Thôn Phệ Giả

Chương 44: Có hàng đến…



Đương lúc Thiểm Điện Báo trầm tư suy nghĩ tuyển lựa ra một số trong những địa phương mà nó nghĩ là phù hợp để trình báo cho Từ Hiển thì Liệt Diễm Thử Vương chạy vào.

- Chủ Nhân, theo lệnh Chủ Nhân, tiểu Liệt đã điều động tộc nhân Liệt Diễm Thử dựa vào tu vi và năng lực của mỗi cá thể mà chia quân thành 3 vòng Trong, Ngoài và Vòng ngoài.

Từ “…ngoài” còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì trong không gian chợt có mấy luồng dao động truyền tới, Liệt Diễm Thử Vương ngẩng đầu hướng phía sơn môn, mấy sợi râu chuột rung rung bắt lấy những rung động truyền tin đến từ thuộc hạ…

Sau mấy hơi thở, nó quay lại:

- Bẩm báo Chủ Nhân, theo tin truyền âm của đội Liệt Diễm Thử phụ trách thám thính vòng ngoài thì hiện tại cách Bán Nguyệt Động chừng 50 dặm, có một tốp nhân thủ chừng 10 tên đang phi hành vội vã hướng về đây. Nhóm nhân loại này vẻ mặt bặm trợn, vô cùng hung ác như phường tặc khấu. Cả người bọn chúng sát khí không hề thu liễm. Tên cầm đầu có tu vi võ Quân ngũ tinh, 4 tên có tu vi võ linh nhất tinh, những tên còn lại đều có tu vi cấp võ sư được vũ trang từ đầu đến chân.

- Ồ… tặc khấu hung ác? Đang đói, có hàng tự ship đến tận hang. Ha ha… Thú vị! Thú vị!..

Từ Hiển vẻ mặt hân hoan, ánh mắt thoáng chớp lên những tia sắc lạnh, vô kinh vô bỉ.

- Tiểu Siểm dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi đưa ta ra cửa động. Tiểu Liệt, dùng năng lực của ngươi điều động tộc nhân rải quân khắp Thảo Mộc Lâm, một số tiếp tục theo dõi tình hình của mấy tặc khấu kia. Hãy nhớ kêu tộc nhân không được tự ý tấn công bọn chúng tránh tổn thất không cần thiết và đừng làm lộ kế hoạch của ta. Các nhóm khác chia ra lặng lẽ điều tra tìm kiếm các nơi có thiên tài địa bảo, linh dược, thảo dược, linh khoáng, mạch khoáng, độc khí, độc chướng… Cập nhật thông tin liên tục cho ta.

Thiểm Điện Báo và Liệt Diễm Vương đồng thanh:

- Dạ, Chủ Nhân.

Nói xong, Từ Hiển vẫy tay túm lấy Liệt Diễm Vương nhảy lên lưng Thiểm Điện Báo.

Con siểm báo như một tia chớp loáng lên một cái rồi biến mất. Tốc độ phi thường nhanh. Nhanh đến ngộp thở.

Cho dù Từ Hiển hắn dùng hết tốc lực phi hành cũng không nhanh bằng ½ tốc độ của nó. Báo tộc cước bộ vốn là phi tốc, nhưng Thiểm Điện Báo thì càng nhanh quá đỗi bất khả nghi ngờ.

Chớp mắt thoáng qua, chưa đến hai tức, Thiểm Điện Báo đã đưa Từ Hiển đến lối ra của Bán Nguyệt Động. Hai con rối võ Vương vẫn luôn đứng bất động một chỗ canh gác trước cửa, nhìn thấy Từ Hiển liền cung kính thi lễ.

- Chủ Nhân! (x2)

Từ Hiển nhảy xuống khỏi lưng báo, giọng ôn tồn không chậm không nhanh hỏi:

- Thời gian qua có phát sinh sự lạ gì không?



Vương Nhất cung kính đáp:

- Bẩm Chủ Nhân, không có gì lạ xảy ra ạ.

- Tốt! Bây giờ ta sẽ bố trí một mê trận ở bên trong cửa động, Vương Nhất, Vương Nhị 2 người các ngươi một trong một ngoài cửa động hộ pháp cho ta.

Vương Nhất và Vương Nhị đồng thanh hô:

- Dạ, Chủ Nhân. (x2)

Nói rồi, Vương Nhị ở lại bên ngoài, còn Vương Nhất theo Từ Hiển vào trong. Khi vừa xuyên qua hết đường hầm thông đạo, Từ Hiển động ý niệm câu thông Mê Vụ Trận Bàn.

Một ánh sáng lóe lên từ vết sẹo trên mu bàn tay hắn, trận bàn liền xuất hiện trước mặt. Hai tay hắn nhanh thoăn thoắt đánh mấy đạo pháp quyết phức tạp. Việc quen dễ làm. Chưa đến 2 lần thổ nạp, trận bàn sáng lên bắn ra những chùm ánh sáng mờ ảo, sương vụ mờ mịt bao vây không gian trong phạm vi đường kính ngàn thướt quanh hắn rồi từ từ lan tỏa ra xa bao lấy toàn bộ thông đạo cửa động – cả 2 mặt trong và ngoài.

Sau khi xong hết thảy, Từ Hiển cũng đánh mấy đạo ánh sáng ấn ký vào cơ thể của Thiểm Điện Báo, Liệt Diễm Vương, và Vương Nhất, Vương Nhị để bọn chúng có thể tự do xuất nhập mê vụ trận mà không bị trận pháp tấn công.

Hắn bước ra ngoài cửa động đảo mắt nhìn khắp không gian một vòng, lòng vẫn cảm giác thiếu thiếu gì đó có tính kích thích.

Hắn nhìn Thiểm Điện Báo và Liệt Diễm Thử Vương và hỏi:

- Tiểu Siểm, Tiểu Liệt với tư cách cá nhân của 2 ngươi, nếu lần đầu đứng trước sơn môn Bán Nguyệt Động như bây giờ, các ngươi có nghi ngại gì không, hay trực tiếp tiến vào?

- Dạ, Chủ Nhân, chắc chắn là tiểu Siểm sẽ đi một vòng quan sát, nếu cảm thấy không có uy hiếp gì đang rình rập thì mới cẩn thận đi vào.

- Dạ, Chủ Nhân, tiểu Liệt cũng vậy.

Hắn nghĩ nghĩ và rồi bước tới một tảng đá lớn bên phía phải cách thông đạo hơn 20 chục trượng. Hắn xòe tay gọi Thôn Phệ Đao, vận kình lực viết lên:

CẤM ĐỊA!

KẺ TỰ Ý XÔNG VÀO – CHẾT!



QUA ĐƯỢC THÔNG ĐẠO CHỈ CÓ CHẾT, NGOÀI CHẾT RA, CHỈ CÓ CHẾT.

KHÔNG CÓ THIÊN TÀI ĐỊA BẢO GÌ Ở TRONG NÀY, TỰ CHUI VÀO CHỈ CÓ CHẾT.

KẺ TÒ MÒ – CHẾT!

KẺ NHÁT GAN KHÔNG DÁM VÀO – CHẾT!

KẺ LIỀU MẠNG -CHẾT!

KẺ XẤU XÍ – CHẾT!

KẺ NGHÈO – CHẾT!

KẺ MỒM THÚI – CHẾT!

KẺ VĂNG TỤC CHỬI THỀ - CHẾT!

Viết xong, hắn cười ha hả rồi bảo Liệt Diễm Thử Vương:

- Tiểu Liệt, ngươi gọi tới đây vài con Liệt Diễm Thử yếu yếu nhưng chân tay linh hoạt cho ta.

Liệt Diễm Thử Vương tỏ vẻ không hiểu cho lắm, nhưng không dám chần chừ:

- Dạ, Chủ Nhân.

Nó rung rung mấy sợi râu chuột, tức thì có 5 con Liệt Diễm Thử cấp 1 ở gần đó chạy tới. Chúng cúi đầu thi lễ với Từ Hiển.

Hắn gật đầu và hạ lệnh cho chúng:

- Ta giao nhiệm vụ cho 5 tên các ngươi. Các ngươi chia nhau ra nhanh chóng tìm nơi an toàn xung quanh cửa động và tấm bia đá ta mới viết đây mà ẩn nấp. Khi thấy mấy tên nhân loại tặc khấu kia xuất hiện đọc xong nội dung ta ghi trên đây thì lập tức gây ra động tĩnh gì đó cố ý cho bọn chúng thấy các ngươi, rồi nhanh chóng chui vào thông đạo chạy vô trong…

Nói xong hắn đánh mấy đạo ánh sáng ấn kí vào người của 5 con Liệt Diễm Thử để cho chúng tự do xuất nhập mê trận. Đồng thời hắn cũng truyền đạt phân phó nhiệm vụ cụ thể cho Liệt Diễm Thử Vương, Thiểm Điện Báo và 2 con rối Vương Nhất, Vương Nhị. Mỗi đứa đều dạ vâng và lui về vị trí của mình ẩn thân trong mê trận chuẩn bị đợi hàng tự ship đến.
Chương trước Chương tiếp