Thôn Phệ Giả

Chương 18: Nhất chiêu miểu sát



Tuy bọn chúng nói nhỏ, nhưng với tu vi võ sĩ tam tinh hiện giờ, hắn nghe rõ mồn một, không bỏ sót từ nào.

Nghe thấy 10 chữ “3 ngày sau xong việc ở đây thì thiến hắn”, trong lòng hắn máu điên nổi lên từng cục vón đặc, thiếu điều làm hắn bị sơ-vữa-động mạch-cấp luôn.

Cái từ THIẾN ấy nghe nhói vào tim, như cú thúc đau đớn nện mạnh vào tâm cảm của hắn. Hắn thở phì phò. Từng cuộn khí đi từ bụng dưới dâng trào lên rồi nén lại thành cục-ức chắn ngay yết hầu, nghẹn bứ cổ họng.

Hắn thề với bộ-ấm-chén, hôm nay nhất định phải giết chết 2 tên này.

Không giết chúng sẽ để lại ám ảnh tâm lý trong lòng hắn, thành tâm ma của hắn. Con đường võ đạo sau này, hắn cũng khỏi cần đi nữa.

Kẻ sĩ khả sát bất khả nhục. 2 cái thằng trời-đánh-thánh-đâm xấu xí bẩn thỉu xuất hiện bắn lén hắn.

Nghĩ tới đã thấy nhục rồi.

Tiếp đến, tưởng tượng ra cái hoàn cảnh đắng cay mà hắn bị hai cái tên quái thai ấy luân phiên tái-sống-tái-chín, đã thế còn có ý định dùng xong thì thiến hắn.

Đúng là nhục. Nhục lắm. Nhục chồng nhục. Nhục lập phương.

Cái xui xẻo này, hắn không muốn nhận, vậy thì chỉ có cách hắn đem cả gốc lẫn lãi, lãi mẹ, giun con - một bầy túm hết trút một lần lên đầu hai cái thằng thổ tả này mới mong giải được mối hận.

Con người hắn vốn rất dễ tính. Ở nhà rất hiền. Ra đường rất hiểu chuyện. Người kính hắn một thước, hắn kính người mười trượng.

Hai thằng cờ hó đó muốn nói gì thì nói, nói hươu nói vượn gì cũng được, cho dù nhục mạ tay hàng xóm ở liền vách, hay chửi mụ ẻm nhà bên, thậm chí ném mắm tôm vào nhà con mụ nhiều chuyện cuối hẻm, ngẫu hứng-lý-qua-cầu bơm chọt gã giữ xe, tè le với cô làm tóc, bóc vỏ trứng con sen, chụp chụp cheng cheng hốt bà thầy bói thì hắn có thể mắt nhắm mắt mở, phớt lờ cho qua, nhưng đòi thiến hắn thì nhất định là không được.

Đụng chạm tới điểm mấu chốt của hắn thì chỉ có con đường chết. Hắn thầm tuyên án tử hình 2 thằng mất dạy này mà không cần ai chứng.



Trong nội tâm là vậy, tuy nhiên, hắn diễn rất có nghề, bề ngoài vẫn giả bộ sợ sệt run rẩy. Miệng liên tục xin tha. Nước mắt nước mũi chảy từa lưa. Hắn quẹt bên nọ, chùi bên kia. Thiếu điều còn mỗi cái tè ra quần nữa thôi.

Thật là vậy, nếu đã đến mức đó mà 2 thằng kia không ưng cái bụng, thì hắn sẽ tè thật. Hắn quyết một lần tè cho ra ngô ra khoai để khiến bọn hắn phân tâm. Đối thủ càng khinh bỉ hắn thì càng mất cảnh giác. Điều đó có nghĩa là thuận lợi tạo cơ hội cho hắn.

Trong đầu hắn, ý tưởng xoay chuyển liên tục tìm đủ phương cách nhích dần từng bước tới gần chúng trong khi 2 tên ngu ngốc vẫn đang hí hửng xem trò.

…50m…

…30m…

…20m…

Nhìn thấy bộ dạng hắn như thế, tên cầm cung không cầm lòng nổi nữa, biểu lộ khinh thường ra mặt, hừ một tiếng rồi cất tiếng gọi hắn:

- Con dê ngu ngốc, lại đây. Hầu hạ 2 ông đây cho tốt, chớ có mà giở trò, ta một dao thiến ngươi.

- Dạ, đại ca! Tiểu nô đến ngay.

…10m…

…5m…

Hắn giả bộ khúm núm, nhưng tận dụng cơ hội chạy nhanh lại, tay vận công chuẩn bị, miệng thì nói to vẻ mừng rỡ:

- Dạ, dạ, nhị vị đại ca! Hì hì…

Khi chạy đến phạm vi 3 mét, đít hắn lúc lắc, miệng ngọt lịm nói:



- Đa tạ nhị vị đại ca tha mạng. Đa tạ nhị vị đại ca tha mạng. Tiểu Tuất xin ra mắt nhị vị đại ca. Xin được hầu nhị vị đại ca.

Tiếng “đại ca” cuối cùng vừa ra thì thân ảnh của hắn cũng lóe lên, một luồng ánh sáng đen hình vòng cung xoay tròn, 2 cái đầu người cùng lúc rơi xuống.

Hắn đứng thẳng người nhìn 2 cái đầu của tên mũi ó và tên tinh tinh lăn lông lốc trên đất. Mắt chúng mở to trợn trừng, mồm ngoác rộng ngơ ngác.

Bọn hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cũng không còn cơ hội mà nói câu “ta không cam lòng” để làm màu.

Tất cả xảy ra nhanh, nhanh vô cùng, nhanh đến nỗi đầu đã lìa mà thân người của bọn chúng vẫn còn đứng trơ trơ.

Nhưng đồng thời, ngay trong thời điểm ấy, dưới sự kinh hoàng của hắn, đầu lâu và thân thể của cả 2 tên đột nhiên vỡ nát thành trăm nghìn hạt sương máu bay về phía hắn và bị thanh chủy thủ Vô Ảnh Sát của hắn hấp thu cắn nuốt sạch.

Xương cốt vô tồn. Cả y phục cũng hóa thành tro bụi tan vào hư vô.

Chỉ chốc lát thôi. Xung quanh mọi thứ đã trở về với bộ dáng vốn có của nó, như chưa từng có việc 2 tên kia xuất hiện qua đây.

Lần đầu giết người, lòng hắn cũng có chút kích động, không rét mà run, nhưng vì cơn giận làm mờ mắt, lúc định thần lại thì đã không còn hiện trường đẫm máu như trong tưởng tượng của hắn. Vô Ảnh Sát đã thay hắn thanh tẩy hiện trường sạch sành sanh.

Hắn tặc lưỡi, nhìn về tay mình, mở miệng khen:

- Vô Ảnh Sát quả nhiên là ẩm huyết đao! Đồ chơi của sát thủ chuyên nghiệp Liệp Sát Giới đúng là danh bất hư truyền.

- Nhưng từ nay ta muốn ngươi gọi là Thôn Phệ Đao.

- Thanh chủy thủ có linh, cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, khẽ run lên trong tay hắn biểu thị đồng ý nhận tên Thôn Phệ Đao. Nó lóe lên ánh sáng đen rồi biến mất.
Chương trước Chương tiếp