Thôn Phệ Giả
Chương 43: Siểm Đạo (1)
- Tiểu Siểm, trong phạm vi Bán Nguyệt Động này, còn có những nơi nào thú vị nữa không?
- Dạ, Chủ Nhân, có vài nơi. Nhưng không biết Chủ Nhân quan tâm đến mảng nào ạ? Ý của ta là cái gì mới có thể khiến Chủ Nhân – một người anh minh thần võ, tâm vô tạp niệm như Ngài - cảm thấy thú vị?
- Điều khiến ta cảm thấy thú vị chính là thiên tài, địa bảo, các loại năng lượng các thứ. Kiểu như linh nhũ trong tiểu thạch trì này là một trong số đó.
- Dạ… dạ… tiểu Siểm biết rồi. Chủ Nhân cho tiểu Siểm một ít thời gian để làm rõ thông tin cần thiết rồi sẽ bẩm cáo với Chủ Nhân cụ thể.
Lần này, Thiểm Điện Báo quả thật là rất sợ nói bậy.
Cái mà nó cảm thấy thú vị chưa chắc gì đã là cái mà chủ nhân nó cảm thấy thú vị.
Cái mà khẩu vị một con báo như nó nuốt không trôi lắm lúc lại là sự khát khao truy cầu của bao kẻ nhân loại trong đó có chủ nhân của nó.
Dù sao đi chăng nữa, giữa một con người và một con báo, khẩu vị và mối quan tâm chính là có sự khác biệt rõ ràng.
Hơn nữa, đó không chỉ là sự khác biệt đơn thuần mà căn nguyên của nó khởi thủy từ đặc tính chủng tộc giống loài không đồng cấp.
Sự bất đồng về tộc loài, cùng sự bất đồng về ngôn ngữ dẫn đến sự bất đồng về quan điểm, sở thích cùng những mối bận tâm, dù rằng yêu thú một khi tu luyện đến một cấp độ nhất định thì sinh ra linh trí, hóa hình nhân loại, thoát thai hoán cốt nhưng về bản chất yêu thú vẫn là yêu thú, nhân loại là nhân loại. Giữa các cá thể của hai tộc đàn bản chất không thể xóa bỏ lằn ranh ngăn cách.
Thiểm Điện Báo là yêu thú họ mèo, trí tuệ được xếp vào hàng thượng đẳng ngang với yêu long, yêu hồ. Với tu vi yêu thú cấp 4 đỉnh phong, linh trí của nó không phải một yêu thú bình thường có thể so sánh, thậm chí đại đa số tu sĩ nhân loại ngộ tính thấp cũng sánh không bằng.
Nô ấn do Khống Hồn Vụ gieo xuống, chỉ khống chế về phương diện trung thành, không hề ảnh hưởng đến sự phát triển của linh trí.
Con siểm báo này, ngẫu nhiên thế nào lại là dị chủng trong báo tộc, khi kích hoạt huyết mạch nhận được truyền thừa từ tổ tiên, nó đạt được đến độ hòa hợp 98%, nên gần như những kiến thức của các đại năng báo tộc đều được chuyển hóa gần như hoàn hảo qua nó.
Cái nó cần là thời gian. Khi tu vi đạt đến mỗi cấp độ cần thiết, thì năng lực truyền thừa sẽ tự động khai mở. Về lâu về dài, tiền đồ của nó là vô hạn định.
Là một con báo thông minh, tuy rằng thông minh lắm lúc bị thông minh hại. Nhưng những đắng cay mà nó nhận chẳng qua chỉ là rèn giũa cho sự trưởng thành đầy triển vọng, vinh danh tộc đàn Thiểm Điện Báo.
Đứng trước chủ nhân khí khái uy nghiêm, Thiểm Điện Báo 2 lần bị ăn đạp. Lần sau nặng hơn lần trước. Nó đã thấm thía tận xương tủy câu nói của cổ nhân: Jǐnshèn néng bǔ qiānqiū chán, xiǎoxīn shǐ dé wàn nián chuán 谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船 – “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” cho nên “cẩn tắc vô ưu” là điều mà suốt thời gian nằm canh cửa động, nó đã ngộ ra.
