Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 27: Thiên vị



“Anh không thích Thẩm Viêm?”

Thiệu Khâm Hàn chậm rãi lắc đầu: “Thích em......”

Chương 26: Thiên vị

Sau khi Thiệu Khâm Hàn nói ra những lời này, sống lưng của Thẩm Lương cứng đờ, hồi lâu cũng không thả lỏng. Cổ họng của hắn trở nên khô rát, đại não trống rỗng, không biết nên trả lời như thế nào.

“......”

Công bằng mà nói, với cảnh tượng trước mặt, Thẩm Lương giật mình nhưng cũng không giật mình đến thế. Kỳ thật rất nhiều việc ngay từ thời điểm bắt đầu đã ẩn ẩn có manh mối, chỉ là hắn không muốn suy nghĩ quá sâu.

Nếu hiện tại là khi hắn vừa xuyên qua, Thẩm Lương đại khái sẽ vui vẻ đáp ứng, sau đó chờ độ hắc hóa của Thiệu Khâm Hàn về 0 liền phủi mông rời đi.

Lúc đó hắn không xem nơi đây như một thế giới bình thường, người trước mặt hắn lúc này chẳng qua chỉ là một kẻ điên cuồng cố chấp. Thiệu Khâm Hàn thích ai cũng không liên quan đến hắn, thích một Thẩm Viêm cả đời chỉ biết dây dưa cùng Tô Thanh Nghiên cũng chẳng sao. Thẩm Lương làm nhiệm vụ chẳng qua để đạt được điều hắn muốn, đó là giảm độ hắc hóa về 0.

Còn việc sau khi Thiệu Khâm Hàn và Thẩm Viêm ở bên nhau có hạnh phúc hay không, có bị tổn thương thêm lần nữa hay không,... đều không nằm trong phạm vi suy xét của Thẩm Lương. Hắn đơn giản là làm nhiệm vụ, suy xét nhiều như vậy làm gì, đảm bảo mình sống sót là được.

Nhưng hiện tại không thể......

Không biết từ khi nào, hắn thật sự muốn cứu Thiệu Khâm Hàn, hy vọng đối phương tìm được một người đáng giá để phó thác, cho nên mới nói “Anh đừng thích Thẩm Viêm nữa“.

Thẩm Lương có cảm tình với Thiệu Khâm Hàn sao? Có thể là có, dù sao ở chung với nhau lâu như vậy.

Dưới tình huống biết rõ Thẩm Viêm không hợp với anh, hắn không thể giống như trước kia không quan tâm gì hết, chỉ lo tìm cách buộc chặt hai người.

Đây là người sống sờ sờ.

Thế giới này có rất nhiều người, hàng ngàn vai chính vai phụ đều đang sống cuộc đời của họ. Nhưng trong mắt Thẩm Lương tất cả bọn họ đều là một đoạn số liệu, chỉ có Thiệu Khâm Hàn là sống sờ sờ.

Vào giây phút tác giả bắt đầu thiên vị một nhân vật dưới ngòi bút của mình, thế giới này liền chú định không thể tiếp tục cân bằng.

Đầu óc của Thẩm Lương lộn xộn, không nghĩ Thiệu Khâm Hàn sẽ phá vỡ mọi thiết lập của tiểu thuyết ban đầu. Nỗi lòng hắn phức tạp muôn vàn. Hắn giật giật giật môi, hơn nửa ngày mới gian nan nói được một câu: “Có phải anh đang nói giỡn hay không...?”

Thiệu Khâm Hàn lẳng lặng chăm chú nhìn hắn: “Không phải.”

Hai tay của Thẩm Lương vẫn còn đang chống bên cạnh anh nên có chút tê. Hắn không hiểu: “Tôi có gì để thích?”

Thiệu Khâm Hàn vòng tay qua cổ hắn. Hành động này làm cho khoảng cách giữa họ gần hơn một ít: “Có thể có rất nhiều lý do, cũng có thể không có lý do nào. Em muốn nghe sao?”

Thẩm Lương: “......”

Một lý do Thẩm Lương cũng không muốn nghe. Hắn cảm thấy như đang mắc nghẹn, cả người nửa vời khó chịu. Nếu hắn thật sự là người của thể giới này, nói không chừng đã đáp ứng tức thì. Nhưng sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời đi, nếu hiện tại đáp ứng cứ như hắn đang lừa gạt tình cảm của Thiệu Khâm Hàn.

Lương tâm vốn chẳng có bao nhiêu của Thẩm Lương bỗng nhiên trỗi dậy mãnh liệt.

“Tôi......”

Thẩm Lương vẫn không biết nên nói gì.

Thiệu Khâm Hàn vẫn đang chờ hắn trả lời, nhưng thấy hắn chậm chạp không nói gì, trái tim anh từng chút từng chút chìm xuống. Anh nhắm mắt, vòng tay quanh cổ Thẩm Lương siết chặt, tự như trên mặt biển yên tĩnh xuất hiện sóng gió động trời.

Giọng của Thiệu Khâm Hàn nặng nề: “Nếu câu đáp án của em không phải điều anh muốn, vậy thì em không cần nói ra...”

Bọn họ dựa vào sát nhau, khi nói chuyện thậm chí còn có thể chạm vào cánh môi của đối phương, vừa ngứa lại vừa ướt át. Thẩm Lương theo bản năng muốn nghiêng đầu tránh đi nhưng là bị Thiệu Khâm Hàn siết càng thêm chặt: “Thẩm Lương......”



Thanh âm của anh rốt cuộc ấm lên một chút: “Anh không thích thấy em cùng người khác ở bên nhau. Thẩm Viêm, Tô Thanh Nghiên,... đều không thích.”

Anh sẽ không nhịn được muốn giết người......

Lúc này Thiệu Khâm Hàn hiểu được vài phần tâm tình của phụ thân năm đó, nhưng anh không muốn đi theo con đường người đàn ông ấy đã đi. Ngón tay thon dài lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve mặt của Thẩm Lương, ánh mắt vừa ám trầm vừa cố chấp. Anh lẩm bẩm: “Trước đây anh đã cho em cơ hội rời đi. Là em một hai vẫn bước đến.”

Kỳ thật anh không cần Thẩm Lương trả lời, một chút cũng không.

Bởi vì điều đó không quan trọng. Quan trọng là... có thể lưu em ấy lại bên cạnh mình......

Lúc trước có người từng nói, Thiệu Khâm Hàn giống hệt cha mình, đều là kẻ điên. Thiệu Khâm Hàn không phủ nhận, anh chính là kẻ điên. Anh lặng yên hôn lên môi Thẩm Lương, thong thả dùng sức gặm cắn, tựa như hung ác muốn ăn nuốt đối phương vào bụng.

Thẩm Lương không dự đoán được hành động của anh. Đến khi trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, đồng tử của hắn co lại. Hai tay vì chống quá lâu mà tê cứng mất lực, thân hình hắn lảo đảo rồi đột ngột đè Thiệu Khâm Hàn lên sô pha.

Động tác của Thiệu Khâm Hàn ngừng một chút rồi khôi phục bình thường. Anh siết lấy cổ Thẩm Lương, không cho hắn rời đi. Răng của hai người va chạm, nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn.

Thẩm Lương vốn định đẩy anh ra, nhưng không ngờ lại trông thấy hốc mắt đỏ sậm của Thiệu Khâm Hàn. Tim hắn như bị ai cào một phát, hành động muốn làm bỗng chốc đình trệ. Hắn nắm lấy bả vai của Thiệu Khâm Hàn, không biết nên đẩy ra hay nên ôm chặt, cảm nhận được bi thương dày đặc trên người đối phương.

Bên ngoài mưa to gió lớn như muốn lật ngược thế giới đảo điên này.

Môi dưới của Thẩm Lương truyền đến cảm giác đau đớn, mùi máu tươi lan ra. Vì Thiệu Khâm Hàn không biết hôn môi như thế nào nên động tác dù kịch liệt lại không tránh khỏi vụng về, trao đi tất cả không hề giữ lại.

Thẩm Lương thở hổn hển, trong đầu trống rỗng. Cái gì hắn cũng không muốn nghĩ, trong lòng chỉ có một câu: ** má nó!

Đệt mẹ hệ thống. Đệt mẹ nhiệm vụ. Đệt mẹ độ hắc hóa. Đệt mẹ tiểu thuyết. Đệt mẹ phản diện hắc hóa!

Còn có......

Đệt mẹ cẩu huyết!

Thẩm Lương nhắm mắt, dùng sức chế trụ động tác của Thiệu Khâm Hàn. Hắn liếc anh, môi dưới dính máu, thanh âm khàn khàn: “...Hôn người khác không phải hôn như vậy.”

Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn, không nhúc nhích.

Thẩm Lương nhìn Thiệu Khâm Hàn chằm chằm, rốt cuộc vẫn không thể trả lời câu nói ban nãy, dù tim hắn đã dao động. Lát sau, cứ như bị quỷ ám, hắn chậm rãi cúi người hôn Thiệu Khâm Hàn. Động tác của hắn nhẹ nhàng chậm chạp, nụ hôn vừa ướt vừa nóng theo chân mày dần dần đi xuống, cuối cùng dừng ở trên môi, cạy khớp hàm của anh ra.

Đây là trấn an duy nhất Thẩm Lương có thể cho anh trong thời điểm hiện tại.

“......”

Đồng tử của Thiệu Khâm Hàn co rút, bàn tay trên vai Thẩm Lương không khống chế được siết chặt, suýt nữa đâm vào da thịt.

Đau đớn đến thế vẫn không làm Thẩm Lương tỉnh táo lại. Bên ngoài trời giáng sấm sét, cơ thể hai người lung lay rồi lăn từ trên sô pha xuống thảm.

Thiệu Khâm Hàn gắt gao ôm Thẩm Lương, ngửa đầu hôn đáp trả, môi lưỡi dây dưa, khoảng cách chỉ còn là số âm, tựa như trên đời này không còn ai thân mật hơn so với bọn họ.

Đầu ngón tay của Thẩm Lương chuyển động, tháo từng chiếc cúc trên áo sơmi của Thiệu Khâm Hàn, mọi hành động đều thực hiện theo bản năng. Hắn nghĩ thầm xem như đầu óc hắn không đủ tỉnh táo đi. Không tỉnh táo một lần cũng không sao, dù sao hắn cũng không phải người hay suy nghĩ nhiều.

“Thẩm Lương......”

Giọng Thiệu Khâm Hàn khàn khàn. Những nụ hôn rơi xuống xương quai xanh làm anh không nhịn được cong người thành hình cung. Anh hơi ngẩng đầu, tóc mái lòa xòa, hầu kết trượt lên trượt xuống, đôi mắt phiếm hồng.

“Thẩm Lương......”

Phảng phất như anh chỉ tâm tâm niệm niệm hai chữ này, gọi ra một lần lại một lần, càng lúc càng vội vàng như có một ngọn lửa đang đốt cháy lục phủ ngũ tạng, bức thiết cần cái gì đó đến hạ nhiệt độ.

Thời điểm tiến hành đến bước cuối cùng, Thẩm Lương bỗng nhiên dừng động tác. Nhưng hắn chỉ do dự một giây rồi bế Thiệu Khâm Hàn lên, chậm rãi đi đến mép giường.



Suốt toàn bộ quá trình, hệ thống im như thóc. Nó chỉ mới vô nghề, ai ngờ ngay trong lần làm nhiệm vụ đầu tiên đã gặp phải tình huống thế này. Nó meo meo bay đến phía sau Thẩm Lương, liều chết khuyên can: [Tiểu Thẩm! Tiểu Thẩm! Kiềm chế lại anh ơi!]

Hiện Thẩm Lương không nghe thấy nó nói chuyện. Hắn đè Thiệu Khâm Hàn dưới thân hôn hết lần này đến lần khác. Bọn họ chỉ mới thân mật tiếp xúc một lần trong tình trạng cả hai đều không thanh tỉnh, giờ đây khi ôm hôn nhau, cảm quan kích thích bị phóng đại lên vô số lần.

Thiệu Khâm Hàn như biến thành người nghiện, hô hấp dồn dập không ngừng đòi lấy nụ hôn của Thẩm Lương. Đuôi mắt anh phiếm hồng, tay siết chặt cổ của Thẩm Lương, thanh âm mang theo giọng mũi, khí tức ấm áp dây dưa, âm cuối bị kéo dài đến câu nhân: “Thẩm Lương...”

Thẩm Lương chậm rãi tách chân anh ra. Khi chạm vào phần chân còn quấn băng gạc, vài phần lý trí đột nhiên trở về. Hắn theo bản năng nhìn Thiệu Khâm Hàn.

Thiệu Khâm Hàn phủ lên mu bàn tay hắn, nhìn hắn chăm chú rồi lắc đầu: “Anh không đau.”

Nếu người trước mặt ở lại bên cạnh anh, anh có thể vứt bỏ đống thuốc đắng nghét đó, không cần dùng chúng làm tê liệt thần kinh của mình.

Thẩm Lương nhịn không được kêu ra tiếng: “Thiệu Khâm Hàn......”

Thiệu, Khâm, Hàn......

Ba chữ này, từ trong ra ngoài, từng nét bút, đều do hắn viết ra. Trên đời này không có mối quan hệ nào hoàn chỉnh hơn bọn họ.

Bên ngoài lại vang lên tiếng sấm. Nước mưa trút xuống không ngớt, lá cây màu vàng kim của cây bạch quả rụng rơi, xếp thành một con đường uốn lượn. Người ở đầu này và người ở đầu kia cuối cùng cũng tìm thấy nhau.

Đệm chăn hỗn độn, quần áo rơi đầy đất.

Giọng của Thiệu Khâm Hàn như vỡ ra. Anh cắn môi dưới, cảm thấy ánh đèn treo trên đỉnh đầu như biến thành một vòng sáng. Tầm mắt của anh trở nên mơ hồ, ngón tay vô ý thức vuốt ve bả vai của Thẩm Lương. Trên vai hắn có một dấu răng do bị anh cắn ban nãy.

Thẩm Lương cảm thấy không nghiêm trọng nhưng vết thương hơi sâu, khó mà lành ngay được.

Thiệu Khâm Hàn vuốt ve một lát, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên vết thương đó. Đầu lưỡi ấm áp của của anh nhẹ nhàng liếm láp, một trận ngứa ngáy truyền tới xương cùng của Thẩm Lương. Hắn không nhịn được rên thành tiếng, dừng động tác lại, cúi đầu nhìn anh: “Anh đang làm gì?”

Thiệu Khâm Hàn không nói lời nào, chỉ là siết chặt eo của Thẩm Lương, ý bảo hắn tiếp tục.

Thiệu Khâm Hàn thích những tiếp xúc thân mật khăng khít như vậy, như thế từ cốt nhục đến linh hồn của anh và Thẩm Lương đang dung hợp, vĩnh viễn không tách ra.

Thẩm Lương sờ mặt Thiệu Khâm Hàn mặt, nhẹ nhàng vén phần tóc mướt mồ hôi của anh sang một bên, cảm thấy trong đôi mắt đen nhánh kia nhiều thêm một phần ánh sáng, mà nhìn kỹ chỉ thấy trong đôi mắt ấy là ảnh ngược của mình.

Thẩm Lương hỏi: “Anh không thích Thẩm Viêm?”

Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn chăm chú, chậm rãi lắc đầu: “Thích em......”

Tình cảm thích này đủ giúp một nhân vật bị trói buộc bởi quỹ đạo vận mệnh chống đỡ, mạnh mẽ phá đi lồng giam của cuốn sách. Rất khó để đo lường sức mạnh của tình cảm, nhưng nó có thể đẩy người ta vào vực sâu, cũng có thể cứu họ ra khỏi đó.

Thẩm Lương không nói chuyện, cúi đầu hôn hôn anh.

Tại một khắc này, hắn cảm thấy sự thiên vị của mình dành cho Thiệu Khâm Hàn vượt qua mọi thứ khác. Rất nhiều bản thảo hắn từng viết trước kia, vai chính hàng ngàn, vai phụ trăm triệu, đều không quan trọng bằng người trước mắt này.

Khi bọn họ triền miên hôn môi, hệ thống đang bay bay giữa không trung nhịn không được thở dài. Nó đối mặt với vách tường, lẩm bẩm lầu bầu đọc thông báo:

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 25%]

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 20%]

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 15%]

Phương hướng của Thẩm Lương sai rồi.

Từ trước đến giờ, có thể làm giảm độ hắc hóa của Thiệu Khâm Hàn không phải Thẩm Viêm mà là chính hắn.
Chương trước Chương tiếp