Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-Kun

Chương 55



Sasuke đứng một bên, thấy Zen'in Maki nhướng mi như đang nghĩ gì.

“Ý bảo là đừng coi anh ta như người một nhà rồi gì cũng nói,“ Cô chợt giải thích với Okkotsu Yuta và Fushiguro Megumi, “Có lẽ là vì cậu mà cố ý giao phó chúng tôi đấy, Uchiha.” Ánh mắt của cô chuyển đến Sasuke, nói chắc chắn.

Sắc mặt Sasuke như thường, như thể người đối phương nói không phải y.

Nhưng y không phản bác.

Tuy người đó đến đây có lẽ chỉ là điều động nhân sự bình thường nhưng cũng không thể mặc kệ tất cả.

Hiệp hội vẫn chưa biết mắt y có thể biến thành giống người thường, cũng không biết lúc này y mang bịt mắt, thu khí tức lại sẽ không khác gì người thường. Gojo Satoru có lẽ là suy xét đến điều này mới cố ý nhắc nhở học trò của hắn.

“Không ngờ cô còn có thể nghĩ đến tận đây.” Y bình đạm nói, ngược lại làm Zen'in Maki rất khó chịu.

“A? Cậu có ý gì? Muốn nói tôi không có đầu óc hả?”

“Đấy là chính cô nói.”

Okkotsu Yuta giữ chặt Zen'in Maki, không để cô thật sự xông lên.

Zen'in-san mới luyện cùng cậu đến kiệt sức, loại thời điểm này không cần xông lên tặng đầu đâu.

“Uchiha-san, có chuyện gì chúng tôi tốt nhất không nên nói không?” Cậu hỏi Sasuke. Nếu có đương sự ở đây thì để đối phương nói hiển nhiên thích hợp một chút.

Trong mắt Sasuke xuất hiện ba câu ngọc màu đen, bịt mắt trên mắt trái cũng bị cởi ra, trong giây lát hoàn thành quá trình chuyển biến từ con người sang 'chú linh'— quá trình chuyển biến trong cảm nhận của chú thuật sư.

Okkotsu Yuta theo phản xạ có điều kiện mà lùi ra sau một bước. Cũng không trách cậu, gần đây bị đối phương mở Sharingan đánh nhiều, hơi hình thành phản xạ có điều kiện.

Sasuke không để ý, đứng tại chỗ nói với họ: “Đừng nói cho anh ta tôi có thể trở nên giống con người. Đây là hình tượng duy nhất của tôi trước mặt những người khác.”

Trở nên giống con người, cách nói này đúng là rất thú vị mà. Sasuke nghĩ. Nhưng nếu thật sự phải suy xét thì ninja là hậu duệ của Kaguya, xác thật không giống nhân loại bình thường lắm.

Okkotsu Yuta gật đầu.

“Tôi sẽ chuyển lời cho Toge và Panda.” Cậu nói, “Nhưng Maki làm sao biết ý của Gojo-sensei thế?”

Zen'in Maki từ ái xoa rối tóc cậu, cảm thấy người bạn học này của mình tuy có thiên phú rất cao nhưng về mặt làm người lại hơi ngây thơ trong sáng quá.

“Cậu không xuất thân từ thế gia, đương nhiên không biết tình huống,“ Cô thấy Fushiguro Megumi cũng tò mò nhìn mình, lại lần nữa nghi hoặc trong lòng không biết Gojo Satoru rốt cuộc là dạy cái gì cho Fushiguro Megumi mà lại để cậu trì độn về phương diện này đến thế, “Nhà Shimizu là thế gia chuyên giữ gìn kết giới, lại đến từ Kyoto, chẳng lẽ cậu quên vị Hiệu trưởng Kyoto phái bảo thủ kia rồi à?”

“Ồ—” Okkotsu Yuta bừng tỉnh.

Fushiguro Megumi cũng gật đầu ý bảo cậu đã hiểu. Gojo Satoru coi vậy mà đã từng dẫn cậu về nhà Zen'in qua, nhưng cậu không muốn quen biết với các thế gia khác nên đối phương cũng chưa từng nói mấy cái này với cậu.

“Satoru yên tâm thật đấy, cũng không nói rõ với chúng ta.” Zen'in Maki oán giận một câu.

“Vì chị Zen'in rất nhạy bén về mặt này ạ.” Fushiguro Megumi nói.

Dù sao cũng là người muốn làm gia chủ. Hơn nữa sau đó có khi Gojo-sensei sẽ đột nhiên hỏi xem mấy người các cô có hiểu ý thầy ấy hay không, không hiểu sẽ bị không chút khách khí mà cười nhạo một trận.

Zen'in Maki mím mím miệng, “Đã nói đừng gọi họ chị.” Biểu cảm trên mặt lại hơi cao hứng.

“Không sao cả.” Sasuke nói, “Dù sao cũng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn.”

Tâm tình tốt nháy mắt bị phá hư. Cô căm tức nhìn thiếu niên tóc đen.

Uchiha Sasuke quả nhiên khắc cô mà.

——

“Sasuke~” Tiếng Gojo Satoru vang lên ngay khi Sasuke nhảy vào trong viện.

Nam nhân tóc trắng ngắn ngồi xếp bằng trên hành lang, chỉ mặc một cái áo sơ mi, trên đùi vắt một tấm chăn mỏng, trong tay cầm một cái túi giấy quen mắt, trong miệng còn đang nhai bánh phô mai nướng mềm mà Ijichi dù bận bịu vẫn phải mua giúp, trông không hề có vẻ gì là kẻ mạnh nhất Nhật Bản với lượng công việc làm mãi không xong.

Sasuke lui nửa bước.

Y có chút muốn trực tiếp thiêu hủy cái túi kia luôn chứ không cần chờ Gojo Satoru dùng thứ đồ thẩm mỹ kỳ quái kia của hắn làm bẩn hai tròng mắt mình.

“Đến đây nào,“ Gojo Satoru vẫy tay, “Đồng phục của em là do tôi tỉ— mỉ thiết kế đó, tuyệt đối sẽ khiến em vừa lòng.”

Không, Fushiguro Megumi đã dùng hành động thực tế chứng minh cái 'tỉ mỉ thiết kế' của anh thật ra trông như nào.

“Tôi không cần mặc đồng phục Cao chuyên.” Sasuke nói.



Y đã đậu kỳ thi xếp lớp của Rikkaidai, không phải là học sinh Cao chuyên, hoàn toàn không cần phải mặc thứ đồng phục kỳ quái gì gì đó.

Gojo Satoru mang bịt mắt, chỉ dựa vào nửa mặt dưới đã có thể làm ra được biểu cảm 'giả bộ mạnh mẽ, không thèm để ý', “Vậy à... Tôi còn muốn nghiêm túc làm cộng sự với Sasuke mà...”

Nghe rất đáng thương, trông rất tủi thân.

Đáng tiếc Sasuke mấy ngày nay đã quen rồi.

Thấy y không dao động, Gojo Satoru diễn tiếp.

“...Rõ ràng đã đồng ý với tôi là sẽ bồi ta, bây giờ tôi đã đồng ý để em đi Rikkaidai, em cũng không thể tuyệt tình từ chối thỉnh cầu cuối cùng của cộng sự như vậy chứ...”

Nói như thể y không đồng ý là sẽ lăn ra chết vậy.

Sasuke bất đắc dĩ đi đến ngồi cạnh Gojo Satoru.

“Có 'ràng buộc', nếu xảy ra tình huống khẩn cấp tôi có thể lập tức trở về.”

“Nhưng tôi muốn có em bên cạnh mà! Em đi học cao trung nhất định sẽ tham gia câu lạc bộ, tham gia câu lạc bộ sẽ quen một mớ bạn, quen một mớ bạn sẽ ném người cộng sự là tôi đây ra sau đầu.” Gojo Satoru bẻ ngón tay tính toán như đã thấy được cảnh tượng tận mấy tháng sau. “Chúng ta đã rất lâu không làm nhiệm vụ chung rồi.”

