Thức Giả

Chương 19: Hẹn Hò



Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi và Lạc Lạc từ khi hai đứa chính thức yêu nhau. Dù gặp nhau hàng ngày, dù đã rất thân quen nhưng tôi vẫn có cảm giác hồi hộp, nôn nao lạ thường. Tôi chọn thời gian từ 4h đến 6h chiều ở một quán nhỏ, có cây xanh bóng mát và yên tĩnh. Nếu ai biết sẽ nghĩ tôi bị hâm, hẹn hò mà lại đi vào khung giờ đó. Nhưng vì lịch luyện thi của Lạc Lạc là 6h đến 8h tối nên tôi phải ưu tiên cho việc học. Sắp thi đại học rồi, Lạc Lạc phải tập trung hết sức vào việc học, đó mới là chuyện tốt tôi nên làm cho người yêu.

Tôi ăn mặc giản dị, một cái áo thun lửng bó ngang eo, một chiếc quần rộng bó chun đến mắt cá nhưng nhìn tôi trong sáng và mạnh mẽ hẳn lên. Lạc đến đón tôi đúng giờ với khuôn mặt rạng rỡ, chiếc áo thun phông rộng cùng với quần kaki. Không hẹn mà chúng tôi mặc đồ hợp nhau đến thế. Lạc của tôi hôm nay nhìn thật cá tính!

Hai đứa tôi chọn một chỗ ngồi dưới bóng cây, không gian của quán thật yên tĩnh và lãng mạn. Tôi ngồi sát Lạc Lạc trên chiếc ghế đôi. Lạc nhìn tôi thật âu yếm. Đây không phải là lần đâu tiên bạn ấy nhìn tôi như vậy, cơ mà tôi vẫn thấy ngượng ngùng thế nhỉ! Lạc gọi nước ép cho hai đứa, thức uống cũng giống nhau, trời ơi, tình tứ quá đi! Chúng tôi nói với nhau chuyện trên trời, dưới đất. Chúng tôi nắm chặt tay nhau, tôi tựa đầu vào vai Lạc, đây đúng là kiểu người ta yêu nhau rồi, còn gì! Nhìn quanh, tôi thấy có vài cặp cũng giống tôi và Lạc nhưng chẳng ai để ý đến ai vì đây là chốn riêng tư mà.

Tôi khẽ nói với Lạc:

- **Di sẽ không đến trường nữa**.

Lạc nhổm người lên:

- **Sao vậy**?

- **Lạc biết rồi mà, Di đâu biết gì để mà thi cho nên Di không muốn mất thời gian nữa. Di sẽ theo ba đến công ty để học việc**

Lạc thở dài, tôi vội trấn an bạn:

- **Lạc đừng buồn, như vậy cũng tốt mà, Lạc sẽ tập trung vào việc học nhiều hơn là để ý đến Di. Di cũng sẽ làm việc có ích hơn**.

Lạc im lặng, không nói gì. Tôi biết là Lạc Lạc cảm thấy buồn và hụt hẫng. Tôi choàng tay ra sau lưng, ôm chặt eo Lạc:

- **Mình vẫn gặp nhau bất cứ lúc nào mà! Yêu một người không nhất thiết là phải dính lấy người đó như sam, mà phải làm cho người đó được hạnh phúc, phải không nè**!



Úi trời, lời nói của tôi sao mà triết lý như một bà cô già thế nhỉ? Thôi kệ, tôi nói đúng mà. Lạc vẫn ngồi im nhưng tôi biết bạn đang lắng nghe những lời tôi nói. Tôi đẩy qua đẩy lại người Lạc, một lúc sau bạn ấy mới cầm tay tôi:

- **Biết là vậy rồi nhưng không có Di, Lạc sẽ buồn lắm! Với lại, Lạc sợ**...

- **Sợ gì**? – Tôi ngước mắt lên nhìn Lạc.

- **Sợ... mất Di**!

Tôi phì cười, ôi sao mà ngây ngô, đáng yêu đến thế! Ai mà cướp tôi đi, nuôi tôi, tôi còn cảm ơn nữa đó! Tôi đưa hai tay đặt lên hai má của Lạc:

- **Của mình thì sẽ là của mình, không thể rơi vào tay ai được. THIÊN TRƯỜNG ĐỊA CỬU! Di sẽ yêu Lạc từ kiếp này qua kiếp khác, mãi mãi, được chưa**?

Lạc xúc động nhìn tôi rồi từ từ cúi xuống đặt môi lên môi tôi. Ui cha, từ trước đến giờ hai đứa tôi chỉ hôn má, hôn trán của nhau thôi, nay mới thực sự là nụ hôn của tình yêu nè! Lạc lúng túng vì đây là lần đầu tiên hôn, còn Khả Di thì tôi không biết được nhưng dưới sự trợ giúp của tôi, chúng tôi cũng hoàn thành nụ hôn đầu tiên. Lạc Lạc siết tôi chặt đến mức không thể thở nỗi, mà thôi kệ, chịu khó một chút vậy. Buông môi ra, Lạc lại ghì đầu tôi vào ngực của mình. Tôi nghe rõ tiếng tim của Lạc đập mạnh và liên tục như một khúc reo vui. Giờ phút này đây, chúng tôi chỉ biết có nhau, còn lại ngoài kia cuộc đời có ra sao đi nữa cũng chỉ là hư vô thôi. Tôi và Lạc cứ ôm nhau như thế, không nói lời nào. Tình yêu – tự nó đã nói lên tất cả- Không cần nói, chỉ cần kề sát bên nhau là ta có thể thấu hiểu, có thể sẻ chia và tiếp cho nhau sức mạnh để sống tốt, để vươn lên trong cuộc sống này rồi.

Lạc muốn hôn tiếp nhưng nhìn đồng hồ trên tay Lạc, tôi hốt loảng:

- **Còn có năm phút nữa là đến giờ học rồi, Lạc đi đi, không thì sẽ trễ đó**!

- **Hay là Lạc nghỉ học để ngồi đây chơi với Di nha**!

Biết lắm mà, đang lạc vào mê hồn trận rồi phải không? Nhưng thôi, không được sa đà, tôi đưa ra ý kiến:

- **Vậy Lạc đưa Di tới quán của mẹ đi, Di sẽ phụ mẹ Lạc bán hàng, sẵn chờ Lạc về luôn. Đằng nào thì Di cũng xin bà nội đi tới 9h rồi mà**!



- **Vậy cũng được**! – Lạc gật đầu rồi đứng dậy, đưa tôi về quán rồi đi học.

Tôi bước vào quán, khách đang ngồi đông, kín hết bàn. Tôi vội đến chào mẹ Lạc rồi cột tóc lên, lao vào...rửa chén. Mẹ Lạc vừa đổ nước lèo vào tô cho khách vừa ngăn cản tôi:

- **Con ngồi chơi đi, để đó cho cô Ba làm là được rồi**!

Mặc cho bà mẹ can ngăn, tôi vẫn xắn tay vào rửa chén. Khả Di thật sự có lẽ sẽ chưa bao giờ động tới việc này nhưng tôi thì đây là chuyện nhỏ bởi tôi đã làm những việc này suốt mấy chục năm rồi. Tôi làm việc nhanh gọn, nhẹ nhàng khiến mẹ Lạc và cô Ba cũng ngạc nhiên. Phải thôi, không ai ngờ một tiểu thư với đôi tay nhỏ nhắn mềm mại lại có thể rửa một thau chén đầy nhanh như thế. tôi khệ nệ ôm chồng tô lên bàn rồi dùng khăn bông lau khô. Mẹ Lạc đã ngưng tay nên vội chạy đến, xua xua tay:

- **Đừng làm nữa con, không khéo tróc hết da tay ra đó**!

- **Không sao đâu, con làm được mà**! – Tôi cười tươi. Lúc này tôi mới để ý đến anh càng đang chạy bàn phía trước. Người này sao thấy quen quen.

- **Ô, cô con dâu hôm nay đến ghi điểm với mẹ chồng đây**!

Tôi nhìn kỹ anh chàng đang cười toe toét kia, thì ra là Tiến, bạn học cùng lớp của Lạc đây mà. Tôi nhớ ra rồi, Lạc có nói rằng buổi tối Lạc đi học thì sẽ có các bạn đến phụ mẹ. Bởi các bạn ấy luôn xem mẹ Lạc như người mẹ quốc dân vậy. Giờ tôi mới hiểu được sự chân thành trong tình bạn của tuổi học trò là thế nào, nó trong sáng, không tính toán, không vụ lợi và bền chặt mãi với thời gian.

Tiến vắt cái khăn lên vai tôi rồi đẩy tôi ra phía trước:

- **Lau bàn đi tiểu thư! Tôi mệt rồi, nghỉ giải lao một chút đây**!

- **Cái thằng này, sao con lại bắt Tiểu Di làm vậy? Con không thấy nó ốm yếu vậy sao**?. Đam Mỹ Hài

Mẹ Lạc trách Tiến. Hắn cười hềnh hệch. Tôi đi nhanh ra dọn dẹp và lau những bàn khách vừa đứng dậy ra về. Cũng vui nhỉ? Người ra, kẻ vào, nhộn nhịp, đông vui. Đây là gia đình, là cuộc sống của người tôi yêu nên tôi cảm thấy như đó cũng là phần đời của mình. Tôi làm nhanh nhẹn không thua gì Tiến. Xong việc tôi chạy vào bê phụ tô ra cho khách. Hai người phụ nữ cứ ái ngại nhìn tôi mà đâu biết rằng tôi đang cảm thấy vui sướng, hạnh phúc biết dường nào!
Chương trước Chương tiếp