Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-Kun
Chương 56
Trường trung học trực thuộc Rikkaidai giống những trường học khác tại Nhật Bản, đều khai giảng vào thời điểm hoa anh đào nở rộ, có lễ khai giảng chính thức và phong trào tuyển người mới của các câu lạc bộ, khiến cả ngôi trường tràn đầy cảm xúc vui buồn đan xen.
Cao chuyên thì tuỳ ý hơn nhiều, năm nay tạm thời chỉ có một học sinh là Fushiguro Megumi, cậu lại nhập học trước một năm là dự bị rồi nên khai giảng dứt khoát làm sớm mấy ngày, cùng những học sinh lên năm Hai tham gia cái gọi là 'lễ khai giảng'— Yaga Masamichi gọi họ vào gian phòng chất đầy chú hài nói chuyện một hồi là coi như khai giảng.
Cực kỳ đơn giản. Có lẽ nói đơn sơ sẽ hợp hơn một chút.
“Cho nên tôi muốn đưa em đi học thì có gì không đúng!” Gojo Satoru dựa cửa nhìn thiếu niên tóc đen đang không nhanh không chậm sửa sang chăn gối, gấp gọn để vào tủ, sau đó lấy đồng phục tây trang màu xanh biển từ tủ quần áo ra.
“Tại sao?” Sasuke vẫn còn thường phục mềm mại. Y vừa rửa mặt xong, lông mi ướt dầm dề, đôi mắt lúc nhìn về phía Gojo Satoru vừa đen vừa sáng, lại mang chút nghi hoặc như một con nai ngoan ngoãn.
Gojo Satoru biết, đó nhất định là ảo giác của hắn.
Uchiha Sasuke chẳng phải động vật ăn cỏ gì cả. Hiện tại y càng giống sinh vật họ mèo linh hoạt hơn, lười biếng phơi nắng liếm lông dưới ánh mặt trời, thấy có người tới gần cũng chỉ miễn cưỡng giương mắt lên nhìn, gần như không có chút tính công kích nào. Nhưng khi đêm đen vừa xuống, đôi mắt y sẽ trở nên nhạy bén và lạnh băng, không một tiếng động trốn giữa khung cảnh chung quanh, chuẩn bị tuỳ thời tấn công từ trong góc chết.
Tính tình cũng rất giống, vừa kiêu ngạo vừa cẩn thận.
Nhưng là mắt em ấy đúng là rất đẹp, hắn nghĩ, gương mặt này cũng thật sự là cảnh đẹp ý vui, ngay từ đầu đã đánh trúng phóc ngay gu của hắn.
“Tại tôi cực kỳ muốn thử cảm giác đưa người đi học mà, tốt nhất là có thể tạm biệt ngay cổng trường,“ Hắn khoanh tay trả lời, đôi mắt nhạt màu nhìn trong veo, “Megumi chưa bao giờ để tôi đưa đi, họp phụ huynh cũng không muốn để tôi đi.”
Nếu đưa Sasuke đi học thì quan hệ giữa hai người họ đại khái sẽ có thể điều chỉnh thành 'anh em'? Gojo Satoru nghĩ.
Chỉ là tình cảm của Sasuke với anh trai em ấy rất sâu. Tuy chưa nhắc đến lần nào nhưng mấy lần dao động cảm xúc rõ ràng trước kia hình như đều có liên quan đến đối phương.
Đảm bảo sẽ đạp mìn. Hơn nữa hắn cũng không thèm cái tình anh em đó. Thôi thôi.
Gojo Satoru lắc lắc đầu.
Cho nên muốn làm cha em ấy hả?
Sasuke nhìn nam nhân tóc bạc lâm vào trầm tư ngoài cửa, cười lạnh một tiếng, thuận tay ném một cái ly sang.
“Tìm người kết hôn đi là làm cha được rồi.” Y trào phúng.
Gojo Satoru chụp được ly, cầm trong tay ngắm nghía, như thể không hiểu vì sao Sasuke ném đồ về phía hắn: “Tôi không muốn kết hôn a, trẻ con phiền phức biết bao, vẫn là ở với em tương đối thú vị hơn.” Hắn đúng lý hợp tình nói, “Tôi chỉ là muốn thử trải nghiệm cảm giác được đưa người khác đi học thôi mà.”
“Chả ai đưa học sinh cao trung đi học cả.” Sasuke đi tới cửa, lấy cái ly lại từ trong tay Gojo Satoru, sau đó đẩy hắn ra rồi đóng cửa lại. “Không được.” Tiếng y vang lên cùng tiếng đóng cửa.
Gojo Satoru đứng ngoài cửa nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn hoàn toàn có thể trở thành người thứ nhất đưa học sinh cấp Ba đi học, thế nên hắn giơ tay gõ cửa.
“...Lại gì nữa vậy?” Tiếng Sasuke chựng lại một lát rồi mới vang lên từ bên kia cánh cửa, nghe không muốn để ý đến hắn cho lắm, “Tự mở cửa.” Y nói.
Nam nhân tóc bạc đẩy cửa ra, lúc nhìn thấy thiếu niên thì lời vừa nói một nửa đột nhiên không nói nổi nữa.
“Việc gì cũng phải...”
Thiếu niên tóc đen để trần nửa thân trên, nghiêng người, quay đầu nhìn qua, trong tay cầm áo sơ mi trắng tinh sắp tròng lên người.
Nắng sớm chảy vào nhà qua cửa sổ, dừng bên mái tóc đầu vai y, phảng phất toả ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến thân thể người trẻ tuổi có một loại mỹ cảm kỳ lạ.
Bờ vai mỏng và thon gầy, cổ dài mà tinh tế, chú văn tối màu ôm lấy cổ tay, còn có mạch máu xanh nhạt giấu dưới làn da và cơ bắp thuôn dài nơi sống lưng.
Giống một món đồ sứ trắng đến trong suốt, đường cong lưu loát mà tú mỹ, rồi lại trông yếu ớt mười phần, cần phải tỉ mỉ trông giữ, luôn khiến người ta lo lắng không biết có bị đẩy ngã rồi vỡ vụn đầy đất, dù có thể gắn lại cũng không thể trở lại dáng vẻ trước kia.
Sau đó món đồ sứ này bị thứ vải trắng cùng màu giấu đi.
“Cũng phải gì?” Đồ sứ xoay người, dùng những ngón tay xinh đẹp cài từng viên cúc áo, cài đến cúc trên cùng, lộ ra một phần ấn ký 'ràng buộc' trên cổ.
Gojo Satoru hình như hơi thất vọng, thu hồi tầm mắt.
Lúc mới nhặt người về là hắn thay quần áo cho mà, sao lúc đó không cảm thấy thân thể ninja đẹp đến vậy nhỉ?
Rõ ràng có thể bộc phát ra sức mạnh cường đại lại hoàn toàn bị che giấu trong một thân thể trông mỹ lệ mà vô hại như vậy — hắn chọn bỏ qua những vết sẹo nông sâu không đồng nhất trên người Sasuke, làm như những vết thương đó chưa từng tồn tại. Những vết thương hắn dùng phản chuyển thuật thức chữa trị sẽ không để lại, nhưng những vết sẹo lưu lại trước đây thì không thể nào xoá được.
“Sao em không mặc đồ!” Hắn mím miệng, chỉ trích một người khác trong phòng.
“...” Sasuke khó hiểu nhìn Gojo Satoru, “Đầu anh bị gì hả?” Y không cởi đồ thì thay đồng phục như nào?
Gojo Satoru hơi không cao hứng. “Người khác thấy rồi muốn em chịu trách nhiệm thì sao?”
Sasuke mê mang.
Còn có quy củ này? Gojo Satoru khẳng định đang nói bừa. Đừng tưởng y không biết, thế giới này thoáng hơn Nhẫn giới nhiều.
Lúc trước Ieiri Shoko trị cho y cũng đâu có nói mấy lời này đâu.
“Vậy anh đừng vào.” Y đáp một câu, “Vừa nãy anh đang nói gì?”
Không vào là không thể nào.
“...Việc gì cũng phải có lần đầu tiên nha.” Gojo Satoru lấy lại bình tĩnh, vẫy vẫy tay với Sasuke. Y cởi hai cúc ra, chuẩn bị quấn băng lên cổ để che chú văn đi. “Tôi giúp em.”
Sasuke nhìn biểu cảm nóng lòng muốn thử của đối phương, nghĩ nghĩ rồi vẫn sang đó, để ngón tay hơi lành lạnh của nam nhân tóc bạc nhẹ nhàng sượt qua sau tai mình, nhấc phần tóc hơi dài ra từ giữa mớ băng vải, sau đó không thuần thục lắm mà quấn hai vòng rồi thắt một nút.
Y hẳn nên thích ứng kiểu sinh hoạt được người khác chăm sóc này chứ nhỉ, lúc trước bị thương quá nặng không thể cử động đều là do người khác giúp y xử lý vết thương, bây giờ cũng không khác gì, chỉ là hơi ngứa, khiến y hơi mất tự nhiên giật giật ngón tay.
Rõ ràng y không phải người sợ nhột.
Đối phương quấn băng cũng không tệ lắm, cái gì nên che đều che, chẳng qua cuối cùng còn một hai phải nghịch ngợm thắt một cái nơ bướm.
“Xấu quá.” Sasuke nói, tháo băng ra tự quấn lại, động tác rất nhanh, chớp mắt đã giấu đi đuôi băng, còn thuận tay cài cúc lại.
“Nơ bướm không tốt hả?” Gojo Satoru hình như cảm thấy nơ bướm rất đáng yêu, kiệt tác của mình bị không chút do dự cởi bỏ nên có chút không vui.
“Anh thích thì có thể tự đeo.” Sasuke nhàn nhạt nói, tùy tay móc cà vạt dọc nghiêng màu lam nhét sẵn trong túi quần ra.
Gojo Satoru nhìn chằm chằm y.
Đồng thời làm nhốn làm nháo trong 'ràng buộc'.
—Cho tôi đi cho tôi mà cho tôi được không...
Sasuke liếc hắn một cái, bất đắc dĩ nhét cà vạt vào tay đối phương.
“Thắt cho tôi đi.” Y nói.
So với quấn băng thì kỹ thuật thắt cà vạt của Gojo Satoru tốt hơn rất nhiều (hoặc là hắn cố ý quấn bừa), nhanh chóng thắt xong một nút Half-Windsor đẹp đẽ.
Hắn đẩy cà vạt về phía trước một chút, đốt ngón tay nhẹ nhàng chạm phải phần da nơi cổ thiếu niên, để cà vạt không thắt quá chặt — người sau co rúm lại một chút.
“Không tệ nhỉ?” Hắn tủm tỉm hỏi, tâm tình hiển nhiên lại tốt lên.
...
Gojo Satoru ngoài miệng nói nhất định phải đưa y đi học, trên thực tế lại không thể làm được. Việc của hắn thật sự quá nhiều, vừa thắt cà vạt cho Sasuke xong là đã nhận được nhiệm vụ, lập tức phải lên đường — vé máy bay cũng đã đặt trước rồi.
Hơn nữa nếu Sasuke đến trường một mình Hiệp hội hẳn sẽ không để ý, có Gojo Satoru đi theo thì không nhất định.
Nhỡ đâu Hiệp hội biết con 'chú linh' là y này chạy vào đám người thường rồi tìm Gojo Satoru gây chuyện xong chắc chắn sẽ đến tìm y gây chuyện tiếp. Mà y đánh Gojo Satoru xong có khi sẽ hết nhịn nổi, tự mình động thủ giúp đối phương thực hiện mộng tưởng — dùng bạo lực thực hiện.
Tóm lại, dù là vì cuộc sống vườn trường yên bình của y hay là vì an nguy cho sinh mệnh của đám Hiệp hội, Gojo Satoru tuyệt đối không thể đến trường y.
“...Tôi có thể để lại Ảnh Phân thân, để Ảnh Phân thân đi làm nhiệm vụ cũng được.” Sasuke nói, “Nhưng không được đến trường tìm tôi.” Y cảnh cáo lần cuối.
“Biết rồi~” Gojo Satoru tiêu sái khép ngón trỏ và ngón giữa lại, phất tay chào y, chỉ trả lời câu đầu tiên y nói, “Ijichi sẽ giao nhiệm vụ quanh đó cho em, rảnh thì đi, không đi cũng không sao.”
—
Rikkaidai mỗi năm đều sẽ chia lớp lại một lần, nhưng Sasuke xem như học sinh mới, đến gặp hiệu trưởng trước nên không có thời gian đến bảng tin tìm tên, cuối cùng vẫn phải để giáo viên đưa đến phòng học.
“Uchiha Sasuke.” Y đứng cạnh bục giảng, ngữ khí cứng nhắc đọc tên mình lên.
“Chỉ vậy thôi sao?” Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ hỏi.
“Xin chỉ giáo nhiều hơn.” Sasuke bồi thêm một câu, tự giác là đã tiến bộ không ít so với lần giới thiệu gần đây nhất.
Thiếu niên tóc đen có khuôn mặt anh tuấn, dáng người cứng cáp cao ráo, giọng nói quý khí mười phần, chữ viết còn đẹp, chỉ cần đứng đó đã đủ để hấp dẫn ánh mắt của phần lớn đám đông.
“Chỗ của em đằng kia,“ Chủ nhiệm lớp chỉ chỗ trống duy nhất cạnh cửa sổ, “Sang đó ngồi trước đi.”
Sasuke sang đó ngồi trong tiếng thở dài của một số nữ sinh — trước mắt thì chung quanh đều là nam sinh, không ai có thể trực tiếp tiếp cận y hết.
Phần lớn người trong lớp đã quen nhau cả, không quen thì sau giờ tán dóc vài câu cũng sẽ quen rồi nên cả lớp không có phân đoạn từng người đứng lên tự giới thiệu, chỉ đơn giản chọn ban cán sự.
Lúc hết tiết quả nhiên y bị mấy bạn học nữ mạnh dạn hơn vây quanh.
Thấy y như đang bị thương nên tỏ vẻ quan tâm, đồng thời một bên muốn xin số điện thoại của y.
Sasuke từ chối mấy lần, các cô cũng rời đi.
Có lẽ là vì sắc mặt của bạn học Sanada Genichiro bên cạnh hơi đen một tý.. Vừa nãy đối phương được bầu làm lớp phó kỷ luật, những người khác đều tỏ vẻ chuyện này hẳn nên như vậy, hiện tại xem ra đúng là có lý.
“Bạn Uchiha,“ Lớp trưởng đưa kính gọng vàng mang một tờ đăng ký câu lạc bộ cho Sasuke, “Hôm nay có hoạt động chiêu mộ người mới, cậu cần tôi dẫn đi xem không?”
Sasuke không hứng thú mấy với các câu lạc bộ, nhưng đại học nơi này hình như rất coi trọng mấy việc này, Rikkaidai cũng yêu cầu học sinh phải tham gia câu lạc bộ trước học kỳ Hai năm Ba cao trung — y làm một học sinh chuyển trường có sức khoẻ không tốt, có thể xin vắng hoạt động của câu lạc bộ nhưng đăng ký thì vẫn phải đăng ký.
“Tôi muốn đi xem các câu lạc bộ thể dục một chút.” Y nói với Yagyu Hiroshi
Y còn nhớ Yanagi Renji nói câu lạc bộ thể dục của Rikkaidai không tệ, so với những câu lạc bộ mà tan học rồi còn phải ngồi lại, câu lạc bộ liên quan đến thể dục có lẽ sẽ càng hợp với y hơn.
Đôi mắt đằng sau cặp kính của Yagyu Hiroshi dừng một chút trên cổ y, “Có thể sẽ phải xét tuyển đầu vào, không sao chứ?”
“Không sao.” Sasuke nói.
“Được, vậy hẹn gặp lại buổi chiều.” Đối phương đẩy đẩy mắt kính, gật đầu rời đi.
Khai giảng cũng không có việc gì, sinh hoạt lớp xong thì đi nhận sách giáo khoa, ồn ào nhốn nháo một hồi rồi rất nhanh đã đến giữa trưa, buổi chiều cũng không có lịch trình gì cả, học sinh có thể đi tham gia hoạt động chiêu mộ hoặc về nhà sớm — năm Ba cao trung thì phần lớn là đi giúp chiêu mộ cho các câu lạc bộ.
Yagyū Hiroshi dẫn Sasuke đi trong khuôn viên trường, không nhanh không chậm giới thiệu cho y các câu lạc bộ ở Rikkaidai.
Dọc đường có không ít học sinh giơ biển hiệu của câu lạc bộ mình lên ra sức tuyên truyền, khi thấy Yagyū Hiroshi và Sasuke còn sẽ vẫy tay chào hỏi người trước một cái, sau đó tò mò nhìn Sasuke, nhiệt tình quảng bá cho y về tập thể của mình.
Điều này với Sasuke là một trải nghiệm rất mới mẻ.
“Rikkaidai có hơn hai mươi câu lạc bộ thể dục thể thao, gồm thể thao bóng, điền kinh, thể thao dưới nước, Kyudo, Kendo,... Cậu có hứng thú với phương diện nào?” Yagyū Hiroshi gật đầu với một nam sinh tóc xoăn, hỏi.
“Thể thao dưới nước thì thôi, môn nào có đấu đối kháng cũng không phù hợp lắm.” Sasuke nói.
Cái trước là y không hứng thú, cái sau là dễ khiến người khác bị thương.
“Vậy chúng ta chậm rãi dạo một vòng đi.” Yagyu Hiroshi cười, “Vào câu lạc bộ Kyudo trước đi, các cậu ấy ở phía trong cùng.”
Mười phút sau, Sasuke cầm áo khoác đi ra, bên người trừ Yagyu Hiroshi còn có thêm một nam sinh mặc đồng phục Kyudo.
“Thật sự không thể tham gia câu lạc bộ Kyudo sao, bạn Uchiha?” Trưởng câu lạc bộ Cung đạo gần như muốn giữ rịt lấy Sasuke lại, “Lấy trình độ của cậu, tuyệt đối có thể lấy quán quân giải Kyudo Cá nhân Toàn quốc năm nay, năm nay chúng ta nhất định có thể đánh bại Tozen*.”
Anh ta đến giờ vẫn nhớ phát tên vừa nãy của thiếu niên tóc đen này.
Trên gương mặt anh tuấn của thiếu niên mang theo biểu tình có thể gọi là không thèm để ý, tuỳ ý đứng đó, đợi anh nhắc một tiếng mới dùng cà vạt quấn hai vòng quanh tay coi như Kake, còn không chịu nghe đề nghị đổi sang cây cung khác dễ kéo hơn một chút, điệu bộ khiến người ta muốn bốc hoả.
Nhưng khi kéo cung, anh gần như có thể nhìn xuyên qua áo sơ mi, thấy được cơ bắp căng chặt trên cánh tay đối phương, dùng cách phát lực chính xác như bánh răng, thong thả lại vững vàng kéo dây cung đến vị trí thích hợp nhất, tính ổn định cao đến kinh người, sau đó vừa nháy mắt đã buông tay.
Bắn tên quá sớm, không phải, là xác định mình có thể bắn trúng.
Dây cung phát ra tiếng vang lảnh lót giữa không trung, mũi tên đã cắm thật sâu vào giữa hồng tâm của bia ngắm ở đầu bên kia.
Sau đó là phát tên thứ hai, thậm chí còn nhanh hơn trước, gần như là bay theo sát mũi tên thứ nhất.
Cũng trúng hồng tâm, ngay sát bên mũi tên thứ nhất.
Tuy nhìn có vẻ không quen với Hassetsu, mắt còn bị che một bên nhưng tư thái kéo cung và trình độ bắn cung có lẽ đã có thể xưng là thuần thục tự nhiên.
“Tôi muốn thử những môn khác một chút.” Sasuke nói.
“Cậu không luyện Kyudo thì đúng là lãng phí a!” Trưởng câu lạc bộ Kyudo vô cùng đau đớn nói. Yagyu Hiroshi đẩy đẩy mắt kính, anh cũng cho là vậy, hơn nữa Kyudo so với những môn thể thao khác thì mặt tu thân dưỡng tính trội hơn nhiều, có lẽ sẽ thích hợp với người có thương tích hơn.
Sau đó anh lập tức phát hiện mình kết luận sớm quá rồi.
_______________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Sinh hoạt vườn trường sẽ viết kỹ lắm, hai chương này để Sasuke làm tâm điểm đi, tuyến truyện chính vẫn ở bên Jujutsu Kaisen.
Một số chú thích:
Satoru: Khi nào thì anh mới nghĩ đến 'người yêu' được hả? Gojo-quấn băng cho mình còn tính là thuần thục, quấn cho người khác thì không tiện lắm-sensei..
Sasuke: Mạch não càng lệch hơn.
Bạn học: Theo năm Ba sơ trung (tương đương lớp 9 ở Việt Nam) thì Sanada và Yagyu là bạn học, tuy theo lý thuyết thì năm Ba cao trung (tương đương lớp 12 ở Việt Nam) sẽ chia khối Tự nhiên - Xã hội, còn có vào khác lớp nữa, nhưng cuộc sống học hành không phải trọng điểm nên các bạn xem như không thấy là được.
Tozen*: Trường Gen-in**. Mặc áo sơ mi thì đừng kéo cung!
_______________________________________
*: QT là Đồng Trước, mình không biết có bộ manga hay anime nào có nhân vật này không, bạn nào biết thì cứu mình ạ:“D
**: QT là Huyền Âm, mình cũng không biết có phải từ manga hay anime nào liên quan đến Cung đạo không, cầu cao nhân.
Chương này xong từ lâu lắm rồi cơ, mà bị vướng hai chỗ này nên mình sợ không dám đăng ;-;
Cao chuyên thì tuỳ ý hơn nhiều, năm nay tạm thời chỉ có một học sinh là Fushiguro Megumi, cậu lại nhập học trước một năm là dự bị rồi nên khai giảng dứt khoát làm sớm mấy ngày, cùng những học sinh lên năm Hai tham gia cái gọi là 'lễ khai giảng'— Yaga Masamichi gọi họ vào gian phòng chất đầy chú hài nói chuyện một hồi là coi như khai giảng.
Cực kỳ đơn giản. Có lẽ nói đơn sơ sẽ hợp hơn một chút.
“Cho nên tôi muốn đưa em đi học thì có gì không đúng!” Gojo Satoru dựa cửa nhìn thiếu niên tóc đen đang không nhanh không chậm sửa sang chăn gối, gấp gọn để vào tủ, sau đó lấy đồng phục tây trang màu xanh biển từ tủ quần áo ra.
“Tại sao?” Sasuke vẫn còn thường phục mềm mại. Y vừa rửa mặt xong, lông mi ướt dầm dề, đôi mắt lúc nhìn về phía Gojo Satoru vừa đen vừa sáng, lại mang chút nghi hoặc như một con nai ngoan ngoãn.
Gojo Satoru biết, đó nhất định là ảo giác của hắn.
Uchiha Sasuke chẳng phải động vật ăn cỏ gì cả. Hiện tại y càng giống sinh vật họ mèo linh hoạt hơn, lười biếng phơi nắng liếm lông dưới ánh mặt trời, thấy có người tới gần cũng chỉ miễn cưỡng giương mắt lên nhìn, gần như không có chút tính công kích nào. Nhưng khi đêm đen vừa xuống, đôi mắt y sẽ trở nên nhạy bén và lạnh băng, không một tiếng động trốn giữa khung cảnh chung quanh, chuẩn bị tuỳ thời tấn công từ trong góc chết.
Tính tình cũng rất giống, vừa kiêu ngạo vừa cẩn thận.
Nhưng là mắt em ấy đúng là rất đẹp, hắn nghĩ, gương mặt này cũng thật sự là cảnh đẹp ý vui, ngay từ đầu đã đánh trúng phóc ngay gu của hắn.
“Tại tôi cực kỳ muốn thử cảm giác đưa người đi học mà, tốt nhất là có thể tạm biệt ngay cổng trường,“ Hắn khoanh tay trả lời, đôi mắt nhạt màu nhìn trong veo, “Megumi chưa bao giờ để tôi đưa đi, họp phụ huynh cũng không muốn để tôi đi.”
Nếu đưa Sasuke đi học thì quan hệ giữa hai người họ đại khái sẽ có thể điều chỉnh thành 'anh em'? Gojo Satoru nghĩ.
Chỉ là tình cảm của Sasuke với anh trai em ấy rất sâu. Tuy chưa nhắc đến lần nào nhưng mấy lần dao động cảm xúc rõ ràng trước kia hình như đều có liên quan đến đối phương.
Đảm bảo sẽ đạp mìn. Hơn nữa hắn cũng không thèm cái tình anh em đó. Thôi thôi.
Gojo Satoru lắc lắc đầu.
Cho nên muốn làm cha em ấy hả?
Sasuke nhìn nam nhân tóc bạc lâm vào trầm tư ngoài cửa, cười lạnh một tiếng, thuận tay ném một cái ly sang.
“Tìm người kết hôn đi là làm cha được rồi.” Y trào phúng.
Gojo Satoru chụp được ly, cầm trong tay ngắm nghía, như thể không hiểu vì sao Sasuke ném đồ về phía hắn: “Tôi không muốn kết hôn a, trẻ con phiền phức biết bao, vẫn là ở với em tương đối thú vị hơn.” Hắn đúng lý hợp tình nói, “Tôi chỉ là muốn thử trải nghiệm cảm giác được đưa người khác đi học thôi mà.”
“Chả ai đưa học sinh cao trung đi học cả.” Sasuke đi tới cửa, lấy cái ly lại từ trong tay Gojo Satoru, sau đó đẩy hắn ra rồi đóng cửa lại. “Không được.” Tiếng y vang lên cùng tiếng đóng cửa.
Gojo Satoru đứng ngoài cửa nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn hoàn toàn có thể trở thành người thứ nhất đưa học sinh cấp Ba đi học, thế nên hắn giơ tay gõ cửa.
“...Lại gì nữa vậy?” Tiếng Sasuke chựng lại một lát rồi mới vang lên từ bên kia cánh cửa, nghe không muốn để ý đến hắn cho lắm, “Tự mở cửa.” Y nói.
Nam nhân tóc bạc đẩy cửa ra, lúc nhìn thấy thiếu niên thì lời vừa nói một nửa đột nhiên không nói nổi nữa.
“Việc gì cũng phải...”
Thiếu niên tóc đen để trần nửa thân trên, nghiêng người, quay đầu nhìn qua, trong tay cầm áo sơ mi trắng tinh sắp tròng lên người.
Nắng sớm chảy vào nhà qua cửa sổ, dừng bên mái tóc đầu vai y, phảng phất toả ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến thân thể người trẻ tuổi có một loại mỹ cảm kỳ lạ.
Bờ vai mỏng và thon gầy, cổ dài mà tinh tế, chú văn tối màu ôm lấy cổ tay, còn có mạch máu xanh nhạt giấu dưới làn da và cơ bắp thuôn dài nơi sống lưng.
Giống một món đồ sứ trắng đến trong suốt, đường cong lưu loát mà tú mỹ, rồi lại trông yếu ớt mười phần, cần phải tỉ mỉ trông giữ, luôn khiến người ta lo lắng không biết có bị đẩy ngã rồi vỡ vụn đầy đất, dù có thể gắn lại cũng không thể trở lại dáng vẻ trước kia.
Sau đó món đồ sứ này bị thứ vải trắng cùng màu giấu đi.
“Cũng phải gì?” Đồ sứ xoay người, dùng những ngón tay xinh đẹp cài từng viên cúc áo, cài đến cúc trên cùng, lộ ra một phần ấn ký 'ràng buộc' trên cổ.
Gojo Satoru hình như hơi thất vọng, thu hồi tầm mắt.
Lúc mới nhặt người về là hắn thay quần áo cho mà, sao lúc đó không cảm thấy thân thể ninja đẹp đến vậy nhỉ?
Rõ ràng có thể bộc phát ra sức mạnh cường đại lại hoàn toàn bị che giấu trong một thân thể trông mỹ lệ mà vô hại như vậy — hắn chọn bỏ qua những vết sẹo nông sâu không đồng nhất trên người Sasuke, làm như những vết thương đó chưa từng tồn tại. Những vết thương hắn dùng phản chuyển thuật thức chữa trị sẽ không để lại, nhưng những vết sẹo lưu lại trước đây thì không thể nào xoá được.
“Sao em không mặc đồ!” Hắn mím miệng, chỉ trích một người khác trong phòng.
“...” Sasuke khó hiểu nhìn Gojo Satoru, “Đầu anh bị gì hả?” Y không cởi đồ thì thay đồng phục như nào?
Gojo Satoru hơi không cao hứng. “Người khác thấy rồi muốn em chịu trách nhiệm thì sao?”
Sasuke mê mang.
Còn có quy củ này? Gojo Satoru khẳng định đang nói bừa. Đừng tưởng y không biết, thế giới này thoáng hơn Nhẫn giới nhiều.
Lúc trước Ieiri Shoko trị cho y cũng đâu có nói mấy lời này đâu.
“Vậy anh đừng vào.” Y đáp một câu, “Vừa nãy anh đang nói gì?”
Không vào là không thể nào.
“...Việc gì cũng phải có lần đầu tiên nha.” Gojo Satoru lấy lại bình tĩnh, vẫy vẫy tay với Sasuke. Y cởi hai cúc ra, chuẩn bị quấn băng lên cổ để che chú văn đi. “Tôi giúp em.”
Sasuke nhìn biểu cảm nóng lòng muốn thử của đối phương, nghĩ nghĩ rồi vẫn sang đó, để ngón tay hơi lành lạnh của nam nhân tóc bạc nhẹ nhàng sượt qua sau tai mình, nhấc phần tóc hơi dài ra từ giữa mớ băng vải, sau đó không thuần thục lắm mà quấn hai vòng rồi thắt một nút.
Y hẳn nên thích ứng kiểu sinh hoạt được người khác chăm sóc này chứ nhỉ, lúc trước bị thương quá nặng không thể cử động đều là do người khác giúp y xử lý vết thương, bây giờ cũng không khác gì, chỉ là hơi ngứa, khiến y hơi mất tự nhiên giật giật ngón tay.
Rõ ràng y không phải người sợ nhột.
Đối phương quấn băng cũng không tệ lắm, cái gì nên che đều che, chẳng qua cuối cùng còn một hai phải nghịch ngợm thắt một cái nơ bướm.
“Xấu quá.” Sasuke nói, tháo băng ra tự quấn lại, động tác rất nhanh, chớp mắt đã giấu đi đuôi băng, còn thuận tay cài cúc lại.
“Nơ bướm không tốt hả?” Gojo Satoru hình như cảm thấy nơ bướm rất đáng yêu, kiệt tác của mình bị không chút do dự cởi bỏ nên có chút không vui.
“Anh thích thì có thể tự đeo.” Sasuke nhàn nhạt nói, tùy tay móc cà vạt dọc nghiêng màu lam nhét sẵn trong túi quần ra.
Gojo Satoru nhìn chằm chằm y.
Đồng thời làm nhốn làm nháo trong 'ràng buộc'.
—Cho tôi đi cho tôi mà cho tôi được không...
Sasuke liếc hắn một cái, bất đắc dĩ nhét cà vạt vào tay đối phương.
“Thắt cho tôi đi.” Y nói.
So với quấn băng thì kỹ thuật thắt cà vạt của Gojo Satoru tốt hơn rất nhiều (hoặc là hắn cố ý quấn bừa), nhanh chóng thắt xong một nút Half-Windsor đẹp đẽ.
Hắn đẩy cà vạt về phía trước một chút, đốt ngón tay nhẹ nhàng chạm phải phần da nơi cổ thiếu niên, để cà vạt không thắt quá chặt — người sau co rúm lại một chút.
“Không tệ nhỉ?” Hắn tủm tỉm hỏi, tâm tình hiển nhiên lại tốt lên.
...
Gojo Satoru ngoài miệng nói nhất định phải đưa y đi học, trên thực tế lại không thể làm được. Việc của hắn thật sự quá nhiều, vừa thắt cà vạt cho Sasuke xong là đã nhận được nhiệm vụ, lập tức phải lên đường — vé máy bay cũng đã đặt trước rồi.
Hơn nữa nếu Sasuke đến trường một mình Hiệp hội hẳn sẽ không để ý, có Gojo Satoru đi theo thì không nhất định.
Nhỡ đâu Hiệp hội biết con 'chú linh' là y này chạy vào đám người thường rồi tìm Gojo Satoru gây chuyện xong chắc chắn sẽ đến tìm y gây chuyện tiếp. Mà y đánh Gojo Satoru xong có khi sẽ hết nhịn nổi, tự mình động thủ giúp đối phương thực hiện mộng tưởng — dùng bạo lực thực hiện.
Tóm lại, dù là vì cuộc sống vườn trường yên bình của y hay là vì an nguy cho sinh mệnh của đám Hiệp hội, Gojo Satoru tuyệt đối không thể đến trường y.
“...Tôi có thể để lại Ảnh Phân thân, để Ảnh Phân thân đi làm nhiệm vụ cũng được.” Sasuke nói, “Nhưng không được đến trường tìm tôi.” Y cảnh cáo lần cuối.
“Biết rồi~” Gojo Satoru tiêu sái khép ngón trỏ và ngón giữa lại, phất tay chào y, chỉ trả lời câu đầu tiên y nói, “Ijichi sẽ giao nhiệm vụ quanh đó cho em, rảnh thì đi, không đi cũng không sao.”
—
Rikkaidai mỗi năm đều sẽ chia lớp lại một lần, nhưng Sasuke xem như học sinh mới, đến gặp hiệu trưởng trước nên không có thời gian đến bảng tin tìm tên, cuối cùng vẫn phải để giáo viên đưa đến phòng học.
“Uchiha Sasuke.” Y đứng cạnh bục giảng, ngữ khí cứng nhắc đọc tên mình lên.
“Chỉ vậy thôi sao?” Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ hỏi.
“Xin chỉ giáo nhiều hơn.” Sasuke bồi thêm một câu, tự giác là đã tiến bộ không ít so với lần giới thiệu gần đây nhất.
Thiếu niên tóc đen có khuôn mặt anh tuấn, dáng người cứng cáp cao ráo, giọng nói quý khí mười phần, chữ viết còn đẹp, chỉ cần đứng đó đã đủ để hấp dẫn ánh mắt của phần lớn đám đông.
“Chỗ của em đằng kia,“ Chủ nhiệm lớp chỉ chỗ trống duy nhất cạnh cửa sổ, “Sang đó ngồi trước đi.”
Sasuke sang đó ngồi trong tiếng thở dài của một số nữ sinh — trước mắt thì chung quanh đều là nam sinh, không ai có thể trực tiếp tiếp cận y hết.
Phần lớn người trong lớp đã quen nhau cả, không quen thì sau giờ tán dóc vài câu cũng sẽ quen rồi nên cả lớp không có phân đoạn từng người đứng lên tự giới thiệu, chỉ đơn giản chọn ban cán sự.
Lúc hết tiết quả nhiên y bị mấy bạn học nữ mạnh dạn hơn vây quanh.
Thấy y như đang bị thương nên tỏ vẻ quan tâm, đồng thời một bên muốn xin số điện thoại của y.
Sasuke từ chối mấy lần, các cô cũng rời đi.
Có lẽ là vì sắc mặt của bạn học Sanada Genichiro bên cạnh hơi đen một tý.. Vừa nãy đối phương được bầu làm lớp phó kỷ luật, những người khác đều tỏ vẻ chuyện này hẳn nên như vậy, hiện tại xem ra đúng là có lý.
“Bạn Uchiha,“ Lớp trưởng đưa kính gọng vàng mang một tờ đăng ký câu lạc bộ cho Sasuke, “Hôm nay có hoạt động chiêu mộ người mới, cậu cần tôi dẫn đi xem không?”
Sasuke không hứng thú mấy với các câu lạc bộ, nhưng đại học nơi này hình như rất coi trọng mấy việc này, Rikkaidai cũng yêu cầu học sinh phải tham gia câu lạc bộ trước học kỳ Hai năm Ba cao trung — y làm một học sinh chuyển trường có sức khoẻ không tốt, có thể xin vắng hoạt động của câu lạc bộ nhưng đăng ký thì vẫn phải đăng ký.
“Tôi muốn đi xem các câu lạc bộ thể dục một chút.” Y nói với Yagyu Hiroshi
Y còn nhớ Yanagi Renji nói câu lạc bộ thể dục của Rikkaidai không tệ, so với những câu lạc bộ mà tan học rồi còn phải ngồi lại, câu lạc bộ liên quan đến thể dục có lẽ sẽ càng hợp với y hơn.
Đôi mắt đằng sau cặp kính của Yagyu Hiroshi dừng một chút trên cổ y, “Có thể sẽ phải xét tuyển đầu vào, không sao chứ?”
“Không sao.” Sasuke nói.
“Được, vậy hẹn gặp lại buổi chiều.” Đối phương đẩy đẩy mắt kính, gật đầu rời đi.
Khai giảng cũng không có việc gì, sinh hoạt lớp xong thì đi nhận sách giáo khoa, ồn ào nhốn nháo một hồi rồi rất nhanh đã đến giữa trưa, buổi chiều cũng không có lịch trình gì cả, học sinh có thể đi tham gia hoạt động chiêu mộ hoặc về nhà sớm — năm Ba cao trung thì phần lớn là đi giúp chiêu mộ cho các câu lạc bộ.
Yagyū Hiroshi dẫn Sasuke đi trong khuôn viên trường, không nhanh không chậm giới thiệu cho y các câu lạc bộ ở Rikkaidai.
Dọc đường có không ít học sinh giơ biển hiệu của câu lạc bộ mình lên ra sức tuyên truyền, khi thấy Yagyū Hiroshi và Sasuke còn sẽ vẫy tay chào hỏi người trước một cái, sau đó tò mò nhìn Sasuke, nhiệt tình quảng bá cho y về tập thể của mình.
Điều này với Sasuke là một trải nghiệm rất mới mẻ.
“Rikkaidai có hơn hai mươi câu lạc bộ thể dục thể thao, gồm thể thao bóng, điền kinh, thể thao dưới nước, Kyudo, Kendo,... Cậu có hứng thú với phương diện nào?” Yagyū Hiroshi gật đầu với một nam sinh tóc xoăn, hỏi.
“Thể thao dưới nước thì thôi, môn nào có đấu đối kháng cũng không phù hợp lắm.” Sasuke nói.
Cái trước là y không hứng thú, cái sau là dễ khiến người khác bị thương.
“Vậy chúng ta chậm rãi dạo một vòng đi.” Yagyu Hiroshi cười, “Vào câu lạc bộ Kyudo trước đi, các cậu ấy ở phía trong cùng.”
Mười phút sau, Sasuke cầm áo khoác đi ra, bên người trừ Yagyu Hiroshi còn có thêm một nam sinh mặc đồng phục Kyudo.
“Thật sự không thể tham gia câu lạc bộ Kyudo sao, bạn Uchiha?” Trưởng câu lạc bộ Cung đạo gần như muốn giữ rịt lấy Sasuke lại, “Lấy trình độ của cậu, tuyệt đối có thể lấy quán quân giải Kyudo Cá nhân Toàn quốc năm nay, năm nay chúng ta nhất định có thể đánh bại Tozen*.”
Anh ta đến giờ vẫn nhớ phát tên vừa nãy của thiếu niên tóc đen này.
Trên gương mặt anh tuấn của thiếu niên mang theo biểu tình có thể gọi là không thèm để ý, tuỳ ý đứng đó, đợi anh nhắc một tiếng mới dùng cà vạt quấn hai vòng quanh tay coi như Kake, còn không chịu nghe đề nghị đổi sang cây cung khác dễ kéo hơn một chút, điệu bộ khiến người ta muốn bốc hoả.
Nhưng khi kéo cung, anh gần như có thể nhìn xuyên qua áo sơ mi, thấy được cơ bắp căng chặt trên cánh tay đối phương, dùng cách phát lực chính xác như bánh răng, thong thả lại vững vàng kéo dây cung đến vị trí thích hợp nhất, tính ổn định cao đến kinh người, sau đó vừa nháy mắt đã buông tay.
Bắn tên quá sớm, không phải, là xác định mình có thể bắn trúng.
Dây cung phát ra tiếng vang lảnh lót giữa không trung, mũi tên đã cắm thật sâu vào giữa hồng tâm của bia ngắm ở đầu bên kia.
Sau đó là phát tên thứ hai, thậm chí còn nhanh hơn trước, gần như là bay theo sát mũi tên thứ nhất.
Cũng trúng hồng tâm, ngay sát bên mũi tên thứ nhất.
Tuy nhìn có vẻ không quen với Hassetsu, mắt còn bị che một bên nhưng tư thái kéo cung và trình độ bắn cung có lẽ đã có thể xưng là thuần thục tự nhiên.
“Tôi muốn thử những môn khác một chút.” Sasuke nói.
“Cậu không luyện Kyudo thì đúng là lãng phí a!” Trưởng câu lạc bộ Kyudo vô cùng đau đớn nói. Yagyu Hiroshi đẩy đẩy mắt kính, anh cũng cho là vậy, hơn nữa Kyudo so với những môn thể thao khác thì mặt tu thân dưỡng tính trội hơn nhiều, có lẽ sẽ thích hợp với người có thương tích hơn.
Sau đó anh lập tức phát hiện mình kết luận sớm quá rồi.
_______________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Sinh hoạt vườn trường sẽ viết kỹ lắm, hai chương này để Sasuke làm tâm điểm đi, tuyến truyện chính vẫn ở bên Jujutsu Kaisen.
Một số chú thích:
Satoru: Khi nào thì anh mới nghĩ đến 'người yêu' được hả? Gojo-quấn băng cho mình còn tính là thuần thục, quấn cho người khác thì không tiện lắm-sensei..
Sasuke: Mạch não càng lệch hơn.
Bạn học: Theo năm Ba sơ trung (tương đương lớp 9 ở Việt Nam) thì Sanada và Yagyu là bạn học, tuy theo lý thuyết thì năm Ba cao trung (tương đương lớp 12 ở Việt Nam) sẽ chia khối Tự nhiên - Xã hội, còn có vào khác lớp nữa, nhưng cuộc sống học hành không phải trọng điểm nên các bạn xem như không thấy là được.
Tozen*: Trường Gen-in**. Mặc áo sơ mi thì đừng kéo cung!
_______________________________________
*: QT là Đồng Trước, mình không biết có bộ manga hay anime nào có nhân vật này không, bạn nào biết thì cứu mình ạ:“D
**: QT là Huyền Âm, mình cũng không biết có phải từ manga hay anime nào liên quan đến Cung đạo không, cầu cao nhân.
Chương này xong từ lâu lắm rồi cơ, mà bị vướng hai chỗ này nên mình sợ không dám đăng ;-;
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương