Thôn Phệ Giả

Chương 17: Ba ngày sau, thiến hắn!



Trung tâm nội khu Ly Hỏa Sơn Mạch nằm ở phía Tây Nam cách Băng Vũ Thành không tính là quá xa, cùng không quá gần, áng chừng trên dưới 70 - 80 dặm. Với tu vi võ sĩ tam tinh, Từ Hiển chạy bộ ròng rã hơn 1 canh giờ mới đến khu vực giáp ranh. Sương mù mờ mịt che khuất tầm nhìn. Từ đó đi vào ngoại khu cũng khoảng hơn 10 dặm nữa.

Đang ngơ ngơ ngác ngác không biết phải tiến nhập ngoại khu Ly Hỏa như thế nào, thì đột nhiên có một mũi tên từ xa lao vút tới, hắn theo phản xạ tự nhiên ngã ngửa ra sau tránh thoát, lượm về được cái mạng.

Hắn nhìn về hướng mũi tên bay đến thì thấy có 2 tên đang đứng cách đó mấy chục mét. Một tên mũi ó mắt diều hâu tay trái cầm cung, lưng đeo túi đựng tên. Chắc là tên vừa bắn mũi tên vừa rồi. Tên còn lại tay cầm trường thương màu bạc. Dáng người như con tinh tinh. Người đen đúa, lông lá xoăn tít rậm rạp từ trên đầu xuống chân. Nhìn cứ như người thú chưa tiến hóa. Nếu như hắn không mặc quần áo, chắc ai cũng sẽ cho hắn là một con khỉ đột hình người.

Trên đời này, điều gì cũng có thể xảy ra. Vấn đề là xảy ra ở đâu, khi nào và với ai mà thôi. Không phải là tự nâng cao mình, mà miệt thị đối thủ, nhưng trong mắt hắn, 2 thằng khốn nạn kia thật giống yêu nhân. Người yếu tim, nhìn một cái có thể bị ám ảnh mất ăn mất ngủ.

Từ Hiển tâm niệm gọi Vô Ảnh Sát. Chủy thủ xuất hiện nơi tay, nhưng vô hình vô ảnh.

2 cái thằng khốn nạn này vô duyên vô cớ bắn hắn ở chỗ này, không phải đạo tặc thì cũng là thổ phỉ.

Ánh mắt hắn nhìn bọn chúng đã cho thấy hắn bất mãn cực độ. Cái này muốn nói lên một điều là: không sợ kẻ địch xấu, chỉ sợ cái xấu của chúng xúc phạm người nhìn . Đã xấu mà còn làm ác. Muốn làm ác thì cũng phải biết thân biết phận mà lo che cái mặt đi, hoặc giả, mặc đồ trùm kín để người khác khỏi buồn nôn một chút chứ.

Hắn càng nhìn càng tức. Lẽ nào trận đầu mở màn lại gặp cái thứ này.

- Sỉ nhục ta cũng vừa vừa phải phải thôi. Có main nào xui hẻo như ta không, hả trời ?

- Hệ thống, ta có 1 điểm may mắn. Có thể dùng điểm may mắn này đổi cho ta đối thủ tu vi thấp mà nhìn được được chút không?

- Ting… Thương Hành của hệ thống có bán thuốc chống bệnh tưởng. Thuốc tốt, giá đảm bảo. Chỉ 10 tỷ ĐTP 1 viên. Hấp 10 viên, hết ảo tưởng. Kí chủ có nhu cầu không?

-

Hắn chửi thầm trong lòng (nhưng không dám có ý nghĩ gì không phải với hệ thống):

- Mịa nó… mới tới bìa rừng liền gặp thổ phỉ… Bà cha nó… không biết là xui hay là hên đây. 2 đứa mất dạy tụi mày đã muốn cúng hàng cho ông khởi nghiệp thì ông đây nhận lấy. Phải tính kế xử gọn 2 thằng súc vật mới được. Cầu ngày không bằng đụng ngày. Khai trương thì phải làm phát nào dứt điểm phát ấy. Như vậy mới thuận lợi về sau.

Trong chớp mắt, hắn đảo qua lướt lại nhìn trước sau trên dưới 2 thằng đó mấy lượt, lên kế hoạch, tính toán tỉ mỉ: sức gió, góc độ, ánh sáng, xát suất sai số, đường tiến, đường lui, v.v… (như cái kiểu mấy tay đặc chủng binh luyện tập bắn tỉa ấy. ha.ha…)



Thấy hắn nhìn lại, 2 tên khốn kiếp cười hớ hớ…

- Mẹ kiếp, vậy mà bắn không trúng, con dê béo này còn biết né mày à...

Nghe tên mũi ó nói vậy, hắn điên máu lên , nhích từng bước lại gần hơn nhìn chằm chằm vào tên cầm cung, hỏi:

- Hà cớ gì các hạ lại bắn ta?

Tên cầm cung nhìn sang tên tinh tinh nói:

- Con dê béo kia hỏi ta hà cớ gì bắn hắn đó lão hắc. Ha ha…

Tên tinh tinh hừ một tiếng nói:

- Lắm mồm với hắn làm gì? Ở đây không nên dây dưa, thịt hắn rồi đi mau.

Vì khoảng cách mấy chục mét, theo tính toán của hắn, hắn hiện tại không thể nào một chiêu lấy mạng bọn chúng. Một tên thì còn miễn cưỡng, đằng này lại là hai tên. Nên suy nghĩ loáng qua trong đầu, đành ủy khuất bản thân, dù sao ở đây chẳng có ai biết, hắn lập tức giả bộ sợ chết cúi đầu qui hàng lừa 2 tên khốn vào trong phạm vi tất sát của Vô Ảnh Sát thì xuất công.

- 2 vị đại ca, xin tha mạng! Tiểu nhân nguyện làm nô hầu hạ 2 vị đại ca. Tiểu nhân biết nấu ăn, giặt đồ, đấm lưng, tẩm quất các kiểu, thậm chí còn biết abc xyz… Cầu xin 2 vị đại ca khai ân thu nhận tiểu nhân mà tha cho cái mạng hèn này. Giết cái mạng hèn này, chỉ tổ làm bẩn tay, dơ vũ khí của các vị. Kính xin nhị vị thu liễm nộ khí, cho tiểu nhân cơ hội được làm cho các đại ca sướng. Bảo đảm sướng. Không sướng, nhị vị lấy mạng tiểu nhân cũng không muộn.

Tên cầm cung nghĩ nghĩ rồi nhìn sang tên tinh tinh gật đầu.

- Cũng được. Huynh đệ chúng ta cũng cần một tên hầu. Nhìn hắn, mông to, dáng mảnh, không có chút tu vi nào, không phải là tu luyện giả, có lẽ chỉ là phàm nhân bản địa. Trông cũng ổn áp, chắc không có vấn đề gì đâu. Ngươi tính sao?

Tên tinh tinh khịt mũi trả lời:

- Hừ, vậy cho hắn theo đi. 3 ngày sau xong việc ở đây thì thiến hắn.
Chương trước Chương tiếp