Lúc trước hắn cảm thấy Sasuke quen thêm mấy người bạn bình thường cũng không có gì to tát, hiện tại lại không vui lắm, hơn nữa việc tách ra thanh tẩy chú linh khiến hắn vồ hụt rất nhiều lần mỗi khi muốn tìm Sasuke. Nếu đã khai giảng thì có khi còn chẳng thấy được người.

“Sẽ không đâu.” Sasuke nói.

Bạn bè có một người đã làm y đau đầu rồi. Hơn nữa dù Gojo Satoru người này vừa tùy hứng vừa khó dạy, y cũng không muốn đẩy ra.

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Sasuke đúng là rất biết ơn Gojo Satoru. Nếu nói năm đó sinh vật đơn bào Naruto là chỉ bằng một khang nhiệt huyết giằng co với y thì Gojo Satoru chính là dùng cặp mắt xanh như trời cao ẩn giấu dưới vẻ ngoài tuỳ tiện kia nhìn thấu y, kéo y đến bên cạnh hắn.

À, còn rất biết được một tấc lại muốn tiến một thước, hếch mũi lên trời.

Gojo Satoru vì thế nở nụ cười, đưa quần áo trong túi giấy cho Sasuke, thuận tay lấy Hakuda vừa ló đầu ra khỏi cổ áo Sasuke để lên đùi.

Bạch xà ngóc đầu, duy trì hình thái dày bằng chiếc đũa.

“Nhìn đi, em cũng coi như là nhân viên ngoài biên chế của Cao chuyên, trợ thủ của hot-teacher* Gojo rồi!” Hắn thuận thế đổi tư thế, chống đầu, nghiêng nghiêng nhìn Sasuke.

“Không đúng, trợ thủ cũng không hợp lắm,“ Gojo Satoru nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đen, “Còn không bằng cộng sự, hẳn nên tìm một cái xưng hô thích hợp hơn mới được.”

Một xưng hô có thể mãi mãi cột dính hai người với nhau, dù 'ràng buộc' biến mất cũng không ảnh hưởng.

Sasuke cúi đầu giũ bộ đồ ra.

Lúc Gojo Satoru nghiêm túc làm người tuy vẫn nói đến miệng không kéo da non như cũ nhưng khiếu thẩm mỹ vẫn bình thường.

Về cơ bản là không có biến đổi gì quá lớn, đều là kiểu áo cao cổ có khoá kéo giống Gojo Satoru. Cái gọi là 'tỉ mỉ thiết kế' là thân áo trên hơi dài, tay áo rộng ra một chút, còn thêm một cái đai lưng.

Có hơi giống tộc phục truyền thống nhà Uchiha.

“Như vậy em sẽ tiện cầm đao hơn nhiều.” Nam nhân tóc bạc như có bốn chữ 'Mau khen tôi đi' viết đầy mặt, “Tôi nhớ bộ đồ em mặc ban đầu có cái đai lưng màu tím, bên trong giắt rất nhiều đạo cụ nhỏ, có phải còn dùng để giắt đao nữa không?”

“Ừm.” Sasuke lên tiếng, “Sau khi Kusanagi của tôi bị cướp thì đã để lại trên chiến trường rồi.”

Bị Uchiha Madara cướp lấy để thọc y một nhát, sau đó đao để tại chỗ, vỏ cũng rơi vào dung nham. Thanh Đường đao đặt hàng này đến giờ còn tính là thuận tay, có thể hấp thu chút chakra, bình thường hoàn toàn đủ cầm đi chém chú linh.

“Vậy mà còn có người cướp lấy vũ khí được từ em, chẳng lẽ là vị Uzumaki Naruto-kun kia à?” Gojo Satoru nói như đùa, có điều giọng nghe có chút cẩn thận, đại khái là không biết hắn hỏi câu này có phù hợp không.

Sasuke sửng sốt một lúc. Đối phương tuy bình thường thích đùa bậy đùa bạ nhưng bất kể là nói chuyện hay làm việc thật ra đều rất đúng mực, gần như chưa bao giờ lấy chuyện riêng tư của người khác ra đùa giỡn, cũng gần như chưa bao giờ chạm đến điểm mấu chốt của y.

Mấy tháng qua, hai người họ không phải chưa từng trò chuyện qua. Gojo Satoru là kiểu người sẽ khiến người khác không tự giác thả lỏng, như thể chuyện gì ở chỗ hắn cũng sẽ trở nên thú vị hơn.

Sasuke dù không hay đáp lời hắn, đôi lúc cũng sẽ cảm thấy đối phương làm cho y không biết nên theo ai, nhưng y thừa nhận bản thân sẽ tương đối thoải mái khi ở bên hắn— đương nhiên là chưa phải hoàn toàn thả lỏng, nếu hoàn toàn thả lỏng thì y đã chẳng phải là ninja rồi.

Nhưng dù hai người nói về cái gì, dù là Gojo Satoru nói mấy khác quanh co lòng vòng của Hiệp hội với y hay là Sasuke ngẫu nhiên đề cập đến điều kiện tự nhiên của Nhẫn giới, cũng sẽ không đề cập đến chuyện riêng của người kia.

Hai người họ đều ngầm hiểu ý nhau, tránh đi đề tài đó.

Hôm nay nhắc tới Naruto kỳ thật có hơi ngoài dự kiến của y.

Nhưng y cảm thấy hình như mình không để ý việc đối phương hỏi câu này lắm, thậm chí cảm thấy sự cẩn thận mà Gojo Satoru muốn giấu đi đúng là làm tâm tình y vui sướng.

Cho nên khi trả lời, Sasuke khó được mà nhiều lời thêm hai câu.

“Không, là một người sớm nên xuống mồ,“ Trước mắt y hiện lên khuôn mặt điên cuồng của Uchiha Madara, “Naruto không thể cướp đao của tôi, lại còn thọc xuyên tim tôi, hại tôi suýt chết ở đó.”

Tên usuratonkachi kia cả ngày chỉ biết xông lên với nắm tay trần, độ khó của việc dùng đao với cậu ta mà nói là quá cao.



Y ý thức được, mình lúc này đã có thể rất bình tĩnh hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra trước kia.

“Đừng dùng ngữ khí bình thản đi nói chuyện đáng sợ như vậy a,“ Gojo Satoru ấn vai y, không hỏi tiếp mà đi nói chuyện đồng phục. “...Tóm lại, quần áo thế nào, tôi rất có điểm sáng đúng không!”

Tuy không có phối sức kỳ quái gì, mặc vào hẳn cũng rất thoải mái, nhưng mà—

“Không có thời gian mặc.” Sasuke trực tiếp chỉ ra vấn đề.

Y cũng không thể mặc đồng phục Cao chuyện bên trong đồng phục Rikkaidai?

“Vậy em dứt khoát ở lại Cao chuyên là được.” Gojo Satoru thậm chí còn không chớp mắt, lập tức đáp lời y. “Tôi cũng có thể dạy em, thành tích của tôi siêu tốt luôn, sao nào?”

Thì ra vẫn chưa từ bỏ ý tưởng này.

“Không cần.” Sasuke lại từ chối hắn.

Nam nhân tóc trắng ngắn không vui đứng dậy, cả người nhào lên người Sasuke, Hakuda trượt xuống từ đùi hắn, tự giác bò vào phòng.

“...Thật sự không được sao?” Tóc Gojo Satoru cọ vào tai Sasuke, làm y hơi ngứa ngáy.

Sasuke tập mãi thành quen mà đẩy đầu hắn sang bên cạnh— lực đẩy yếu hơn bình thường một chút, vì lúc trước y đúng là đã đồng ý với đối phương sẽ ở lại Cao chuyên, để Ảnh Phân Thân đi học, nhưng gần đây y muốn đích thân đến trường để học, nhiều ít cũng coi như lật lọng.

Nhưng loại chuyện này tuyệt đối không thể để Gojo Satoru biết, nếu không người này tuyệt đối sẽ không học được cái gì gọi là 'có chuyển biến tốt thì hài lòng lui lại'.

“Tôi muốn tự đi học.” Cuối cùng y chỉ nói thế.

“Không thể thỉnh thoảng để Ảnh Phân Thân đi thay à, thỉnh thoảng thôi mà.” Đối phương lui lại nửa bước.

Sasuke không thấy được mắt hắn, không chắc cái 'thỉnh thoảng' trong miệng hắn là một tháng một lần hay một tuần ba lần.

“Có thể.” Có điều y vẫn đồng ý.

Dù sao Ảnh Phân Thân là do y khống chế, cụ thể là loại 'thỉnh thoảng' nào đương nhiên sẽ do y quyết định.

“Một tuần ba lần thì sao?” Gojo Satoru lập tức ngồi thẳng người, bẻ ngón tay tính toán, “Vừa hay một tuần có ba tiết học thể thuật, nếu có em thì có thể dẫn Megumi ra ngoài thực chiến.”

Quả nhiên.

Phải nói Gojo Satoru vẫn còn chút lý trí, không có muốn y một tuần bảy ngày thì ở Cao chuyên hết bảy ngày à?

“Không thể nào.”

“Đùa thôi,“ Hắn xoa phần tóc nhếch lên sau gáy Sasuke một phen, nghe vẫn hơi ai oán, “Em nghiêm túc học hành đi, tôi sẽ nỗ lực không đi quấy rầy em hưởng thụ thanh xuân.”

“Vẫn là đừng nói đến thanh xuân...” Biểu cảm của Sasuke hơi khó tả, “Có hơi buồn nôn.” Y nói.

Khiến y nghĩ đến cặp thầy trò thích mặc đồ liền thân màu xanh lục. Tuy chỉ có liên hệ ở kỳ thi Trung nhẫn nhưng đối phương thật sự để lại ấn tượng rất sâu cho y— tốt xấu đều có.

Gojo Satoru trông có chút tổn thương.

“...Vấn đề không phải ở chỗ anh, là tôi có bóng ma tâm lý với những lời đó.” Sasuke gấp quần áo để vào trong túi giấy, đứng dậy khỏi hành lang chuẩn bị về phòng.

“Đúng rồi,“ Chưa đi được hai bước, y lại quay đầu. Gojo Satoru vẫn ngồi tại chỗ, mặt mang chút nghi hoặc, “Okkotsu Yuta có thể chịu được ảo thuật của tôi không?”

“Ừm...” Gojo Satoru tạm thời dứt bỏ nghi hoặc trong lòng, “Đến lúc đó gọi tôi đến.” Hắn nói.

Thiếu niên tóc đen gật đầu, xoay người rời khỏi hành lang.

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Một số chú thích:

Shimizu Iwa: Hiện tại vẫn chưa xác định có ý đồ gì khác không. Có khả năng chỉ là điều động bình thường, dù sao anh ta cũng chọc phải Gojo Satoru ở Kyoto, có khi là trực tiếp bị đưa tới cửa cũng nên.

Gojo Satoru: Nghe nói là sẽ hỗ trợ đưa ra quyết định dựa trên sở thích của người khác. Quần áo của Megumi thuần túy là đang chọc cậu, của Sasuke xác thật là suy xét đến quần áo ban đầu của y. Có điều hắn cảm thấy đai lưng tím xấu quá xấu, lần này là đai lưng bình thường, có thể gỡ ra không dùng. Chương trước cuộc trò chuyện giữa Gojo Satoru và Sasuke mà Okkotsu Yuta thấy thực ra là Gojo Satoru muốn thuyết phục Sasuke ở lại Cao chuyên chứ không đi học, cuối cùng cũng thất bại.

Sasuke: Lúc trước y đã quyết định đi học trường bình thường, sẽ không dễ dàng đổi ý. Y muốn học đại học.

___________________________________

*: hot ở đây là hot trong hotboy, hotgirl =)
Chương trước Chương tiếp