Nó muốn đạt một vị trí cao trong lòng chủ nhân để có thể đứng ở vị trí dưới-một-người mà trên-vạn-thú thì nhất định phải đi con đường SIỂM ĐẠO.
Thiên địa vô biên, đạo tắc vô cùng.
Nhân loại hay yêu thú, đường tu hành có khác nhưng suy cho cùng bản chất là một. Đó là dĩ linh hợp đạo, dĩ tâm chứng đạo.
Thiên đạo phân kì thiên thiên vạn vạn, khởi từ hỗn độn, chung kết qui trung hỗn độn. Đạo tượng vô hình, vô tung, vô tánh, là khởi cũng là kết, sắc sắc không không bất tri bất lý.
Nhân Đạo, Trí Đạo, Thư Đạo, Võ Đạo, Kiếm Đạo, Trà Đạo, Hoa Đạo, Trộm Đạo, Siểm Đạo đều xuất từ đại đạo, lấy tâm làm gốc, lấy linh làm nền. Tâm – Linh tương thông, hòa thiên hợp địa.
Siểm Đạo không phải là con đường nịnh nọt đơn thuần, mà là đạo lý tu dưỡng tinh-khí-thần đạt đến cấp độ thuận-thiên, hợp-địa, đắc-nhân-tâm.
Người tu Siểm Đạo lấy trăm năm, ngàn năm, vạn năm du lãm hồng trần luyện tâm – tâm động, ngũ cảm ứng – ngộ ra đạo tắc của riêng mình hướng-thiên-hóa-hợp, thuận-địa-câu-thông, công-phạt-nhân-tâm.
Đạo thành, nhất âm kí xuất, thiên địa bá ứng, nhân tâm qui phục. Bách sự thông thuận, vạn chúng chú mục, thượng hạ bất chống, vô oán vô cản.
- Dạ, Chủ Nhân, có vài nơi. Nhưng không biết Chủ Nhân quan tâm đến mảng nào ạ? Ý của ta là cái gì mới có thể khiến Chủ Nhân – một người anh minh thần võ, tâm vô tạp niệm như Ngài - cảm thấy thú vị?
- Điều khiến ta cảm thấy thú vị chính là thiên tài, địa bảo, các loại năng lượng các thứ. Kiểu như linh nhũ trong tiểu thạch trì này là một trong số đó.
- Dạ… dạ… tiểu Siểm biết rồi. Chủ Nhân cho tiểu Siểm một ít thời gian để làm rõ thông tin cần thiết rồi sẽ bẩm cáo với Chủ Nhân cụ thể.
Lần này, Thiểm Điện Báo quả thật là rất sợ nói bậy.
Cái mà nó cảm thấy thú vị chưa chắc gì đã là cái mà chủ nhân nó cảm thấy thú vị.
Cái mà khẩu vị một con báo như nó nuốt không trôi lắm lúc lại là sự khát khao truy cầu của bao kẻ nhân loại trong đó có chủ nhân của nó.
Dù sao đi chăng nữa, giữa một con người và một con báo, khẩu vị và mối quan tâm chính là có sự khác biệt rõ ràng.
Hơn nữa, đó không chỉ là sự khác biệt đơn thuần mà căn nguyên của nó khởi thủy từ đặc tính chủng tộc giống loài không đồng cấp.
Sự bất đồng về tộc loài, cùng sự bất đồng về ngôn ngữ dẫn đến sự bất đồng về quan điểm, sở thích cùng những mối bận tâm, dù rằng yêu thú một khi tu luyện đến một cấp độ nhất định thì sinh ra linh trí, hóa hình nhân loại, thoát thai hoán cốt nhưng về bản chất yêu thú vẫn là yêu thú, nhân loại là nhân loại. Giữa các cá thể của hai tộc đàn bản chất không thể xóa bỏ lằn ranh ngăn cách.
Thiểm Điện Báo là yêu thú họ mèo, trí tuệ được xếp vào hàng thượng đẳng ngang với yêu long, yêu hồ. Với tu vi yêu thú cấp 4 đỉnh phong, linh trí của nó không phải một yêu thú bình thường có thể so sánh, thậm chí đại đa số tu sĩ nhân loại ngộ tính thấp cũng sánh không bằng.
Nô ấn do Khống Hồn Vụ gieo xuống, chỉ khống chế về phương diện trung thành, không hề ảnh hưởng đến sự phát triển của linh trí.
Con siểm báo này, ngẫu nhiên thế nào lại là dị chủng trong báo tộc, khi kích hoạt huyết mạch nhận được truyền thừa từ tổ tiên, nó đạt được đến độ hòa hợp 98%, nên gần như những kiến thức của các đại năng báo tộc đều được chuyển hóa gần như hoàn hảo qua nó.
Cái nó cần là thời gian. Khi tu vi đạt đến mỗi cấp độ cần thiết, thì năng lực truyền thừa sẽ tự động khai mở. Về lâu về dài, tiền đồ của nó là vô hạn định.
Là một con báo thông minh, tuy rằng thông minh lắm lúc bị thông minh hại. Nhưng những đắng cay mà nó nhận chẳng qua chỉ là rèn giũa cho sự trưởng thành đầy triển vọng, vinh danh tộc đàn Thiểm Điện Báo.
Đứng trước chủ nhân khí khái uy nghiêm, Thiểm Điện Báo 2 lần bị ăn đạp. Lần sau nặng hơn lần trước. Nó đã thấm thía tận xương tủy câu nói của cổ nhân: Jǐnshèn néng bǔ qiānqiū chán, xiǎoxīn shǐ dé wàn nián chuán 谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船 – “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” cho nên “cẩn tắc vô ưu” là điều mà suốt thời gian nằm canh cửa động, nó đã ngộ ra.
Nó muốn đạt một vị trí cao trong lòng chủ nhân để có thể đứng ở vị trí dưới-một-người mà trên-vạn-thú thì nhất định phải đi con đường SIỂM ĐẠO.
Thiên địa vô biên, đạo tắc vô cùng.
Nhân loại hay yêu thú, đường tu hành có khác nhưng suy cho cùng bản chất là một. Đó là dĩ linh hợp đạo, dĩ tâm chứng đạo.
Thiên đạo phân kì thiên thiên vạn vạn, khởi từ hỗn độn, chung kết qui trung hỗn độn. Đạo tượng vô hình, vô tung, vô tánh, là khởi cũng là kết, sắc sắc không không bất tri bất lý.
Nhân Đạo, Trí Đạo, Thư Đạo, Võ Đạo, Kiếm Đạo, Trà Đạo, Hoa Đạo, Trộm Đạo, Siểm Đạo đều xuất từ đại đạo, lấy tâm làm gốc, lấy linh làm nền. Tâm – Linh tương thông, hòa thiên hợp địa.
Siểm Đạo không phải là con đường nịnh nọt đơn thuần, mà là đạo lý tu dưỡng tinh-khí-thần đạt đến cấp độ thuận-thiên, hợp-địa, đắc-nhân-tâm.
Người tu Siểm Đạo lấy trăm năm, ngàn năm, vạn năm du lãm hồng trần luyện tâm – tâm động, ngũ cảm ứng – ngộ ra đạo tắc của riêng mình hướng-thiên-hóa-hợp, thuận-địa-câu-thông, công-phạt-nhân-tâm.
Đạo thành, nhất âm kí xuất, thiên địa bá ứng, nhân tâm qui phục. Bách sự thông thuận, vạn chúng chú mục, thượng hạ bất chống, vô oán vô cản.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương