Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 37: Giả trân
Sau khi trở lại Nam Hải, ai nấy quay lại công việc của chính mình. Lục Tử Hàng chỉ đi mới có hai ngày mà công việc đã ngập đầu.
“ Gọi bốn người kia đến đây.” Lục Tử Hàng nhìn những sấp tài liệu xếp thành từng núi trên bàn làm việc mà thở dài.
Khoảng mười lăm phút sau, Mộ Cảnh Thiên, Lục Tử Dương, Hoàng và Nhiên còn có cả trợ lý Tiểu Thụy có mặt tại phòng tổng giám đốc của Phong Hoàng.
“ Mỗi người một chồng, giải quyết đi.” Lục Tử Hàng lười biếng huơ huơ tay trước đống tài liệu, ra lệnh cho họ cầm đi.
Mấy người kia đứng hình, lần nào cũng vậy cứ gọi đến là y như rằng mỗi người một trồng tài liệu. Nhiều lúc bọn họ tự hỏi rốt cuộc Lục Tử Hàng có còn nhớ mình là tổng giám đốc hay không nữa.
Nhưng lệnh đã ra thì phải tuân thủ, bọn họ “vui vẻ” lấy tài liệu ra sofa làm việc. Giao việc đã xong, Lục Tử Hàng dựa lưng ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bốn người kia chỉ biết thở dài.
Còn Vương Gia Ninh sau khi về cô về nhà lấy món quà của anh cả cho mình. Đó là chiếc McLaren 720S Spider Performance, lên xe cô phóng thẳng ra khỏi biệt thự đến cửa hàng thương hiệu của mình. Xuống xe, tiến vào bên trong của hàng Hứa Diệp chạy ra đón cô. Thấy Hứa DiỆP cô dịu dàng lên tiếng.
“ Hôm nay không phải đi làm sao?”
“ Không. Tớ trực buổi tối.” Hứa Diệp vui vẻ trả lời.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
4. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
=====================================
“ Ninh, chiếc váy mà Lâm Hi thuê hôm đám cưới của cậu đã bị vấy bẩn rồi.” Giọng nói rụt rè, mang chút tội lỗi lên tiếng.
Vương Gia Ninh nhận ra Hứa Diệp vẫn rụt rè chưa thể thoát khỏi ra bóng ma tâm lí từ trước, tự ti nên cô chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Hứa Diệp lên tiếng.
“ Đâu phải cậu làm bẩn, đâu cần cảm thấy tội lỗi như vậy chứ. Còn chuyện chiếc váy đó để mình giải quyết.”
“ Không phải mình làm sai thì không phải nhận lỗi hay sợ hãi bất cứ một ai hết.” Cô nói tiếp.
Hứa Diệp nhìn cô có chút xúc đông. Cô luôn mang trong mình lòng biết ơn vô cùng to lớn đối với Vương Gia Ninh và Thẩm Giai Giai, họ luôn giúp đỡ, bảo vệ và chăm sóc chu đáo cho Hứa Diệp.
“ Đúng rồi, Diệp cậu qua đây mình có chuyện muốn hỏi cậu.” Nhớ ra chuyện gì đó, cô kéo Hứa Diệp tới ghế nghỉ, ngồi xuống cô hỏi.
“ Cậu với Lục Tử Dương có quan hệ gì?” Cô nhìn thẳng vào mắt Hứa Diệp mà hỏi.
“ Mình……mình….” Hứa Diệp né tránh ánh mắt kiên định, sắc bén của Vương Gia Ninh.
Cô thật sự không muốn giấu Vương Gia Ninh, nhưng chỉ là cô không biết nên nói như thế nào về chuyện này. Vương Gia Ninh nhận ra sự né tránh, mất tự tin và khó nói của Hứa Diệp.
“ Nếu như cậu không muốn nói cũng không, mình không ép cậu. Nhưng nhớ, nếu có chuyện gì nhất định phải nói cho mình biết.” Cô không ép buộc Hứa Diệp.
“ Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Mình đi trước đây, cửa tiệm giao cho cậu.” Cô chào tạm biệt Hứa Diệp, sau đó rời đi.
Tại phòng tổng giám đốc của Phong Hoàng…………
*/ cộc cộc/
*/ cộc cộc/
Tiếng gõ cửa truyền đến tai những người trong phòng, Lục Tử Hàng mở mắt, chỉnh lại tư thế lên tiếng.
“ Vào.”
Người bước vào là Lâm Hi, cô ta vào phòng với gương mặt tươi cười vui vẻ, nhưng trái lại cô ta nhận lại được là những cái nhìn “thiện cảm” của đám Mộ Cảnh Thiên.
“ Chào mọi người, mọi người đang làm việc sao?” Cô õng ẹo hỏi.
“ Biết rồi còn hỏi. Giả trân.” Nhiên di dời sự chú ý vào công việc.
Sượng trân vài giây, cô ta đi đến trước bàn tổng giám đốc ngồi xuống.
“ Tử Hàng.”
“ Ai cho cô ngồi.” Lục Tử Hàng không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
“ Gọi bốn người kia đến đây.” Lục Tử Hàng nhìn những sấp tài liệu xếp thành từng núi trên bàn làm việc mà thở dài.
Khoảng mười lăm phút sau, Mộ Cảnh Thiên, Lục Tử Dương, Hoàng và Nhiên còn có cả trợ lý Tiểu Thụy có mặt tại phòng tổng giám đốc của Phong Hoàng.
“ Mỗi người một chồng, giải quyết đi.” Lục Tử Hàng lười biếng huơ huơ tay trước đống tài liệu, ra lệnh cho họ cầm đi.
Mấy người kia đứng hình, lần nào cũng vậy cứ gọi đến là y như rằng mỗi người một trồng tài liệu. Nhiều lúc bọn họ tự hỏi rốt cuộc Lục Tử Hàng có còn nhớ mình là tổng giám đốc hay không nữa.
Nhưng lệnh đã ra thì phải tuân thủ, bọn họ “vui vẻ” lấy tài liệu ra sofa làm việc. Giao việc đã xong, Lục Tử Hàng dựa lưng ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bốn người kia chỉ biết thở dài.
Còn Vương Gia Ninh sau khi về cô về nhà lấy món quà của anh cả cho mình. Đó là chiếc McLaren 720S Spider Performance, lên xe cô phóng thẳng ra khỏi biệt thự đến cửa hàng thương hiệu của mình. Xuống xe, tiến vào bên trong của hàng Hứa Diệp chạy ra đón cô. Thấy Hứa DiỆP cô dịu dàng lên tiếng.
“ Hôm nay không phải đi làm sao?”
“ Không. Tớ trực buổi tối.” Hứa Diệp vui vẻ trả lời.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
4. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
=====================================
“ Ninh, chiếc váy mà Lâm Hi thuê hôm đám cưới của cậu đã bị vấy bẩn rồi.” Giọng nói rụt rè, mang chút tội lỗi lên tiếng.
Vương Gia Ninh nhận ra Hứa Diệp vẫn rụt rè chưa thể thoát khỏi ra bóng ma tâm lí từ trước, tự ti nên cô chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Hứa Diệp lên tiếng.
“ Đâu phải cậu làm bẩn, đâu cần cảm thấy tội lỗi như vậy chứ. Còn chuyện chiếc váy đó để mình giải quyết.”
“ Không phải mình làm sai thì không phải nhận lỗi hay sợ hãi bất cứ một ai hết.” Cô nói tiếp.
Hứa Diệp nhìn cô có chút xúc đông. Cô luôn mang trong mình lòng biết ơn vô cùng to lớn đối với Vương Gia Ninh và Thẩm Giai Giai, họ luôn giúp đỡ, bảo vệ và chăm sóc chu đáo cho Hứa Diệp.
“ Đúng rồi, Diệp cậu qua đây mình có chuyện muốn hỏi cậu.” Nhớ ra chuyện gì đó, cô kéo Hứa Diệp tới ghế nghỉ, ngồi xuống cô hỏi.
“ Cậu với Lục Tử Dương có quan hệ gì?” Cô nhìn thẳng vào mắt Hứa Diệp mà hỏi.
“ Mình……mình….” Hứa Diệp né tránh ánh mắt kiên định, sắc bén của Vương Gia Ninh.
Cô thật sự không muốn giấu Vương Gia Ninh, nhưng chỉ là cô không biết nên nói như thế nào về chuyện này. Vương Gia Ninh nhận ra sự né tránh, mất tự tin và khó nói của Hứa Diệp.
“ Nếu như cậu không muốn nói cũng không, mình không ép cậu. Nhưng nhớ, nếu có chuyện gì nhất định phải nói cho mình biết.” Cô không ép buộc Hứa Diệp.
“ Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Mình đi trước đây, cửa tiệm giao cho cậu.” Cô chào tạm biệt Hứa Diệp, sau đó rời đi.
Tại phòng tổng giám đốc của Phong Hoàng…………
*/ cộc cộc/
*/ cộc cộc/
Tiếng gõ cửa truyền đến tai những người trong phòng, Lục Tử Hàng mở mắt, chỉnh lại tư thế lên tiếng.
“ Vào.”
Người bước vào là Lâm Hi, cô ta vào phòng với gương mặt tươi cười vui vẻ, nhưng trái lại cô ta nhận lại được là những cái nhìn “thiện cảm” của đám Mộ Cảnh Thiên.
“ Chào mọi người, mọi người đang làm việc sao?” Cô õng ẹo hỏi.
“ Biết rồi còn hỏi. Giả trân.” Nhiên di dời sự chú ý vào công việc.
Sượng trân vài giây, cô ta đi đến trước bàn tổng giám đốc ngồi xuống.
“ Tử Hàng.”
“ Ai cho cô ngồi.” Lục Tử Hàng không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương