Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 28: Dính chặt đến chết
Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình comment nhé ('。 • ᵕ • 。') Mình đọc hết í dù thường không biết rep thế nào. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện này
Nhà “Góc nhỏ của Mòe” (giatochotran bên wordpress) mới tổng hợp 100 bộ đam mỹ có tích phân cao tính đến 22/11/2022 thì bộ này đứng hạng 95 (* ° ▽ ° *) Thật là mừng cho Điêu Bảo (* ° ▽ ° *)
“Tôi mà đi thì anh làm sao bây giờ.”
Chương 27: Dính chặt đến chết
Bên tai không ngừng vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống, Thẩm Lương chậm rãi thở ra một hơi. Hắn vẫn chưa hiểu vì sao rõ ràng hắn chưa làm gì nhưng lại trở thành cứu rỗi của Thiệu Khâm Hàn.
Đơn giản là vì thích thôi sao?
Thẩm Lương từng cho rằng muốn cứu vớt loại người bị vây trong thống khổ như Thiệu Khâm Hàn sẽ phi thường khó khăn, nhưng hóa ra chỉ cần duỗi tay kéo anh một phen, hôn lên môi anh một cái, như vậy là đủ rồi...
Mưa bên ngoài không biết ngừng từ lúc nào. Thẩm Lương nằm bên cạnh Thiệu Khâm Hàn, ngực hơi hơi phập phồng. Hắn lẳng lặng nhìn trần nhà, bắt đầu chiêm nghiệm suy tư như một nhà hiền giả.
[Ký chủ.]
Một viên kim cương to bự chói lóa xuất hiện trước mặt hắn, suýt nữa chiếu hắn mù mắt.
Thẩm Lương lập tức lấy tay che mắt: “Mày đừng nói gì, đừng nói chữ nào, tao không muốn nghe.”
Hắn là điển hình của loại người thích né tránh, thời khắc quan trọng sẽ giả ngu giả ngơ, tuy đáng xấu hổ nhưng rất hữu dụng.
Hệ thống vốn còn muốn nhắc hắn không nên phát sinh cảm tình với mục tiêu nhiệm vụ, nghe vậy đành phải nuốt trở vào, hứ một tiếng: [Không nói thì không nói, tôi cũng không muốn nói lắm đâu!]
Nói xong lại không nhịn được thêm một câu: [Anh thật sự không muốn nghe sao? Toàn lời vàng ý ngọc không đó.]
Thẩm Lương là tác giả, sao có thể không biết hệ thống muốn nói gì, đơn giản là mấy câu “Tiểu Thẩm, anh lại không kiềm chế được”, “Tiểu Thẩm, anh không thể nảy sinh tình cảm với mục tiêu nhiệm vụ“.
Thẩm Lương: “Ừa, không muốn nghe.”
[Hứ!]
Hệ thống lóe lên rồi biến mất.
Thẩm Lương dùng tay che mắt lại, không nhúc nhích giả làm người chết. Hắn không biết nên đối mặt Thiệu Khâm Hàn như thế nào, có chút hận chính mình vì không kiềm chế được. Thẳng đến khi có tiếng sột soạt vang lên bên tai, hắn mới trợn mắt nhìn qua.
Thiệu Khâm Hàn ngồi ở mép giường mặc lại áo sơmi, che đi những vết đỏ ái muội có đậm có nhạt ở sau lưng, sau đó khập khiễng đứng dậy đi về phía nhà tắm ——
Vì cho rằng Thẩm Lương ngủ rồi, động tác của anh rất nhẹ, tận lực không để phát ra tiếng động nào quá lớn.
Thẩm Lương nhìn chằm chằm bóng dáng Thiệu Khâm Hàn hai giây, sau đó lặng yên xuống giường, trước khi anh đi vào phòng tắm liền vươn tay kéo lại, thấp giọng nói: “Tôi giúp anh.”
Đầu tóc của Thẩm Lương có chút hỗn độn, ý cười lấp lánh trong mắt giờ đây nhiều thêm vài phần nghiêm túc, đường cong góc cạnh trên khuôn mặt rõ ràng, vô thức tạo cho người khác cảm giác ổn trọng đáng tin cậy.
Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn, một lát sau mới nói: “Được......”
Thẩm Lương không nói chuyện, cúi người bế anh lên, sau đó giơ chân đá cửa phòng tắm rồi đi vào.
(Edit by Tiếu Khanh. Đăng tại và wordpress justtieukhannh)
Vòi hoa sen được mở ra, dòng nước ấm áp rơi xuống, khí nóng tức khắc tràn ngập căn phòng, bên cạnh bồn rửa mặt có băng dán chống thấm nước. Thẩm Lương lấy một miếng, sau đó cúi người quấn một vòng quanh chân Thiệu Khâm Hàn: “Không phải nói với anh rồi sao? Không thể để vết thương dính nước.”
Hắn đang nói đến chuyện Thiệu Khâm Hàn xuống xe gặp mưa ngày hôm qua.
Kỳ thật Thiệu Khâm Hàn không để ý những vết thương như vậy, tóm lại chúng sẽ lành rồi đóng vảy, chỉ khác nhau mất nhiều hay ít thời gian, nhưng anh thích sự quan tâm của Thẩm Lương.
“Được.”
Thiệu Khâm Hàn đáp ứng rất thống khoái. Ánh mắt ám trầm của anh nhìn Thẩm Lương như nhìn vật sở hữu của mình, nhất là khi không gian kín này chỉ có hai người càng khiến anh thêm sung sướng.
Thẩm Lương chiếu cố Thiệu Khâm Hàn đã thành thói quen. Hắn kiểm tra độ ấm của nước, do dự trong một chớp mắt rồi tắm rửa giúp anh.
Thiệu Khâm Hàn chưa kịp hiểu. Anh nhíu mày, hai chân nhũn ra, chỉ có thể vịn vào vai của Thẩm Lương để đứng vững. Giấu khuôn mặt đỏ bừng vào cổ hắn, anh hỏi bằng chất giọng khàn khàn: “Em đang làm gì?”
Thẩm Lương nghĩ thầm không phải đang tắm cho anh sao? Không lẽ Thiệu Khâm Hàn lớn đến chừng này chưa từng tắm chung với ai? Đột nhiên hắn nhớ đến lần đầu tiên của hai người họ: “Lần trước tôi không ở lại, anh không rửa sạch sao?”
Trong đôi mắt đen nhánh của Thiệu Khâm Hàn hiện lên sự mờ mịt: “......”
Thấy thế Thẩm Lương nhất thời không biết nên nói gì: “Anh có cảm thấy không thoải mái hay không?”
Nghe vậy Thiệu Khâm Hàn mới chậm chạp phản ứng lại, nhưng anh không để ý lắm, nhắm mắt chống cằm lên bả vai của Thẩm Lương, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Có sốt.”
Không ai phát hiện ra anh phát sốt ba ngày, cũng không ai phát hiện ra khi nào anh khỏi hẳn.
“......Thật xin lỗi.”
Thẩm Lương không biết vì sao hắn lại xin lỗi, nhưng hắn cảm thấy mình thiếu Thiệu Khâm Hàn một lời như vậy. Hắn dùng tay vén tóc mái của anh, nghĩ thầm thời điểm mình đắp nặn người này hình như không hề sử dụng một từ ngữ tốt đẹp nào, toàn là đau khổ chồng lên đau khổ.
Thẩm Lương không phát hiện ra cảm xúc của mình, nhưng Thiệu Khâm Hàn lại thấy rõ những gì chợt lóe qua trong mắt hắn, một thứ gì đó từa tựa như cảm xúc đau lòng. Anh không khỏi giật mình, sau đó chậm rãi tới gần hắn rồi dừng lại khi chỉ còn cách một khoảng nhỏ, chậm rãi nói:
“Sau này, nếu như anh bị bệnh, em có ở bên cạnh anh không?”
Thẩm Lương nói: “Nếu có thể lựa chọn, tôi muốn ở bên cạnh anh......”
So với “sẽ”, từ “muốn” này càng thể hiện rõ cảm xúc nội tâm của hắn.
Vì thế trong phòng tắm róc rách tiếng nước, âm thanh của hệ thống nhẹ nhàng vang lên:
[Đinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 13%]
“......”
Thẩm Lương phảng phất ý thức được cái gì. Hắn để Thiệu Khâm Hàn dựa vào vách tường bằng men sứ, chống hai tay bên cạnh anh rồi quan sát kỹ lưỡng, qua hồi lâu bỗng khẽ cười thành tiếng.
Thiệu Khâm Hàn hỏi: “Em cười cái gì?”
Thẩm Lương chỉ cười mà không nói lời nào. Hắn dùng khăn bông lau nước trên người, sau đó lau lau cho Thiệu Khâm Hàn rồi bế anh ra ngoài ném lên giường.
Thiệu Khâm Hàn vậy mà không tức giận. Anh chỉ yên lặng bỏ cái chăn vướng víu sang một bên, mái tóc còn ươn ướt đè lên gối, ánh mắt sáng trong sạch sẽ: “Em đang cười cái gì?”
Thẩm Lương lấy quần áo ra khỏi tủ, tùy ý mặc vào rồi nói ba chữ: “Thật cẩu huyết.”
Thật vi diệu... Nhưng ngay tại chính khoảnh khắc này, Thiệu Khâm Hàn bỗng nhiên lĩnh hội ý nghĩa của hai chữ “cẩu huyết”, bị hai con chữ hoang đường lăn này qua lộn lại chẳng khác gì bị vận mệnh trêu đùa.
Bên ngoài đã tối sầm, lá rụng rơi đầy sân. Thẩm Lương một lần nữa nằm xuống giường, giơ tay tắt đèn rồi sột sột soạt soạt xoay người đối mặt Thiệu Khâm Hàn: “Ngủ đi.”
Thiệu Khâm Hàn nghiêm túc nói: “Em có định đi không?”
Thẩm Lương xoa xoa đầu anh: “Tôi nằm ở đây.”
Nói xong không nhịn được thêm một câu: “Tôi mà đi thì anh làm sao bây giờ.”
Thiệu Khâm Hàn không đáp. Anh kéo tay Thẩm Lương đặt lên hông của mình rồi mới nhắm mắt ngủ.
Thẩm Lương sẽ không muốn biết đáp án.
Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong đầu suy nghĩ muôn vàn. Thẩm Lương tưởng rằng mình sẽ ngủ không được, trên thực tế không bao lâu sau hắn mơ màng ngủ mất rồi.
(Edit by Tiếu Khanh. Đăng tại và wordpress justtieukhannh)
Sáng hôm sau, Thẩm Lương bị động tĩnh ngoài hành lang đánh thức. Vì hôm qua cửa phòng không khóa kỹ mà chỉ khép hờ, thanh âm của bánh xe vali lăn trên sàn nhà nghe rất rõ ràng.
Thẩm Lương nhìn Thiệu Khâm Hàn vẫn còn đang ngủ say bên cạnh, chậm rãi xốc chăn lên rồi xuống giường, đi tới cửa thì thấy trước cửa phòng Thẩm Viêm có hai vali hành lý còn cậu thì đang kéo một cái xuống lầu.
“Anh......?”
Theo bản năng, Thẩm Lương vẫn xưng hô với Thẩm Viêm như vậy.
Thẩm Viêm nghe thấy liền dừng bước, quay đầu nhìn hắn rồi chậm rãi thả hành lý đang kéo xuống: “Em dậy rồi?”
Giọng của cậu cổ quái, cổ quái đến mức làm người nghe cảm thấy quỷ dị. Ngay cả ánh mắt cũng cổ quái, khác hẳn bộ dạng ngày thường.
Thẩm Lương nhạy bén nhận ra điều gì, tầm mắt đảo qua hành lý trên sàn: “Anh phải quay về trường?”
Ngoài dự đoán, Thẩm Viêm trả lời: “Ừa, anh mới thuê được phòng. Hôm nay anh dọn đi.”
Thẩm Lương ngẩn ra, vừa định nói thêm gì thì phía sau vang lên tiếng bước chân rất nhỏ ——
Là Thiệu Khâm Hàn.
Không biết anh đã tỉnh bao lâu, hoặc chăng đã tỉnh ngay từ đầu, quần áo trên người vô cùng tùy tiện. Anh không nhanh không chậm cài nút áo, không chút nào để ý Thẩm Viêm thấy một màn này sẽ hiểm lầm thành thế nào.
Thiệu Khâm Hàn đã nghe rõ đối thoại của hai anh em. Anh đứng sau Thẩm Lương, dựa người vào khung cửa, ý vị thâm trường liếc Thẩm Viêm một cái, đuôi lông mày hơi nhọn: “Cậu sắp đi? Tôi kêu tài xế đến chở.”
Với việc tiễn người này đi, anh vừa nhiệt tình vừa tích cực.
Thẩm Viêm nghe vậy sắc mặt có chút khó coi. Cậu lần đầu tiên không né tránh ánh mắt của Thiệu Khâm Hàn, nhìn thẳng anh vài giây, cuối cùng vẫn không chịu nổi ánh mặt châm chọc lạnh băng của anh, chật vật quay đầu đi.
“Không cần, có người tới đón tôi.”
Thẩm Viêm không tiếp tục nhìn Thiệu Khâm Hàn mà quay sang Thẩm Lương: “Đồ hơi nhiều, em phụ anh mang xuống được không? Anh có chuyện muốn với em.”
Thiệu Khâm Hàn híp híp mắt, trực giác đoán điều cậu muốn nói không phải lời gì hay, nhưng anh chưa kịp ngăn cản thì Thẩm Lương đã gật đầu đáp ứng: “Ok.”
Thẩm Lương không phải loại người dễ bị dao động. Dù Thẩm Viêm muốn nói gì, đối với hắn đều là lời râu ria. Thế giới này do một tay hắn sáng tạo nên, không có ai có thể hiểu rõ nơi này hơn hắn.
Thẩm Lương kéo một chiếc vali khác rồi xuống lầu với Thẩm Viêm. Khi đi đến đình viện bên ngoài, hắn bỗng phát hiện một chiếc xe quen thuộc đứng ở bên kia đường.
Hiển nhiên là xe của Tô Thanh Nghiên. Hai người này rốt cuộc vẫn quay về với nhau.
Thẩm Lương cuối cùng cũng tin có một số mối nhân duyên là không thể phá vỡ. Hắn nhịn không được thở dài một hơi: “Anh muốn nói gì với em?”
“Thiệu Khâm Hàn thích em phải không?” Giọng nói bình tĩnh của Thẩm Viêm vang lên.
Thẩm Lương hơi khựng lại, có chút kinh ngạc Thẩm Viêm biết chuyện nhanh như vậy. Chính hắn vừa hôm qua mới biết đây này: “Sao anh lại nói vậy?”
Thẩm Viêm chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Lương, dùng một loại ánh mắt sâu kín xưa nay chưa từng có để đánh giá hắn. Đến tận lúc này cậu mới nhận ra đứa em trai này đã thay đổi quá nhiều: “Đương nhiên là chính mắt anh thấy.”
(Edit by Tiếu Khanh. Đăng tại và wordpress justtieukhannh)
Ngày hôm qua, Thẩm Viêm vẫn chạy tới quán cà phê.
Đứng sau đám người vây quanh, cậu vừa lúc thấy Thiệu Khâm Hàn biểu tình hung ác đánh Tô Thanh Nghiên ngã ra đất. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là sự chiếm hữu hiện rõ trong mắt của Thiệu Khâm Hàn.
Thẩm Viêm quá quen thuộc với ánh mắt này. Đó là ánh mắt khi nhìn thấy đồ vật mình yêu quý nhất bị người ta nhúng chàm nên không thể khống chế cảm xúc, mà tất cả chỉ vì Tô Thanh Nghiên chạm vào Thẩm Lương.
Chỉ vậy mà thôi.
Từ khoảnh khắc đó, những hành động khác thường của Thiệu Khâm Hàn đều có lời giải thích: vì sao anh bắt đầu xa cách với cậu, vì sao anh nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh băng, vì sao ở bệnh viện cự tuyệt sự quan tâm của cậu ——
Đáp án rõ như ban ngày, Thiệu Khâm Hàn thích Thẩm Lương.
Thẩm Viêm cảm thấy trong lòng bị nghẹn một cây châm, tựa như đồ vật thuộc về mình bị người khác giành đi mất, dù cậu căn bản không thích Thiệu Khâm Hàn mà chỉ đơn thuần hưởng thụ cảm giác được người ta theo đuổi.
“Thiệu Khâm Hàn là người điên.”
Thẩm Viêm không biết xuất phát từ tâm lý gì mà mình có thể nói ra câu nói có chút ác độc này. Cậu cảm thấy rất khó chịu, khó chịu đến không nói nên lời, chỉ có làm thế này mới có thể khiến bản thân thống khoái hơn một chút.
Cậu liếc Thẩm Lương, như có thiện ý nhắc nhở: “Em biết vì sao cha mẹ anh ta chết không? Cha anh ta giết mẹ anh ta. Lúc đó Thiệu Khâm Hàn chỉ lạnh lùng đứng nhìn ở ngay bên cạnh. Anh ta và cha mình giống hệt nhau, đều là kẻ điên.”
Không biết Thẩm Viêm biết được chuyện này từ đâu, nhưng cậu là vai chính, dù không cố tình tìm kiếm cũng sẽ có đủ loại cơ duyên giúp cậu phát hiện ra.
(Edit by Tiếu Khanh. Đăng tại và wordpress justtieukhannh)
Thẩm Lương không nói chuyện, thoạt nhìn như bị dọa choáng váng. Trên thực tế, hắn đang không hiểu vì sao thánh phụ tiểu bạch hoa mình viết ra tự dưng đổi tính thế này.
Chắc là người lương thiện cũng sẽ có lúc đố kỵ.
Trước đây có được thì không để ý lắm, đến lúc mất đi mới cảm thấy khủng hoảng và không cam lòng.
Thẩm Lương hỏi: “Thì sao?”
Thẩm Viêm gằn từng chữ: “Em ở cạnh người điên như Thiệu Khâm Hàn, sớm muộn cũng sẽ bị anh ta giết.”
Cậu nói xong, thấy Thẩm Lương không có gì phản ứng, cho rằng hắn không tin, cười cười: “Có phải em cảm thấy anh ta yêu em thì sẽ không giết em?”
Thẩm Lương nhướng mày, không tỏ ý kiến: “Biết đâu được.”
Thẩm Viêm khẽ cười một tiếng, biểu tình này không hề hài hòa với khuôn mặt văn nhã của cậu. Cậu nhìn chằm chằm Thẩm Lương, gằn từng chữ: “Thiệu Khâm Hàn bị bệnh. Anh ta không khống chế được cảm xúc của mình. Em nghĩ một người bị bệnh sẽ giữ được lý trí sao?”
“Em không tin thì đi xem trong ngăn kéo của anh ta là biết.”
Trong ngắn kéo của Thiệu Khâm Hàn có gì, không có ai rõ hơn Thẩm Lương, ngoài thuốc ra cũng chỉ có thuốc. Thẩm Viêm không hề do dự hay bận tâm vạch trần vết sẹo của Thiệu Khâm Hàn.
Thẩm Viêm cảm thấy...... một người bình thường sao có thể thật sự nguyện ý ở cạnh một người điên đáng sợ?
Đúng không......?
Thẩm Lương không phản bác cũng không muốn tranh luận ngu xuẩn. Hắn chỉ ẩn ẩn cảm thấy Thẩm Viêm trước mặt có hơi xa lạ. Bất qua khi đối mặt với chuyện lạ, hắn rời đi là được rồi, không cần kéo chỉ số thông minh của mình xuống đến ngang bằng cậu.
“Cảm ơn anh nhắc nhở, em biết rồi.”
Thẩm Lương mỉm cười, nói một cách chân thành: “Anh, em chúc anh cùng Tô Thanh Nghiên bách niên giai lão.”
Hai đứa bây dính chặt tới chết nhé, trăm triệu lần đừng có tách nhau ra.
Nhà “Góc nhỏ của Mòe” (giatochotran bên wordpress) mới tổng hợp 100 bộ đam mỹ có tích phân cao tính đến 22/11/2022 thì bộ này đứng hạng 95 (* ° ▽ ° *) Thật là mừng cho Điêu Bảo (* ° ▽ ° *)
“Tôi mà đi thì anh làm sao bây giờ.”
Chương 27: Dính chặt đến chết
Bên tai không ngừng vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống, Thẩm Lương chậm rãi thở ra một hơi. Hắn vẫn chưa hiểu vì sao rõ ràng hắn chưa làm gì nhưng lại trở thành cứu rỗi của Thiệu Khâm Hàn.
Đơn giản là vì thích thôi sao?
Thẩm Lương từng cho rằng muốn cứu vớt loại người bị vây trong thống khổ như Thiệu Khâm Hàn sẽ phi thường khó khăn, nhưng hóa ra chỉ cần duỗi tay kéo anh một phen, hôn lên môi anh một cái, như vậy là đủ rồi...
Mưa bên ngoài không biết ngừng từ lúc nào. Thẩm Lương nằm bên cạnh Thiệu Khâm Hàn, ngực hơi hơi phập phồng. Hắn lẳng lặng nhìn trần nhà, bắt đầu chiêm nghiệm suy tư như một nhà hiền giả.
[Ký chủ.]
Một viên kim cương to bự chói lóa xuất hiện trước mặt hắn, suýt nữa chiếu hắn mù mắt.
Thẩm Lương lập tức lấy tay che mắt: “Mày đừng nói gì, đừng nói chữ nào, tao không muốn nghe.”
Hắn là điển hình của loại người thích né tránh, thời khắc quan trọng sẽ giả ngu giả ngơ, tuy đáng xấu hổ nhưng rất hữu dụng.
Hệ thống vốn còn muốn nhắc hắn không nên phát sinh cảm tình với mục tiêu nhiệm vụ, nghe vậy đành phải nuốt trở vào, hứ một tiếng: [Không nói thì không nói, tôi cũng không muốn nói lắm đâu!]
Nói xong lại không nhịn được thêm một câu: [Anh thật sự không muốn nghe sao? Toàn lời vàng ý ngọc không đó.]
Thẩm Lương là tác giả, sao có thể không biết hệ thống muốn nói gì, đơn giản là mấy câu “Tiểu Thẩm, anh lại không kiềm chế được”, “Tiểu Thẩm, anh không thể nảy sinh tình cảm với mục tiêu nhiệm vụ“.
Thẩm Lương: “Ừa, không muốn nghe.”
[Hứ!]
Hệ thống lóe lên rồi biến mất.
Thẩm Lương dùng tay che mắt lại, không nhúc nhích giả làm người chết. Hắn không biết nên đối mặt Thiệu Khâm Hàn như thế nào, có chút hận chính mình vì không kiềm chế được. Thẳng đến khi có tiếng sột soạt vang lên bên tai, hắn mới trợn mắt nhìn qua.
Thiệu Khâm Hàn ngồi ở mép giường mặc lại áo sơmi, che đi những vết đỏ ái muội có đậm có nhạt ở sau lưng, sau đó khập khiễng đứng dậy đi về phía nhà tắm ——
Vì cho rằng Thẩm Lương ngủ rồi, động tác của anh rất nhẹ, tận lực không để phát ra tiếng động nào quá lớn.
Thẩm Lương nhìn chằm chằm bóng dáng Thiệu Khâm Hàn hai giây, sau đó lặng yên xuống giường, trước khi anh đi vào phòng tắm liền vươn tay kéo lại, thấp giọng nói: “Tôi giúp anh.”
Đầu tóc của Thẩm Lương có chút hỗn độn, ý cười lấp lánh trong mắt giờ đây nhiều thêm vài phần nghiêm túc, đường cong góc cạnh trên khuôn mặt rõ ràng, vô thức tạo cho người khác cảm giác ổn trọng đáng tin cậy.
Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn, một lát sau mới nói: “Được......”
Thẩm Lương không nói chuyện, cúi người bế anh lên, sau đó giơ chân đá cửa phòng tắm rồi đi vào.
(Edit by Tiếu Khanh. Đăng tại và wordpress justtieukhannh)
Vòi hoa sen được mở ra, dòng nước ấm áp rơi xuống, khí nóng tức khắc tràn ngập căn phòng, bên cạnh bồn rửa mặt có băng dán chống thấm nước. Thẩm Lương lấy một miếng, sau đó cúi người quấn một vòng quanh chân Thiệu Khâm Hàn: “Không phải nói với anh rồi sao? Không thể để vết thương dính nước.”
Hắn đang nói đến chuyện Thiệu Khâm Hàn xuống xe gặp mưa ngày hôm qua.
Kỳ thật Thiệu Khâm Hàn không để ý những vết thương như vậy, tóm lại chúng sẽ lành rồi đóng vảy, chỉ khác nhau mất nhiều hay ít thời gian, nhưng anh thích sự quan tâm của Thẩm Lương.
“Được.”
Thiệu Khâm Hàn đáp ứng rất thống khoái. Ánh mắt ám trầm của anh nhìn Thẩm Lương như nhìn vật sở hữu của mình, nhất là khi không gian kín này chỉ có hai người càng khiến anh thêm sung sướng.
Thẩm Lương chiếu cố Thiệu Khâm Hàn đã thành thói quen. Hắn kiểm tra độ ấm của nước, do dự trong một chớp mắt rồi tắm rửa giúp anh.
Thiệu Khâm Hàn chưa kịp hiểu. Anh nhíu mày, hai chân nhũn ra, chỉ có thể vịn vào vai của Thẩm Lương để đứng vững. Giấu khuôn mặt đỏ bừng vào cổ hắn, anh hỏi bằng chất giọng khàn khàn: “Em đang làm gì?”
Thẩm Lương nghĩ thầm không phải đang tắm cho anh sao? Không lẽ Thiệu Khâm Hàn lớn đến chừng này chưa từng tắm chung với ai? Đột nhiên hắn nhớ đến lần đầu tiên của hai người họ: “Lần trước tôi không ở lại, anh không rửa sạch sao?”
Trong đôi mắt đen nhánh của Thiệu Khâm Hàn hiện lên sự mờ mịt: “......”
Thấy thế Thẩm Lương nhất thời không biết nên nói gì: “Anh có cảm thấy không thoải mái hay không?”
Nghe vậy Thiệu Khâm Hàn mới chậm chạp phản ứng lại, nhưng anh không để ý lắm, nhắm mắt chống cằm lên bả vai của Thẩm Lương, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Có sốt.”
Không ai phát hiện ra anh phát sốt ba ngày, cũng không ai phát hiện ra khi nào anh khỏi hẳn.
“......Thật xin lỗi.”
Thẩm Lương không biết vì sao hắn lại xin lỗi, nhưng hắn cảm thấy mình thiếu Thiệu Khâm Hàn một lời như vậy. Hắn dùng tay vén tóc mái của anh, nghĩ thầm thời điểm mình đắp nặn người này hình như không hề sử dụng một từ ngữ tốt đẹp nào, toàn là đau khổ chồng lên đau khổ.
Thẩm Lương không phát hiện ra cảm xúc của mình, nhưng Thiệu Khâm Hàn lại thấy rõ những gì chợt lóe qua trong mắt hắn, một thứ gì đó từa tựa như cảm xúc đau lòng. Anh không khỏi giật mình, sau đó chậm rãi tới gần hắn rồi dừng lại khi chỉ còn cách một khoảng nhỏ, chậm rãi nói:
“Sau này, nếu như anh bị bệnh, em có ở bên cạnh anh không?”
Thẩm Lương nói: “Nếu có thể lựa chọn, tôi muốn ở bên cạnh anh......”
So với “sẽ”, từ “muốn” này càng thể hiện rõ cảm xúc nội tâm của hắn.
Vì thế trong phòng tắm róc rách tiếng nước, âm thanh của hệ thống nhẹ nhàng vang lên:
[Đinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 13%]
“......”
Thẩm Lương phảng phất ý thức được cái gì. Hắn để Thiệu Khâm Hàn dựa vào vách tường bằng men sứ, chống hai tay bên cạnh anh rồi quan sát kỹ lưỡng, qua hồi lâu bỗng khẽ cười thành tiếng.
Thiệu Khâm Hàn hỏi: “Em cười cái gì?”
Thẩm Lương chỉ cười mà không nói lời nào. Hắn dùng khăn bông lau nước trên người, sau đó lau lau cho Thiệu Khâm Hàn rồi bế anh ra ngoài ném lên giường.
Thiệu Khâm Hàn vậy mà không tức giận. Anh chỉ yên lặng bỏ cái chăn vướng víu sang một bên, mái tóc còn ươn ướt đè lên gối, ánh mắt sáng trong sạch sẽ: “Em đang cười cái gì?”
Thẩm Lương lấy quần áo ra khỏi tủ, tùy ý mặc vào rồi nói ba chữ: “Thật cẩu huyết.”
Thật vi diệu... Nhưng ngay tại chính khoảnh khắc này, Thiệu Khâm Hàn bỗng nhiên lĩnh hội ý nghĩa của hai chữ “cẩu huyết”, bị hai con chữ hoang đường lăn này qua lộn lại chẳng khác gì bị vận mệnh trêu đùa.
Bên ngoài đã tối sầm, lá rụng rơi đầy sân. Thẩm Lương một lần nữa nằm xuống giường, giơ tay tắt đèn rồi sột sột soạt soạt xoay người đối mặt Thiệu Khâm Hàn: “Ngủ đi.”
Thiệu Khâm Hàn nghiêm túc nói: “Em có định đi không?”
Thẩm Lương xoa xoa đầu anh: “Tôi nằm ở đây.”
Nói xong không nhịn được thêm một câu: “Tôi mà đi thì anh làm sao bây giờ.”
Thiệu Khâm Hàn không đáp. Anh kéo tay Thẩm Lương đặt lên hông của mình rồi mới nhắm mắt ngủ.
Thẩm Lương sẽ không muốn biết đáp án.
Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong đầu suy nghĩ muôn vàn. Thẩm Lương tưởng rằng mình sẽ ngủ không được, trên thực tế không bao lâu sau hắn mơ màng ngủ mất rồi.
(Edit by Tiếu Khanh. Đăng tại và wordpress justtieukhannh)
Sáng hôm sau, Thẩm Lương bị động tĩnh ngoài hành lang đánh thức. Vì hôm qua cửa phòng không khóa kỹ mà chỉ khép hờ, thanh âm của bánh xe vali lăn trên sàn nhà nghe rất rõ ràng.
Thẩm Lương nhìn Thiệu Khâm Hàn vẫn còn đang ngủ say bên cạnh, chậm rãi xốc chăn lên rồi xuống giường, đi tới cửa thì thấy trước cửa phòng Thẩm Viêm có hai vali hành lý còn cậu thì đang kéo một cái xuống lầu.
“Anh......?”
Theo bản năng, Thẩm Lương vẫn xưng hô với Thẩm Viêm như vậy.
Thẩm Viêm nghe thấy liền dừng bước, quay đầu nhìn hắn rồi chậm rãi thả hành lý đang kéo xuống: “Em dậy rồi?”
Giọng của cậu cổ quái, cổ quái đến mức làm người nghe cảm thấy quỷ dị. Ngay cả ánh mắt cũng cổ quái, khác hẳn bộ dạng ngày thường.
Thẩm Lương nhạy bén nhận ra điều gì, tầm mắt đảo qua hành lý trên sàn: “Anh phải quay về trường?”
Ngoài dự đoán, Thẩm Viêm trả lời: “Ừa, anh mới thuê được phòng. Hôm nay anh dọn đi.”
Thẩm Lương ngẩn ra, vừa định nói thêm gì thì phía sau vang lên tiếng bước chân rất nhỏ ——
Là Thiệu Khâm Hàn.
Không biết anh đã tỉnh bao lâu, hoặc chăng đã tỉnh ngay từ đầu, quần áo trên người vô cùng tùy tiện. Anh không nhanh không chậm cài nút áo, không chút nào để ý Thẩm Viêm thấy một màn này sẽ hiểm lầm thành thế nào.
Thiệu Khâm Hàn đã nghe rõ đối thoại của hai anh em. Anh đứng sau Thẩm Lương, dựa người vào khung cửa, ý vị thâm trường liếc Thẩm Viêm một cái, đuôi lông mày hơi nhọn: “Cậu sắp đi? Tôi kêu tài xế đến chở.”
Với việc tiễn người này đi, anh vừa nhiệt tình vừa tích cực.
Thẩm Viêm nghe vậy sắc mặt có chút khó coi. Cậu lần đầu tiên không né tránh ánh mắt của Thiệu Khâm Hàn, nhìn thẳng anh vài giây, cuối cùng vẫn không chịu nổi ánh mặt châm chọc lạnh băng của anh, chật vật quay đầu đi.
“Không cần, có người tới đón tôi.”
Thẩm Viêm không tiếp tục nhìn Thiệu Khâm Hàn mà quay sang Thẩm Lương: “Đồ hơi nhiều, em phụ anh mang xuống được không? Anh có chuyện muốn với em.”
Thiệu Khâm Hàn híp híp mắt, trực giác đoán điều cậu muốn nói không phải lời gì hay, nhưng anh chưa kịp ngăn cản thì Thẩm Lương đã gật đầu đáp ứng: “Ok.”
Thẩm Lương không phải loại người dễ bị dao động. Dù Thẩm Viêm muốn nói gì, đối với hắn đều là lời râu ria. Thế giới này do một tay hắn sáng tạo nên, không có ai có thể hiểu rõ nơi này hơn hắn.
Thẩm Lương kéo một chiếc vali khác rồi xuống lầu với Thẩm Viêm. Khi đi đến đình viện bên ngoài, hắn bỗng phát hiện một chiếc xe quen thuộc đứng ở bên kia đường.
Hiển nhiên là xe của Tô Thanh Nghiên. Hai người này rốt cuộc vẫn quay về với nhau.
Thẩm Lương cuối cùng cũng tin có một số mối nhân duyên là không thể phá vỡ. Hắn nhịn không được thở dài một hơi: “Anh muốn nói gì với em?”
“Thiệu Khâm Hàn thích em phải không?” Giọng nói bình tĩnh của Thẩm Viêm vang lên.
Thẩm Lương hơi khựng lại, có chút kinh ngạc Thẩm Viêm biết chuyện nhanh như vậy. Chính hắn vừa hôm qua mới biết đây này: “Sao anh lại nói vậy?”
Thẩm Viêm chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Lương, dùng một loại ánh mắt sâu kín xưa nay chưa từng có để đánh giá hắn. Đến tận lúc này cậu mới nhận ra đứa em trai này đã thay đổi quá nhiều: “Đương nhiên là chính mắt anh thấy.”
(Edit by Tiếu Khanh. Đăng tại và wordpress justtieukhannh)
Ngày hôm qua, Thẩm Viêm vẫn chạy tới quán cà phê.
Đứng sau đám người vây quanh, cậu vừa lúc thấy Thiệu Khâm Hàn biểu tình hung ác đánh Tô Thanh Nghiên ngã ra đất. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là sự chiếm hữu hiện rõ trong mắt của Thiệu Khâm Hàn.
Thẩm Viêm quá quen thuộc với ánh mắt này. Đó là ánh mắt khi nhìn thấy đồ vật mình yêu quý nhất bị người ta nhúng chàm nên không thể khống chế cảm xúc, mà tất cả chỉ vì Tô Thanh Nghiên chạm vào Thẩm Lương.
Chỉ vậy mà thôi.
Từ khoảnh khắc đó, những hành động khác thường của Thiệu Khâm Hàn đều có lời giải thích: vì sao anh bắt đầu xa cách với cậu, vì sao anh nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh băng, vì sao ở bệnh viện cự tuyệt sự quan tâm của cậu ——
Đáp án rõ như ban ngày, Thiệu Khâm Hàn thích Thẩm Lương.
Thẩm Viêm cảm thấy trong lòng bị nghẹn một cây châm, tựa như đồ vật thuộc về mình bị người khác giành đi mất, dù cậu căn bản không thích Thiệu Khâm Hàn mà chỉ đơn thuần hưởng thụ cảm giác được người ta theo đuổi.
“Thiệu Khâm Hàn là người điên.”
Thẩm Viêm không biết xuất phát từ tâm lý gì mà mình có thể nói ra câu nói có chút ác độc này. Cậu cảm thấy rất khó chịu, khó chịu đến không nói nên lời, chỉ có làm thế này mới có thể khiến bản thân thống khoái hơn một chút.
Cậu liếc Thẩm Lương, như có thiện ý nhắc nhở: “Em biết vì sao cha mẹ anh ta chết không? Cha anh ta giết mẹ anh ta. Lúc đó Thiệu Khâm Hàn chỉ lạnh lùng đứng nhìn ở ngay bên cạnh. Anh ta và cha mình giống hệt nhau, đều là kẻ điên.”
Không biết Thẩm Viêm biết được chuyện này từ đâu, nhưng cậu là vai chính, dù không cố tình tìm kiếm cũng sẽ có đủ loại cơ duyên giúp cậu phát hiện ra.
(Edit by Tiếu Khanh. Đăng tại và wordpress justtieukhannh)
Thẩm Lương không nói chuyện, thoạt nhìn như bị dọa choáng váng. Trên thực tế, hắn đang không hiểu vì sao thánh phụ tiểu bạch hoa mình viết ra tự dưng đổi tính thế này.
Chắc là người lương thiện cũng sẽ có lúc đố kỵ.
Trước đây có được thì không để ý lắm, đến lúc mất đi mới cảm thấy khủng hoảng và không cam lòng.
Thẩm Lương hỏi: “Thì sao?”
Thẩm Viêm gằn từng chữ: “Em ở cạnh người điên như Thiệu Khâm Hàn, sớm muộn cũng sẽ bị anh ta giết.”
Cậu nói xong, thấy Thẩm Lương không có gì phản ứng, cho rằng hắn không tin, cười cười: “Có phải em cảm thấy anh ta yêu em thì sẽ không giết em?”
Thẩm Lương nhướng mày, không tỏ ý kiến: “Biết đâu được.”
Thẩm Viêm khẽ cười một tiếng, biểu tình này không hề hài hòa với khuôn mặt văn nhã của cậu. Cậu nhìn chằm chằm Thẩm Lương, gằn từng chữ: “Thiệu Khâm Hàn bị bệnh. Anh ta không khống chế được cảm xúc của mình. Em nghĩ một người bị bệnh sẽ giữ được lý trí sao?”
“Em không tin thì đi xem trong ngăn kéo của anh ta là biết.”
Trong ngắn kéo của Thiệu Khâm Hàn có gì, không có ai rõ hơn Thẩm Lương, ngoài thuốc ra cũng chỉ có thuốc. Thẩm Viêm không hề do dự hay bận tâm vạch trần vết sẹo của Thiệu Khâm Hàn.
Thẩm Viêm cảm thấy...... một người bình thường sao có thể thật sự nguyện ý ở cạnh một người điên đáng sợ?
Đúng không......?
Thẩm Lương không phản bác cũng không muốn tranh luận ngu xuẩn. Hắn chỉ ẩn ẩn cảm thấy Thẩm Viêm trước mặt có hơi xa lạ. Bất qua khi đối mặt với chuyện lạ, hắn rời đi là được rồi, không cần kéo chỉ số thông minh của mình xuống đến ngang bằng cậu.
“Cảm ơn anh nhắc nhở, em biết rồi.”
Thẩm Lương mỉm cười, nói một cách chân thành: “Anh, em chúc anh cùng Tô Thanh Nghiên bách niên giai lão.”
Hai đứa bây dính chặt tới chết nhé, trăm triệu lần đừng có tách nhau ra.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương