Thức Giả

Chương 20: Về Quê Ngoại



Thời gian thấm thoát trôi qua. Lạc Lạc đã thi đại học xong. Tôi thì hàng ngày vẫn theo ba vào công ty, tìm hiểu, làm quen với công việc ở xưởng. Cho đến một ngày, Lạc Lac chạy đến nhà tôi, bế xốc tôi lên rồi xoay mấy vòng, thông báo là Lạc đã đậu vào hai trường đại học. Bạn ấy vui đến nỗi cười hoài, không khép miệng lại luôn. Tôi kéo Lạc ngồi xuống ghế đá để ngoài sân, nơi tôi hay ngồi hóng gió vào buổi chiều. Tôi biết Lạc vui lắm vì ước nguyện đã đạt được. Mẹ Lạc còn sung sướng hơn nữa khi đứa con trai ngoan của mình đã đạt thành tích xuất sắc.

Lạc Lạc nắm lấy tay tôi rồi đưa lên miệng hôn chụt chụt nãy giờ. Phấn khích quá ha chàng trai! Lạc nói, giọng phấn khởi:

- **Một tuần nữa mình mới nhập học. Mẹ bảo mình về quê thăm ông bà ngoại, tiện thể báo tin mình đậu đại học luôn. Di đi về ngoại chơi với mình nha**!

Ô! Tôi tròn mắt nhìn Lạc. Tôi chưa về quê lần nào cả, mà có quê đâu mà về bởi vì bà nội và ba đều ở đây. Sợ tôi từ chối, Lạc lại lắc cánh tay tôi, giọng nài nỉ:

- **Đi nha Tiểu Di! Về đó, chắc chắn bạn sẽ thích lắm luôn đó**!

Tôi không biết quê ngoại của Lạc có thích hay không, chỉ biết có Lạc là tôi thích rồi. Tôi xin phép bà nội và ba để đi cùng Lạc, rồi sau đó chuẩn bị.

Trưa hôm sau, chúng tôi lên đường. Quê ngoại của Lạc ở Bình Phước, Lạc chở tôi trên chiếc xe máy hơn hai tiếng thì đến nơi. Nhìn bảng hiệu ngoài đường, tôi biết đó là huyện Hớn Quản (được tách ra từ huyện Bình Long cũ). Lạc rẽ vào một con đường nhựa rồi chạy khoảng 2km nữa thì dừng lại. Nơi đây nhà cửa thưa hơn, không san sát như ngoài mặt đường vì vườn cây nhiều, nào là vườn cao su, vườn tiêu, trái cây bốn mùa.. vừa đi, Lạc vừa giới thiệu cho tôi biết.

Lạc chạy xe thẳng vào cái sân rộng, đổ bê tông bằng phẳng. Vừa dừng xe, bạn ấy đã gọi lớn:

- **Ngoại ơi, con về rồi nè**!

Bà ngoại hình như đã đón sẵn, đon đả chạy ra mừng rỡ. Tôi vội xuống xe chào bà. Bà ngoài tươi cười, nét mặt đôn hậu giống như mẹ Lạc. Bà vội đỡ phụ Lạc những món đồ trên xe. Tôi không biết đó là gì, chỉ biết nhiều bọc, nhiều túi xách mà mẹ Lạc đã chuẩn bị chu đáo để gửi về cho ông bà ngoại. Lạc khệ nệ tay xách, nách mang đem đồ vào nhà. Ông ngoại ở phía sau vườn cũng vừa vào tới.

- **Chu choa, mẹ con gửi gì mà nhiều dữ vậy**?

Bạn gái của Lạc đó à? Mệt không con? - Rồi ông nhìn sang tôi



Tôi lắc đầu vừa bước theo ông vào nhà. Căn nhà xây theo kiểu nông thôn, rộng, có nhiều gian chứ không dài như nhà thành phố. Xung quanh là cây cối xanh tốt, khí hậu mát mẻ vô cùng.

Ngồi xuống đây đi con rồi bà lấy nước uống cho đỡ mệt nha.

Bà ngoại vừa nói xong thì Lạc Lạc đã đem cho tôi một ly nước chanh pha đường rồi. Chàng trai này lúc nào cũng nhanh nhẹn hơn người ta. Khuôn mặt Lạc đỏ ửng, mồ hôi túa ra từng giọt trên mặt. Cũng may là hôm nay trời dịu nắng nên mát mẻ chứ không thì chắc tôi cũng không chịu nổi rồi.

Cứ tự nhiên nha Tiểu Di. Ông bà ngoại dễ tính và thương con cháu lắm!

Tôi gật đầu nhè nhẹ. Từ lúc ngồi xuống ghế tới giờ, tôi cứ cảm thấy khó chịu trong người quá. Một mùi gì nồng nặc phả lên, xộc vào mũi tôi khiến tôi gai hết cả người, xây xẩm cả mặt mày. Hay là mình bị say xe? Không đúng, xe máy mà say gì? Tôi băn khoăn nghĩ mãi, đến khi phát hiện ra là mùi gì thì tôi chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Lạc Lạc hoảng hốt chạy theo tôi, vỗ vỗ vào lưng tôi:

Sao vậy Di?

Ông bà ngoại cũng hết hồn, không biết tôi bị gì. Lạc Lạc đỡ tôi lên, tôi nói không ra hơi:

Mùi sầu..sầu riêng, mình không chịu được!

Nhìn về phía góc nhà, một đống sầu riêng khoảng 20 trái, ba ông cháu Lạc Lạc nhìn nhau không nói nên lời.

Tiểu Di không ngửi được mùi sầu riêng, ngoại ơi!

Sầu riêng rụng nhà mình đó con, ngoại tính đem biếu cho mỗi người một ít ăn lấy thảo. Con bé không ngửi được thì đem gửi qua nhà cậu út đi.- bà ngoại nói xong thì nhanh chân xuống nhà bếp lấy cái thúng để chất sầu riêng vào. Lạc đỡ tôi ngồi lên rồi phụ với ông ngoại đem hết sầu riêng qua nhà cậu út kế bên để gửi. Lạc nhìn tôi cười tủm tỉm.



Bà ngoại ơi, con xin lỗi. – Tôi ái ngại nhìn bà nhưng ngoại cười hiền từ:

Không sao đâu con, nhiều người cũng giống như con vậy, không hửi được cái mùi này đâu. Một khi hửi được rồi thì sẽ ghiền đó nha!

Tôi không ngờ là mình lại dị ứng với cái mùi này ghệ gớm vậy. Tệ thiệt đó Khả Di ơi!

Lạc quay về rồi đưa tôi xuống nhà sau để rửa mặt cho tỉnh. Mùi sầu riêng vẫn còn đọng lại trong nhà khiến tôi khó chịu quá. Chết tôi rồi, về quê ngoại mà như vầy thật là mất mặt! Thấy sắc mặt của tôi, biết tôi rất mệt, Lạc đưa tôi vào phòng nằm nghỉ. Đây là một căn phòng rộng vừa phải, hình như đang bỏ trống. Lạc nói đó là phòng của cậu út trước đây. Từ ngày cưới vợ, cậu út xây nhà ở riêng, căn nhà kế bên nhìn qua là thấy liền. Lạc Lạc cẩn thận mở toang hết cửa sổ, rồi lấy chai xịt phòng xịt khắp nơi để tẩy mùi sầu riêng.

Tôi nằm phịch xuống gường, đầu nhức như búa bổ. Trời ơi, cứu tôi với! Lạc đem thuốc cho tôi uống rồi cuối xuống hôn tôi:

Nằm đây nghỉ nha Di. Mình ra ngoài chơi với ông bà ngoại.

Tôi nắm lấy tay Lạc, vẻ mặt ái ngại. Lạc trấn an tôi, không sao cả, ông bà ngoại hiểu mà. Lạc đi rồi, tôi thiếp đi lúc nào không biết đến khi Lạc vào lay người tôi, tôi mới tỉnh:

Xuống rửa mặt rồi ăn cơm nè, tiểu thư!

Lạc đỡ tôi dậy, xỏ giày vào chân tôi, nhìn tôi trìu mến. Tôi đứng lên, sửa soạn lại tóc tai, quần áo rồi theo Lạc ra ngoài.

Ngoài bàn ăn đặt một bên nhà, đã có đầy đủ ông bà ngoại và hai người nữa, có lẽ là vợ chồng cậu út. Lạc giới thiệu tôi với cậu mợ. Cậu út khoảng hơn ba mươi, nụ cười tươi, nét mặt thân thiện. Còn mợ út thì nét mặt hiền hòa, bụng đang mang thai. Mọi người đều nhìn tôi với cái nhìn thân thiện làm tôi an tâm. Tôi rón rén ngồi xuống bên Lạc. Ôi chao, trong lúc tôi thiếp đi thì mọi người đã làm nên bao nhiêu là món ngon, mùi thơm lừng hấp dẫn làm sao!

Ăn tự nhiên nha con gái, gà, cá đều của nhà nuôi sẵn, không tốn tiền mua, con cứ thoải mái đi nha! – bà ngoại đon đả gắp thức ăn cho tôi.

Bạn gái của Lạc xinh đẹp quá, chắc là cục cưng đó ha?.- Mợ út vừa nhìn tôi vừa khen, làm sao ngượng quá, nép mặt vào lưng của Lạc Lạc. Bữa ăn quê ngoại ngọt ngào hương vị đồng quê khiến tôi nhớ mãi trong đời.
Chương trước Chương tiếp