?" Trạch Vũ tiếp lời.
Bọn họ đứng nhìn nhau rồi bật cười hướng mắt lên hướng sân khấu để xem ai sẽ là người bắt được hoa. Tần Minh Nguyệt tiến lên đứng cạnh Hứa Diệp.
"Sau khi tôi đếm 1,2,3 tôi sẽ tung hoa nhé." Thẩm Giai Giai quay lưng lại với mọi người chuẩn bị đếm.
" 1...............
.3.."
Lời đếm vừa dứt, bó hoa tulip đỏ trong tay cô được tung ra đằng sau, không khí trong hội trường vô cùng yên ắng, mọi người đều quan sát theo hướng của bó hoa rơi xuống. Và hướng rơi xuống của bó hoa đi về hướng của
Tần Minh Nguyệt với Hứa Diệp, khi thấy bó hoa sắp rơi xuống chỗ mình Tần Minh Nguyệt liền kéo Hứa Diệp đứng thế chỗ của mình còn bản thân cô thì né đi chỗ khác.
Bó hoa nằm chọn trong vòng tay của Hứa Diệp, cô vô cùng bất ngờ khi thấy Tần Minh Nguyệt kéo mình để có được bó hoa. Cô cẩm bó hoa trên tay nhìn hướng Tần Minh Nguyệt đang đứng rồi lại nhìn về hướng Lục Tử Dương. Mọi người reo hò, vỗ tay chúc mừng còn Mộ Cảnh Thiên đứng cạnh Lục Tử Dương thì liên tục lay người cậu, đầy cậu về phía trước.
Lục Tử Dương tiến về phía Hứa Diệp, nhìn xuống bó hoa cưới trên tay cô rồi bất giác nở nụ cười. Cậu quỳ xuống trước mặt cô, lấy trong tay ra một hộp nhẫn. Hứa Diệp và mọi người vô cùng ngạc nhiên, cô luống cuống, bối rồi không biết nên làm như thế nào.
"Anh làm gì vậy? Đứng lên đi." Cô khuyu gối thấp xuống, ghé sát tai Lục Tử Dương nói nhỏ
Lục Tử Dương không nói gì, cậu giữ cô đứng thẳng người rồi mở hộp nhân ra, giọng tuyên bố.
"Anh không nhiều lời hoa mĩ như Mộ Cảnh Thiên, anh chỉ biết rằng em là mảnh ghép hoàn hảo nhất của cuộc đời anh, là ánh sáng của cuộc đời anh. Tiểu Diệp, em có đồng ý tiếp tục là ánh sáng nốt quãng đời của anh không?"
Vừa nói, anh vừa đưa hộp nhẫn tới trước mặt cô, ánh mắt vô cùng chờ đợi. Mọi người ở dưới vô cùng hào hứng,
Tiểu An cùng Nhiên lên tiếng bắt nhịp.
"Đồng ý, đồng ý."
Mọi người ở dưới cũng bắt đầu hô theo, những tiếng "đồng ý" ngày một lớn hơn, Hứa Diệp mỉm cười, những giọt nước mắt của hạnh phúc lăn trên má, cô hạnh phúc nhìn Lục Tử Dương rồi gật đầu. Lục Tử Dương mỉm cười đầy hạnh phúc, anh đeo nhẫn vào tay cô, anh đứng lên giữ gáy cô rồi đặt xuống đôi môi cô một nụ hôn. Mọi người thấy vậy thì hò leo, vỗ tay chúc mừng, đúng là niềm vui nhân đôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương